Gả cho anh rể Chương 6 | Quỳnh Hoa ghen ghét

22/02/2024 Tác giả: Hà Phong 312

Trợ lý của Thế Thịnh xuất hiện đúng lúc, khi tình hình căng thẳng với cuộc đấu bốn đang diễn ra, cung cấp mặt nạ cho Đồng Đồng. Với sự hiện diện của một trợ lý được chọn lựa kỹ lưỡng từ Mỹ, cậu Ba – người thường thái độ cao lãnh – cũng không thể không tỏ ra kính phục. Trợ lý này không phải người thông thường, là con trai út của một tập đoàn đa quốc gia, quy mô không kém cạnh Hoàng Vương.

Cậu Ba từ lâu đã muốn thu hút trợ lý này về làm việc cho Hoàng Vương, nhưng anh ta lại mê hoặc bởi sự trung thành với Thế Thịnh. Với anh ta, tiền bạc không quan trọng và quyền lực càng không phải là vấn đề, không có cách nào mua được lòng trung thành của anh ta. Lý do con trai út của một tập đoàn lớn như vậy lại chọn làm trợ lý ở một công ty mới thành lập là một bí mật. Mọi người đều rất tò mò, nhưng không ai biết lý do chính xác.

Sau khi chào hỏi, trợ lý Tường tiến đến Đồng Đồng và trao cho cô một túi màu hồng từ phía Hoàng tổng. Anh ấy truyền đạt lời nhắn của Hoàng tổng, mong cô nghỉ ngơi thật tốt và có thể đến thăm Mèo nếu cảm thấy thoải mái, với sự chăm sóc của người huấn luyện đảm bảo an toàn. Đồng Đồng ngạc nhiên, nhưng cảm ơn trợ lý Tường và nhận túi màu hồng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trợ lý Tường chuẩn bị rời đi để làm công việc khác. Cậu không muốn làm cho người khác cảm thấy không thoải mái và chấp nhận tiếp lời cảm ơn của Đồng Đồng. Trợ lý Tường rời đi một cách dứt khoát và lịch sự.

Cậu Ba nhìn theo bóng lưng của trợ lý Tường mất dần, cảm thấy tiếc nuối và bất lực. Một người tài năng như vậy lại làm việc cho Thế Thịnh, điều này thật là một lãng phí.

Trong khi Đồng Đồng quan tâm đến túi màu hồng, Quỳnh Hoa – ngồi bên cạnh – thì tỏ ra căng thẳng và ganh tị. Cô tức giận vì tại sao Đồng Đồng lại nhận được sự chăm sóc từ Thế Thịnh, trong khi cô thì không. Cô cảm thấy trợ lý Tường không bao giờ thân thiện với mình như với Đồng Đồng, điều này khiến cô càng tức giận hơn. Cô tự hỏi trong túi màu hồng kia chứa đựng điều gì.

Quỳnh Hoa không thể chịu đựng nổi, cô thực sự không thể chịu đựng nổi! Đồng Đồng, sau khi nói vài lời lịch sự, đã rời đi lên phòng mà không để ý đến sự ganh tỵ của các phụ nữ xung quanh.

Duy Hiển bất ngờ nhận được một cuộc gọi quan trọng, buộc phải rời khỏi phòng. Lúc này, chỉ còn lại bốn người phụ nữ trong phòng, đều có cùng quan điểm. Biết Quỳnh Hoa bị bối rối, vú Phương nhanh chóng an ủi:

– Cô Hoa đừng quan tâm đến Đồng Đồng, cô ấy chỉ toàn làm ồn ào, không làm được gì to tát. Cái túi to kia… tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn gây rối bằng cách kêu cậu Hai đem về để làm xôn xao, không phải cậu Hai quan tâm gì đến cô ấy đâu. Bạn Hoa không cần lo lắng.

Bà Hai luôn trân trọng Quỳnh Hoa vì cô luôn nghe theo lời, không muốn buông bỏ người mà bà đã nuôi dưỡng. Lo rằng cô sẽ nản lòng và từ bỏ, bà nhanh chóng đưa ra lời an ủi:

– Em, tại sao lại quan tâm đến một người không đáng giá như vậy? Em và cô ta khác biệt rất nhiều, không nên tức giận quá, hãy nghe bà.

Quỳnh Hoa than thở và phàn nàn:

– Nhưng bác ấy đã thấy chưa, cô ta đã thể hiện sự kiêu căng ngay từ lúc đầu. Và bạn trai của em còn muốn cô ấy sinh con cho anh Thịnh. Chỉ cần cô ấy có con trai, liệu em có thể trở thành mợ Hai không?

Lúc này, Quỳnh Hoa bỗng cảm thấy lo lắng và nhìn bà Hai:

– Bác gái, nếu cô ta thật sự trở thành mợ Hai, em chắc chắn sẽ không được yên bình. Em thấy cô ta động viên không ai, tự cho mình quyền lực. Nếu cô ta có con trai… em không dám nghĩ… không dám nghĩ…

Bà Hai nghe Quỳnh Hoa nghi ngờ và nâng chân mày. Bà biết rõ hậu quả nếu Đồng Đồng lên được ghế mợ Hai. Nhưng bà không nghĩ rằng cô ta có thể dễ dàng làm điều đó chỉ bằng vài mánh khóe, không đủ sức ép hạ bà.

Sau một thời gian suy nghĩ, bà Hai trở nên bình tĩnh hơn và đưa ra lời an ủi để làm dịu lòng Quỳnh Hoa:

– Hoa, hãy bình tĩnh, không có gì đáng lo lắng cả. Đồng Đồng không thể gây ra chuyện gì lớn lao được. Chúng ta vẫn còn sống, và trong khi chúng ta vẫn còn hít thở, vẫn còn ở trong nhà họ Hoàng, Đồng Đồng không thể làm gì được. Em hãy yên tâm.

Quỳnh Hoa nhìn nụ cười lạnh của bà Sương, cô bỗng nhận ra một số điều. Tại sao cô lại không tin vào bà như vậy?

Bà ấy là ai?

Chính là vợ sau của bác Nghĩa. Nhưng người vợ sau này lại có thể đảm nhận vị trí quan trọng trong gia đình họ Hoàng. Thậm chí còn được đính hôn với anh trai, điều mà dì Miên không thể làm được dù có Thế Thịnh. Cô có một người phụ nữ như vậy ủng hộ, làm sao cô có thể sợ? Một người như Lê Đồng thì làm được gì? Cuối cùng, mọi thứ chỉ giống như Lê Mộc, thảm hại và không thể cải thiện. Cô đã ở bên Thế Thịnh từ lâu, và cô tin rằng anh chỉ thuộc về mình cô.

Kim Trúc ngồi gần Quỳnh Hoa, nhìn thấy biểu cảm phấn khích của cô ta mà cảm thấy khinh thường. Cô không hề ưa Đồng Đồng, nhưng cũng không có nghĩa là cô ưa Quỳnh Hoa. Đối với cô, ngoài Duy Hiển và anh em cùng mẹ sinh ra của anh, cô không thể ưa ai khác. Khi cô kết hôn với Duy Hiển, điều đầu tiên mẹ cô dạy cô là không thể yêu thương và tin tưởng vợ của Thế Thịnh, chị dâu tương lai của cô. Dù là ai làm vợ của anh ta, cô cũng không thể yêu và tin tưởng. Cô hiểu lý do mẹ chồng cô thích Quỳnh Hoa, bà chỉ đơn giản là lợi dụng cô ta. Mẹ chồng cô, làm sao có thể thích vợ của Thế Thịnh, bà ghét cô ta đến mức không kịp nữa. Quỳnh Hoa luôn tỏ ra mình thông minh, nhưng cô thấy cô ta không thông minh tí nào.

Ba người, ba suy nghĩ khác biệt, ai cũng mang theo dã tâm và mưu đồ lớn. Cũng không biết ai lợi dụng ai, ai bị lợi dụng, nhưng có thể nhìn thấy, những rối loạn bên dưới nhà họ Hoàng đã dần dần bắt đầu lộ diện.

Đồng Đồng đi lên phòng, cô xem túi to mà trợ lý Tường vừa đưa. Khi mở ra, cô bất ngờ thấy nhiều loại mặt nạ dưỡng da. Có mặt nạ mắt, mặt nạ môi, mặt nạ dưỡng trắng, cung cấp độ ẩm,… đủ loại. Cô thấy mắt mình sáng lên, không hiểu vì sao Thế Thịnh lại mua nhiều mỹ phẩm như vậy cho cô. Có phải da mặt của cô không đẹp sao? Anh ta không thích?

Cô đến gương, kiểm tra từng phần của khuôn mặt, nhưng không thấy vấn đề gì. Da mặt cô từ bé đến giờ không xấu, thậm chí rất trắng và khỏe mạnh, hoàn toàn thừa hưởng gen tốt từ mẹ. Mặc dù cô trông có chút mệt mỏi nhưng không đến nỗi nào, tại sao anh ta lại tặng cô một đống mặt nạ như vậy?

Trong lúc còn đang nghi ngờ, điện thoại đột nhiên reo, Thế Thịnh gọi. Cô nhanh chóng nhấc máy.

– Em có dùng các loại mỹ phẩm đó không? Tôi không biết em sử dụng loại nào nên đã nhờ trợ lý mua loại tốt nhất. Nếu em không thích loại nào, hãy bỏ đi, đừng dùng quá nhiều loại cùng một lúc, nghe nói sẽ gây kích ứng.

Cô nhìn chồng một đống mặt nạ trên giường, buồn bã hỏi:

– Có quá nhiều loại ở đây, em không thể sử dụng hết, em có thể trả lại không?

– Trả lại làm gì, không dùng được thì để đó, hoặc tặng cho ai đó cũng được. Chủ yếu là tôi mua cho em, em đừng bận tâm đến những chuyện khác.

– Nhưng…

– Sao rồi?

Cô nhấn môi, cảm thấy tức giận hỏi:

– Anh thấy da mặt em không đẹp sao? Tệ đến mức phải dùng nhiều dưỡng da như vậy à?

Phía kia dây thoáng im lặng, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ từ anh.

– Chủ yếu là dưỡng mắt, em không thấy tôi còn mua thuốc nhỏ mắt cho em à? Em lại nghĩ lung tung vớ vẩn như vậy à? Lớn rồi mà vẫn giữ thói quen này à?

Cô ngạc nhiên, hóa ra anh quan tâm đến mắt cô chứ không phải vì da cô xấu. Hiểu ra, cô thở dài nhẹ nhõm, xắc xẻo mớ mặt nạ và nói:

– Nhưng mắt em vẫn tốt mà.

– Đúng, tôi thấy em thường xuyên khóc, sợ mắt em bị sưng nên mới mua mặt nạ và thuốc nhỏ mắt cho em.

Cô cảm thấy lòng như đang nở hoa, ngơ ngác một chốc rồi lại cười tươi như người dân quê được mùa. Cô không ngờ anh lại quan tâm đến cô như vậy, thậm chí là những chi tiết nhỏ nhặt nhất, thật là…

Cô cười tít mắt, nằm xuống giường, đè lên đống mặt nạ, nhẹ nhàng trả lời anh:

– Thế à… cảm ơn anh nhiều lắm.

Anh cười:

– Cảm ơn tôi như vậy mới đúng chứ Đồng Đồng? Tôi không ngờ em lại đáng yêu như vậy, trước kia toàn cướp sạch đồ trên tay tôi…

– Ừ, đừng nhắc lại chuyện cũ, trước kia em còn trẻ trâu mà.

– Biết vậy thì tốt. Em về nhà rồi thì nghỉ ngơi, chú ý đến sức khỏe một chút, uống thêm thuốc bổ mà bác sĩ kê, đừng lười, tôi sẽ kiểm tra.

– Vâng, nhớ rõ ạ.

– Ừm, tôi phải làm việc, chiều về gặp em sau.

Anh tắt điện thoại, cô bắt đầu lăn lộn trên giường, cảm giác như tim cô đập rộn ràng như khi mới yêu. Anh chưa bao giờ khiến cô thất vọng, vẫn luôn chu đáo và quan tâm cô như vậy.

Aaaaaaa! Thật là thích quá đi!

Trong bữa cơm chiều đó, Quỳnh Hoa ở lại để dùng cơm cùng mọi người. Bà Hai giả vờ diễn một vở tuồng kéo Quỳnh Hoa ở lại chơi vài ngày, nói rằng muốn cô giúp đỡ bà trong việc chuẩn bị đám cưới cho cậu Ba. Lý do này hợp lý và không ai có thể bắt bẻ. Cũng không ai quan tâm nhiều đến chuyện này, vì việc Quỳnh Hoa đến ở nhà họ Hoàng là chuyện bình thường, mọi người đã quen.

Đồng Đồng không để ý đến chuyện của họ, cô chỉ tập trung vào việc ăn cơm của mình, không xen vào cuộc trò chuyện của ai. Đôi khi cô sẽ gắp thức ăn cho dì Miên, hai người hiểu ý và lặng lẽ chia sẻ thức ăn.

Trong khi ăn tối, khi Thế Thịnh về, anh không thay đồ lên phòng mà ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người. Vị trí ngồi bên trái ông chủ Hoàng thường được dành cho ông chủ, nhưng vì Thế Thịnh hiếm khi ăn cơm ở nhà nên thường vị trí đó sẽ là của bà Hai hoặc Duy Hiển. Thế Thịnh không quan tâm nhiều đến vị trí ngồi, nhưng Duy Hiển lại khác. Anh biết Thế Thịnh đã về nhà nhưng vẫn không muốn nhường chỗ, ngược lại anh ấy vẫn thoải mái dùng cơm, như không có gì xảy ra.

Dì Miên không hài lòng với điều này, dì không quan tâm đến danh vị và lợi ích cá nhân, nhưng dì luôn có một tâm niệm và rất kiên định, đó là con trai của dì, Thế Thịnh. Dì biết Duy Hiển luôn muốn hơn thua với Thế Thịnh nhưng dì không nghĩ rằng cậu ấy cũng muốn hơn thua trong những việc nhỏ nhặt như thế này. Đúng là đã được nuông chiều đến mức không còn biết phép tắc cơ bản là gì.

Thế Thịnh nhận ra sự không vui của mẹ mình, anh cũng không muốn mang khó chịu vào gia đình, liền lên tiếng hoà giải:

– Không biết anh Hai về muộn, nếu lần sau sẽ nhường chỗ cho anh.

Thế Thịnh vung đũa, nâng mí mắt nhẹ nhàng, nhàn nhạt trả lời:

– Không quan trọng vị trí ngồi, không cần phải phiền phức như vậy. Bạn có thể ngồi ở đâu, tôi không dành chỗ ngồi cho bạn.

Duy Hiển siết chặt nắm đũa, nụ cười gượng gạo:

– Chúng ta có vai vế khác nhau mà.

Thế Thịnh lắc đầu, không quan tâm:

– Tùy bạn.

Đồng Đồng im lặng quan sát tình hình, cô như mở rộng tầm nhìn, chưa từng cảm thấy việc ăn cơm lại mang mùi vị của trận chiến đến như vậy. Trước đây, cô nghe nhiều về sự “hào môn” này nọ, và mong đợi một cuộc đấu tranh ác liệt. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng nó sẽ gay gắt đến thế. Thế Thịnh thực sự khéo léo, sự tự tin của cô thật sự áp đảo, đủ để làm mờ đi cậu Ba một cách rõ rệt.

Sau những lời đối đáp giữa nhóm anh em, bữa cơm tiếp tục diễn ra, nhưng không còn sôi động như trước. Có người cố gắng tạo chuyện để thu hút sự chú ý của Thế Thịnh, nhưng anh không quan tâm, ngoài việc ăn cơm, không để ý đến bất kỳ ai.

Khi hoàn thành bữa tối, mỗi người rời đi phòng của mình. Đồng Đồng ăn nhiều hơn nên đi dạo trong vườn nhà một lúc để dễ tiêu hóa. Khi cô quay lại trong nhà, cô tình cờ nghe thấy đôi “kim đồng ngọc nữ” đang trò chuyện với nhau. May mắn là họ không nhìn thấy cô, nên cô lén lút lẻn vào một bên, lắng nghe thử Quỳnh Hoa đang nói gì với Thế Thịnh.

– Anh Thịnh, chuyện lần trước em nói với anh, anh cảm thấy sao? Em muốn đến làm việc ở một công ty như của anh, em…

Thế Thịnh trả lời một cách lạnh nhạt:

– Nếu em muốn làm việc ở đó, em có thể nộp hồ sơ xin việc. Nhưng công ty của tôi không thường xuyên mời người, trừ khi là người tôi mời, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt.

Quỳnh Hoa có vẻ ngượng ngùng nhưng cô vẫn không từ bỏ.

– Em muốn ứng tuyển vị trí thư ký.

Thế Thịnh nhìn cô, trả lời mạnh mẽ:

– Tôi không tuyển thư ký, em có thể xem xét các vị trí khác.

– Nhưng…

– Đủ rồi, đừng nói chuyện công việc ở đây. Nếu em muốn xin việc, liên hệ với phòng nhân sự. Tôi sẽ không ưu ái người quen.

Quỳnh Hoa hiểu rõ tính cách cứng rắn của anh, dù hơi tức giận nhưng cô không làm như trẻ con. Biết anh không thích nói về công việc, cô chuyển sang chủ đề khác, lần này là về Đồng Đồng.

– Anh có ý định để vụ Lê Đồng đó qua đi à?

Thế Thịnh nhìn ra cửa, anh biết có người đang lén nghe bên ngoài, nhìn vào phía góc áo màu trắng, anh đoán đó chắc chắn là cô. Biết cô đang nghe lén, anh chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng không làm cô ngượng.

– Ừ, tạm thời để như vậy.

Khi nghe anh nói như vậy, Quỳnh Hoa cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nghĩ nếu anh nói như vậy có nghĩa là anh chắc chắn không ưa Lê Đồng. Nếu đúng như vậy, cô sẽ không lo lắng nhiều hơn.

– Nhưng em nghĩ Lê Đồng đến đây có mục đích, chị gái cô ta chắc chắn có dính líu vào chuyện này, em không nghĩ cô ta đến với anh chỉ vì anh. Anh cẩn thận một chút, lòng người khó đoán.

Đồng Đồng đứng ngoài nghe mà bày tỏ sự khinh thường với Quỳnh Hoa. Cô tưởng mình thông minh như thế nào, nhưng thì ra cũng chỉ là một người tự kiêu, thực sự là đáng khinh! Thế Thịnh nhăn mày, anh không thích nghe người khác nói xấu về Đồng Đồng như vậy. Cô có tốt hay không, anh tự mình đánh giá, không cần ai đánh giá cô ngoài kia.

Quỳnh Hoa nghĩ rằng Thế Thịnh khó chịu khi nghe cô nói, nhưng vẻ mặt của anh lại càng thêm hài lòng. Cô đang chuẩn bị nói tiếp thì Thế Thịnh lên tiếng trước.

– Được rồi, tôi hiểu rồi. Chuyện này không liên quan đến em, sau này đừng nhắc lại nữa. Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi ra ngoài một chút.

– Em đi cùng anh không?

– Không cần, em về phòng đi.

Dưới sự lạnh lùng của Thế Thịnh, Quỳnh Hoa không dám tiếp tục theo anh. Cô hiểu rằng anh là người rất kiệm lời từ nhỏ, không thích thì dù ai năn nỉ cũng không nghe theo. Mặc dù không vui, nhưng cô lại nghe theo. Cô biết rằng còn rất nhiều thời gian, và cô tin rằng mình có thể làm tan chảy trái tim của anh.

Quỳnh Hoa rời đi, Thế Thịnh mới bước ra ngoài. Đồng Đồng biết anh đi ra, nhưng cô không có ý định trốn tránh. Cô không có ý định chất vấn anh về bất cứ điều gì, cô chỉ muốn cảm ơn anh về việc giúp đỡ về mặt làm đẹp, việc cô gọi điện chưa đủ ý nghĩa.

Thế Thịnh nhanh chóng bước ra cửa, anh nhìn theo góc của cô và ôm eo cô. Do không kịp phản ứng, Đồng Đồng ngã vào anh, vội vàng kêu lên:

– Cẩn thận, đừng ngã!

Anh nắm chặt cô lại, giữ cô ở bên cạnh, không để cô ngã. Khi cô đã đứng vững, anh nhẹ nhàng hỏi:

– Nghe lén à? Ai dạy em thói xấu đó?

Bị bắt quả tang, cô không thể phủ nhận, chỉ cười và nhăn mày nhìn anh, cô nói:

– Em không có ý nghe lén, chỉ vì họ đang nói chuyện trước mặt em thôi.

– Hóa ra em già mồm như thế à?

Cô cười lớn, anh cũng không kìm được cười theo. Ôm cô sát vào mình, anh dẫn cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.

– Em đã nghe hết chưa?

Cô gật đầu:

– Nghe hết rồi đấy. Thật là đáng ghen tỵ, thanh mai trúc mã thì chắc em không cạnh tranh được.

– Ghen tỵ cái gì? Thanh mai trúc mã có gì bằng bạn gái như em không?

Cô nhếch môi:

– Chẳng ai biết em là bạn gái của anh cả.

Anh nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi:

– Có muốn tôi tiết lộ cho mọi người biết chúng ta từng quen nhau không?

– Không cần đâu.

– Tại sao?

Cô cười, trả lời:

– Không quan trọng.

– Vậy là không tiết lộ?

– Ừ, không cần thiết.

Dừng lại một chút, cô chuyển sang chủ đề khác để tránh bị anh hỏi thêm về quá khứ.

– Nhưng về việc Hoa hỏi anh về em, anh nói tạm thời để như vậy là ý gì?

– Đúng là vậy đấy, tạm thời để em ở lại, giống như ý ba tôi.

– Sau đó thì sao?

– Sau đó… tôi sẽ cho em một vị trí rõ ràng.

Cô trầm mặc, trái tim đập nhanh hơn. Thấy cô im lặng, anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, ân cần nói:

– Trước kia là bạn gái, bây giờ là tình nhân, sau này sẽ là vợ. Có thể bây giờ em phải chịu một ít thiệt thòi về chuyện của chị gái em, nhưng tôi hứa với em, sẽ cho em một vị trí rõ ràng. Em sẽ là người được cưới vào nhà họ Hoàng trước khi sinh con, không phải chỉ vì sinh con rồi mới cưới. Tình hình hiện tại có vẻ không thuận lợi cho em, tôi không thể bỏ vợ và cưới ngay em, lại còn là em gái ruột của vợ cũ. Tôi không sợ gì, nhưng tôi lo cho em, sợ rằng danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại vì sự vội vã của tôi.

Anh dừng lại, giúp cô vén tóc. Lúc này, trong lời nói của anh còn lộ ra sự hối hận, xấu hổ.

– Đáng lý ra, anh không nên nghe theo sự thúc ép của người lớn để tùy tiện lấy vợ. Anh nên đi tìm em, dù em không yêu anh, anh cũng phải tìm em và ép em lấy anh mới đúng. Anh không tốt, lòng hẹp hòi, suy nghĩ một đằng nhưng làm một nẻo… bây giờ lại đem phiền phức đến cho em. Đồng Đồng, hãy chờ anh thêm một chút nữa, được không?

Cứ nghe anh nói là cô lại cảm thấy xúc động đến nổi mắt cay cay. Cô từng không trách anh, chưa bao giờ. Chia tay đã bảy năm, cô đã có cuộc sống riêng, và anh cũng thế. Anh lấy vợ sinh con, điều đó là hợp lý, đó cũng là điều cô đã đoán trước, cô chưa bao giờ trách anh dù chỉ một lần. Nhưng cô không ngờ, người anh lấy lại là chị gái của cô. Và mọi thứ tiến triển xa hơn ngoài dự đoán của cô khi chị gái cô bị ngoại tình, rồi bỏ trốn cùng tình nhân ngay trong đêm.

Cô từng ngưỡng mộ chị gái mình, nhưng khi nghe tin tức xấu về chị, cô tức giận tới nỗi không thể thở. Cuối cùng, cô cảm thấy vừa vui vẻ vừa buồn bã khi được anh giữ lại nhà họ Hoàng để làm “người mua vui” cho anh. Cuộc đời có những lúc oan trái đến nỗi không thể tưởng tượng, rẽ ngang mọi phương hướng, làm tan nát mọi kế hoạch. Cô nghĩ nếu trước đây cô không chia tay anh, hoặc nếu trước đây cô không được chú thím nhận nuôi, liệu mọi thứ có khác không?

Nhưng trên thế giới này, không có chỗ cho hai chữ “nếu như”.

Cô nhìn anh, nói như muốn khóc:

– Chờ bao lâu cũng được, năm năm hay mười năm… dù có bao lâu, em cũng sẽ chờ.

Anh nhìn cô, nghe câu trả lời của cô, mọi khổ sở dường như tan biến. Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, bảy năm trước anh đã biết cô cảm thấy như thế nào, kể cả khi anh đi tìm cô và thấy cô nhận hoa tỏ tình của người khác… đến lúc này, anh không muốn truy cứu và quan tâm nữa. Cô trở lại bên cạnh anh là quý giá, không chạy trốn là tốt, anh chỉ cần vậy thôi, thực sự chỉ cần vậy.

Trong sân, có những người đi ra đi vào, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Họ biết rõ, cậu chủ nhà này khó tính và không dễ dàng làm quen. Nhưng tình hình hiện tại… dường như Đồng Đồng này sắp trở thành “bà chủ nhỏ” rồi, sau này họ cũng phải thay đổi cách đối xử với cô.

Ở trên lầu, Quỳnh Hoa nhìn thấy cảnh anh chàng đang tán tỉnh Đồng Đồng dưới sân mà tức đến muốn phát khóc. Ngón tay cô bấm chặt vào khung cửa sổ, móng tay được trang điểm cẩn thận bị cô bấm đến đỏ hoe. Không biết có phải vì tức giận hay vì đau mà cô hốt hỏng, đôi mắt cô đỏ hoe, ánh mắt như phát ra sự căm phẫn. Cô nhìn hai người dưới sân, nhìn cho đến khi họ biến mất, càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng đau lòng. Bỗng, cô nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại gọi cho một số trong danh bạ, đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô đã nghẹn ngào kể lể:

– Lam, mày khi nào mới về? Tao thật sự chịu không nổi rồi, mày về đây giúp tao…

Cô quyết không để cho Đồng Đồng kia được yên, muốn sinh con cho anh Thịnh, hừ, mơ đi!

Bài viết liên quan