Gả cho anh rể chương 8 | Sự phản kháng của Đồng Đồng
Dì Miên tỏ ra không vui với sự nghi ngờ không lý do của bà Hai, nhưng dì không thể nói lên điều đó, không thể phản bác bà ta được, nên sự bất mãn chỉ có thể thể hiện rõ trên khuôn mặt. Ông chủ Hoàng nhận ra rằng dì Miên không vui, và ông cũng không hề vui vẻ với tình huống này. Ông lăn lộn trên thương trường từ lâu, đã trải qua hàng trăm ngàn trường hợp đấu đá, làm ơn cũng như giữ được một thái độ im lặng nếu không gây ra hậu quả nghiêm trọng cho bất kỳ ai. Gia đình ông là một gia tộc lớn, và cuộc chiến tranh nội bộ không phải là một điều quá lớn đối với ông, miễn là nó không ảnh hưởng đến sức khỏe của bất kỳ ai. Tuy nhiên, trong lòng ông luôn có một sự quan tâm đặc biệt dành cho Thuỵ Miên, mẹ của Thế Thịnh. Bà không có danh phận, không có sự ưu ái, chỉ có ông và Thế Thịnh, vì vậy trong nhiều tình huống, ông luôn thiên vị bà ấy một cách âm thầm. Bà chỉ cần muốn, bà chỉ cần thể hiện thái độ với ông, và nếu điều đó không gây hại, ông sẽ giúp đỡ bà, không do dự.
Bà Hai nhìn thấy biểu hiện không vui trên khuôn mặt của dì Miên, và bà rất hài lòng về điều đó. Bà không ưa Yến Kiều, nhưng bà càng căm ghét Thuỵ Miên hơn, thật sự là rất ghét. Đối với bà, chỉ có con trai của Thuỵ Miên mới đe dọa đến quyền thừa kế của con trai bà, còn về phía Yến Kiều, bà chỉ không ưa cô ấy vì cô được chồng của bà yêu chiều. Vì vậy, đối với Đồng Đồng, người ủng hộ mẹ con Thuỵ Miên, bà quyết không để cô ấy yên bình trong gia đình này.
Ông Nghĩa không quan tâm đến vấn đề của Quỳnh Hoa và không tin vào lý do thiếu căn cứ của bà Hai. Tuy nhiên, vấn đề Yến Kiều bị dị ứng là thật, và ông biết cô ta quan tâm đến làn da và nhan sắc của mình. Mặc dù không trách móc Đồng Đồng, nhưng ông cũng không bênh vực cô, chỉ nói một số lời để làm dịu tình hình, chủ yếu là để làm dịu lòng dì Miên.
“Bất mãn” một chút, nhưng thái độ của ông Nghĩa cũng nằm trong dự tính của bà Hai, vì vậy bà tuân theo ý ông mà không nói nhiều. Bà cũng hiểu rõ tính cách của chồng mình, ông nói không trách thì là không trách, nhưng vấn đề có trách Quỳnh Hoa hay không, bà nghĩ rằng ông cũng không quan tâm.
Đồng Đồng nhận thấy sự bảo vệ từ ông chủ Hoàng, cô không thể nói là vui, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu. Ít nhất ông ấy đã nhận ra đúng sai, điều đó cũng là tốt rồi, tốt hơn nhiều so với những ông chủ trong phim cô thường xem, ngu ngốc đến đáng thương.
Cô biết rằng chuyện này sẽ không dừng lại ở đây, nhưng cô không sợ. Cô muốn xem Quỳnh Hoa và bà Hai sẽ làm gì tiếp theo, và càng muốn nhìn thấy thái độ của dì Kiều trong tình huống này.
Sau bữa tối không ngon miệng, Đồng Đồng trở về phòng và tiếp tục làm việc dang dở. Cô được giao nhiệm vụ lên nội dung cho tạp chí thời trang sắp tới cùng việc lên ý tưởng trang phục cho một số hoạt động của nghệ sĩ. Mặc dù không có áp đặt về thời gian nhưng công việc này vẫn đầy bận rộn.
Khoảng nửa tiếng sau khi bắt đầu làm việc, có tiếng gõ cửa phòng, là dì Đào đến tìm cô. Dì thông báo rằng ngày mai dì Miên muốn cô đi cùng dì đến thăm bà nội Hoàng. Đồng Đồng không từ chối và hỏi về thời gian chuẩn bị.
Cô chuẩn bị xong khi nào thì đi, không có tiệc tùng gì đâu, cô đừng lo.
Vậy sáng mai tôi sẽ dậy sớm, chuẩn bị xong sẽ đến tìm dì Miên.
Được, cô sắp xếp như thế nào cũng được.
Dừng một chút, dì Đào lại nói, có vẻ như có ý trấn an.
Đừng để ý đến lời bà Hai nói lúc nãy, mặt nạ cô tặng cho tôi và bé Li sử dụng rất tốt, bé Li đắp mỗi đêm mà không có mụn nào, cũng không có dấu hiệu dị ứng. Có thể cơ địa của bà Tư và cô Hoa không hợp với sản phẩm đó, không phải vấn đề ở cô.
Đồng Đồng biết dì Đào lo lắng cho mình, cô cười tươi và trả lời dì:
Con không nghĩ về điều đó, con thực sự không sao đâu, dì đừng lo.
Dì Đào cảm thấy yên tâm hơn một chút, và dì nói:
Bà Ba lo cho cô lắm, bà sợ cô lo lắng nên kêu tôi lên an ủi cô. Bà Hai lúc nào cũng thế đấy, không gây chuyện là không vui sống. Đồng Đồng không cần để ý, nếu không làm gì thì không sợ, bà ấy cũng không ép cô phải nhận lỗi đâu.
Con biết mà dì Đào, con không sợ bà Hai, trong chuyện này con không làm gì sai cả, con càng không sợ. Nếu họ muốn tìm chuyện, muốn hại con, con sẽ không ngồi im chịu oan đâu.
Dì Đào ngạc nhiên một chút, dì không nghĩ rằng Đồng Đồng sẽ mạnh mẽ đến vậy, hoàn toàn ngoài dự tính của dì và bà Ba. Lê Mộc trước đây có vẻ ủy mị hơn, không chống trả lại như vậy. Nhưng Đồng Đồng lại khác, kiên cường và không chịu khuất phục. Tính cách này có thể mạnh mẽ hơn cả bà Tư, không phải là yếu đuối, hoàn toàn không làm dì và bà Ba lo lắng.
Sau khi nói như vậy, dì Đào không thêm bất kỳ lời nào. Bà cũng muốn thử nghiệm khả năng của Đồng Đồng, liệu cô có mạnh mẽ như bà Tư hay không.
Vậy… Đồng Đồng nghỉ ngơi sớm đi, gặp lại ngày mai, chúc ngủ ngon.
Dạ được, chúc dì ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Đồng Đồng dậy sớm hơn và chờ dì Miên chuẩn bị. Cô thử thăm dì Kiều nhưng dì vẫn ngủ, cô quyết định sẽ thăm sau. Không ăn sáng ở nhà vì muốn đến ăn sáng cùng bà nội Hoàng, cả hai chuẩn bị và rời đi, lo lắng bà nội Hoàng phải đợi. Khi đến, bà nội Hoàng chào đón dì Miên nhưng không thèm quan tâm đến Đồng Đồng. Cô không nói gì và không cảm thấy khó chịu, vì người lớn thường như vậy và còn có chuyện của chị cô, nếu bà nội Hoàng thích cô thì mới là lạ.
Sau khi ăn sáng, dì Miên dẫn Đồng Đồng ra sân uống trà và trò chuyện với bà nội Hoàng. Phần lớn cuộc trò chuyện là bà nội Hoàng nói, dì Đào bày tỏ ý kiến, dì Miên miêu tả ý tứ, còn Đồng Đồng chỉ ngồi im lặng, ít khi nói. Cuối cùng, bà nội Hoàng cũng chú ý đến cô, nhưng khi nhìn cô, bà lại dụ dì Miên và dì Đào ra ngoài, chỉ để lại một mình cô trò chuyện với bà.
Dì Miên nhìn Đồng Đồng và nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo cô đừng lo. Cô cũng tươi cười và đáp lại sự quan tâm của dì. Cô thực sự không sợ gì, vì cô biết bà nội Hoàng sẽ không làm gì quá đáng với cô, nên cô không cần lo lắng quá nhiều.
Sau khi dì Miên và dì Đào đi, bà nội Hoàng bảo Đồng Đồng rót trà cho bà. Bà uống và bày tỏ:
Trà này nhạt quá, không ngon nữa. Cô uống thử xem sao?
Đồng Đồng thử và cảm nhận vẫn đậm vị như thường, không có gì là không ngon cả.
Bà Hoàng…
Gọi bà Hoàng được rồi.
Đồng Đồng ngơ ngác một lúc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Bà nội Hoàng thực sự không ưa cô, vì ấn tượng ban đầu của cô quá xấu, cô không thể trách móc bà được.
Dạ bà Hoàng… con không biết nhiều về trà đạo, không dám phê phán trà.
Bà nội Hoàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
Cô Đồng được dạy dỗ như thế nào vậy? Phê phán trà mà cô không biết? Hay là… các cô từ nhỏ đã được dạy cách phản bội người khác?
Đồng Đồng biết bà đang muốn trút giận lên mình, nhưng cô không tỏ ra khó chịu.
Bà Hoàng bớt giận, là lỗi của con, con không biết gì về trà, sau này sẽ học để hài lòng bà.
Sau một chút dừng lại, cô nói tiếp:
Nhưng… bà Hoàng đừng đổ lỗi cho con và Lê Mộc, đừng khiến con phải gánh lên lỗi lầm. Bà không thích Mộc, cũng giống con không thích chị ấy… con và bà giống nhau.
Bà nói Hoàng nhếch môi, cười nhạt:
À ra là cô Đồng cũng không thích chị gái mình, hóa ra nhà họ Lê các cô đều không đáng tin, bảo sao chị em các cô yếu đuối và không trung thành như vậy.
Đồng Đồng vẫn điềm tĩnh, cô nói:
Nhà họ Lê không tốt, con không thích chị Mộc, vì con không đồng ý với cách cô ấy đối xử trong hôn nhân. Đồng thời, con không có mối liên hệ tình cảm nào với nhà họ Lê. Huống chi bây giờ con là người của nhà họ Hoàng, sống hay chết cũng là của nhà họ Hoàng. Bà nói gì thì con không dám phản bác.
Bà nội Hoàng ngạc nhiên về Đồng Đồng. Bà từng nói chuyện với Lê Mộc, không ghét cô ấy, nhưng hành động ngoại tình và bỏ rơi cháu trai, bà không thể chấp nhận. Vì không thích Mộc, bà cũng không thích Đồng Đồng. Bà nghĩ cô bé này tính cách phải ngang ngược, hoặc là giống với con dâu thứ tư của bà, nhưng không nghĩ là cô biết cách chiều lòng người như vậy. Bà cũng không biết lời cô nói có bao nhiêu phần trăm là thật, nhưng khi nghe cô nói mình là người họ Hoàng, bà rất ngạc nhiên. Cô bé nào mà dám xem nhà chồng là nhà mình, thật là hiếm khi gặp. Thậm chí trong gia đình bình thường, cũng ít có phụ nữ nào dám làm như vậy, chưa kể đến gia đình như nhà họ Hoàng.
Trong khi Đồng Đồng không hề biết rằng cô vừa ghi điểm trong lòng bà nội Hoàng, cô nói những lời đó không chỉ vì sự thật mà còn để làm dịu lòng bà, tránh cho bà không đặt nặng vấn đề của cô nữa. Cô không thể biết rằng những lời nói như vậy sẽ gây ấn tượng tích cực trong lòng bà. Cô cảm thấy như là một con chó tìm thấy chiếc chiếu ấm khi đang buồn ngủ, thật là may mắn.
Bà nội Hoàng nhìn kỹ Đồng Đồng một chút, cô thực sự rất xinh đẹp, với nét đẹp thanh tú không bị nhiễm bụi trần. Nhìn cô gái xinh đẹp như vậy, bà tự hỏi sao Quỳnh Hoa lại không lo sợ. Chỉ mới hôm qua, cô còn gọi điện khóc tới bà kể về một vấn đề liên quan đến mặt nạ dưỡng da nào đó, khiến bà đau đầu. Bà đã đến đây để nghỉ ngơi, không muốn quan tâm đến những cuộc chiến tranh nội bộ của đám phụ nữ nữa. Nếu không phải vì chuyện của Đồng Đồng liên quan đến Thế Thịnh, cháu trai của bà, bà đã không làm phiền cô như vậy. Hiếm có trường hợp nào lại có được một cô gái phù hợp với cháu trai của bà, bà không muốn đe dọa cô bé này.
Suy nghĩ một chút, thấy Đồng Đồng tỉnh táo như vậy, bà cũng không muốn làm khó dễ cô, nên bà để cô ngồi đó uống trà và ăn bánh.
Hai người im lặng, bà nội Hoàng không nói chuyện, Đồng Đồng hỏi thăm vài câu rồi cũng thôi. Đúng lúc này, điện thoại di động của bà nội Hoàng bỗng vang lên. Bà nội Hoàng nhìn số máy hiển thị trên màn hình, nhăn mày một hồi mới bắt máy. Đồng Đồng không có ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng bà ngồi trước mặt cô và không quan tâm gì đến việc cô có muốn nghe không, nên cô không thể không nghe.
Alo, có chuyện gì mà gọi tôi sớm vậy?
Tất nhiên là tôi không quên, cháu gái tôi cũng biết viết thư pháp, tôi không nói dối với bà đâu.
Là ai mà tham lam thế, miễn sao là cháu gái của tôi thì được rồi, bà sợ thua tôi à mà nói nhiều thế?
Tôi nhớ rõ lắm, bà không cần lo. Bây giờ bà hãy chuẩn bị cho cháu gái đi, đúng không?
Đóng máy, bà nội Hoàng tức giận đặt mạnh điện thoại xuống bàn, lầm bầm mắng chửi ai đó một trận. Đồng Đồng nhìn bà, cô có vẻ hiểu một ít về vấn đề mà bà đang lo lắng. Cô suy nghĩ một lúc, không biết có nên nói chuyện với bà nội Hoàng không.
Bà Hoàng…
Bà nội Hoàng nhìn cô, không rõ ý, cất giọng:
Có chuyện gì?
À, xin lỗi vì con nghe lén câu chuyện của bà, nhưng hình như bà đang tìm người biết viết thư pháp phải không ạ?
Bà nội Hoàng nhăn mày nhìn cô:
Cô biết viết thư pháp?
Đồng Đồng gật đầu:
Dạ, con biết.
Bà nội Hoàng ngồi bật dậy, gương mặt nhăn nhó từ từ căng ra, bà vội hỏi:
Chắc chắn là cô viết được?
Con chắc chắn, con từ nhỏ đã được học viết thư pháp, không phải là giỏi nhưng cũng không tệ, con đã từng tham gia một cuộc thi viết thư pháp ạ.
Thi được giải không?
Giải nhì, năm đó con 13 tuổi.
Bà nội Hoàng rất vui mừng khi nghe tin từ Đồng Đồng. Bà đã đặt cược với bà lão Hà, nếu mấy ngày nữa không tìm được người thích hợp thì bà sẽ thua. Bà nổi tiếng trong giới lão làng thượng lưu, làm sao có thể để thanh danh bị mất dưới tay bà lão Hà được. Chỉ có một điều là bực mình, đứa cháu gái nhà bà chỉ biết làm mẫu chụp ảnh, viết thư pháp một chữ cũng không biết. Mà đứa cháu dâu tương lai là con bé Trúc thì viết xấu như gà bới, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn không ra thể thống gì. Cái đám trẻ ngày nay làm sao đó, không biết thú vui khuê nữ là gì, khiến bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Mặc dù bà không ưa Đồng Đồng lắm, nhưng lúc này, bà nhờ cô giúp đỡ, không thể giữ vẻ mặt lạnh nhạt với cô được.
Vậy… tôi có thể nhờ bạn Đồng giúp tôi thi viết thư pháp cho cháu gái của bạn được không? Không cần phải đạt giải, chỉ cần bạn viết được một chữ là được rồi.
Đồng Đồng mỉm cười:
Dạ được, chuyện này không khó, con làm được, bà Hoàng yên tâm.
Chiêu dụ được ứng viên, bà nội Hoàng nhẹ nhàng thở phào, ghi chú cho cô ngày giờ để cô chuẩn bị, thái độ cũng không còn lạnh nhạt như trước. Khi dì Miên và dì Đào đi vào, họ phải ngạc nhiên với sự thay đổi 180 độ của bà nội Hoàng. Họ nhìn Đồng Đồng với sự tò mò và vui mừng, không biết cô đã làm gì mà khiến bà nội Hoàng thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy.
Dì Miên ở lại chơi thêm một lát trước khi xin phép về, bà nội Hoàng tiễn ba người đến cửa, sau đó dặn dò dì Miên phải giữ gìn sức khỏe. Sau khi dặn dò xong, bà quay lại với Đồng Đồng và nhẹ nhàng nói:
Cô Đồng cũng phải giữ gìn sức khỏe, nhớ chuẩn bị tốt cho buổi thi nhé, tôi sẽ đến đón cô.
Dạ, con nhớ rồi, không làm bà Hoàng thất vọng đâu.
Ừ, vậy thì các con về đi, bảo tài xế đi chậm một chút.
Trên đường về nhà họ Hoàng, dì Miên hỏi Đồng Đồng về chuyện của bà nội Hoàng, cô không che giấu gì và kể hết cho họ nghe. Cả hai đều ngạc nhiên và thích thú, dì Đào thậm chí còn khen Đồng Đồng có tài, biết cách lấy lòng người lớn tuổi. Đồng Đồng tự hào về bản thân, vì như người ta thường nói, khôn lỏi không bằng thông thái, về phần cô, đã làm được điều đó.
Chuyện của Quỳnh Hoa và dì Kiều, Đồng Đồng không nói cho Thế Thịnh biết, vì cô thấy không cần thiết. Thế Thịnh đã bận đến như vậy rồi, không có thời gian để quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này.
Bà Hai vẫn tiếp tục đổ lỗi cho Đồng Đồng, trong khi Quỳnh Hoa lại sử dụng cơ hội này để thể hiện sự không hài lòng của mình đối với cô. Nhưng cô thấy Quỳnh Hoa có vẻ quá đà, mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng vẫn thấy nổi nốt đỏ trên trán. Việc cô ta làm chỉ để tạo ra một vấn đề nhỏ nhặt thế này có gì đáng bận tâm đến vậy không?
Dì Kiều hôm nay trông tươi tắn hơn chút, khi cô vào thăm, dì thấy cô đang ngồi trước gương. Dì Kiều thấy cô vào, không giấu được cảm giác khó chịu và rầu rĩ khiến cô tỏ ra lo lắng và hỏi:
Đồng Đồng, tôi hôm nay mới dám đối diện với cô đấy, suốt thời gian qua tôi còn sợ hãi, mất ngủ đến mấy ngày.
Cô nhìn dì Kiều, trên mặt dì chỉ còn lại một vết đỏ nhỏ, không còn là nốt đỏ như của Quỳnh Hoa.
Dì Kiều, có phải vì cái mặt nạ tôi tặng dì không?
Dì Kiều cười và nói một cách lắc đầu:
Đồng Đồng, tôi đã nghe chuyện của Quỳnh Hoa rồi. Tôi biết đó không phải lỗi của cô, mặt nạ của cô rất tốt, tôi kiểm tra là hàng chính hãng mà.
Dừng lại một lúc, dì Kiều tiếp tục:
Nhưng… tôi bị kích ứng, không thể giúp được cô.
Đồng Đồng nhìn dì và hỏi:
Tại sao vậy dì Kiều? Dì gặp vấn đề gì?
Dì Kiều chỉ vào một lọ mỹ phẩm trên bàn, nghiến răng nói:
Do cái kem này, tôi bôi lên mặt nên mới bị kích ứng, may mà phát hiện kịp, nếu không có thể hỏng hết khuôn mặt này rồi.
Đồng Đồng cuối cùng hiểu ra vấn đề.
Tức là dì dùng kem này nên mới bị nổi mẩn, sau đó đi khám, bác sĩ nói dì dị ứng với mỹ phẩm độc hại, phải không?
Đúng thế.
Vậy thì cũng không có gì đáng lo, dì cứ nói cho tôi biết là được mà.
Dì Kiều thở dài, giải thích:
Tôi không thể nói với mọi người là tôi bị dị ứng với mỹ phẩm giả được. Tôi có thể nói cho cô biết, nói cho chị Miên nhưng không thể nói cho bà Sương cùng anh Nghĩa nghe được. Nếu bà Sương biết tôi dùng mỹ phẩm giả, bà ta sẽ chê trách tôi không ngớt. Tôi một đời thông thái, bây giờ lại dùng mỹ phẩm giả… cô nghĩ xem… bà ta sẽ khinh thường tôi đến đâu?
Đồng Đồng không hiểu, cô hỏi:
Có cần phải như vậy không dì Kiều? Tôi nghĩ không có gì xấu hổ khi lỡ dùng mỹ phẩm giả đâu.
Dì Kiều phản đối quyết liệt:
Cô không phải là tôi nên cô không hiểu. Bà Sương luôn ghen tức với tôi, nếu lộ ra rằng tôi dùng mỹ phẩm giả… bà ta sẽ cười và châm chọc tôi cùng anh Nghĩa. Cô biết tôi đã phải làm việc gì để có được sự thông thái này không, không thể để chuyện này lộ ra được. Hơn nữa, tôi đã nói với anh Nghĩa rằng tôi bị dị ứng với thành phần trong mặt nạ dưỡng da… tôi không muốn đổ hết trách nhiệm lên cô, cô yên tâm đi Đồng Đồng. Và nữa, chuyện của Quỳnh Hoa không thể đổ lên đầu cô được, chả ai tin cái lí do ngớ ngẩn đó của bà Sương cả, cô tin tôi đi.
Đồng Đồng chấp nhận sự cứng đầu của dì Kiều trong việc bảo vệ “sự thông thái” của mình. Với dì đã nói như vậy, cô không thể ép buộc dì ấy làm gì. Dì Kiều chọn nói sự thật cho cô biết, thể hiện sự ủng hộ với cô. Trong trường hợp có vấn đề nghiêm trọng, dì ấy sẽ đứng ra bảo vệ cô. Nhưng chỉ trong trường hợp nghiêm trọng thôi, còn hiện tại, dì ấy không nói.
Cô không quan tâm lắm nếu dì Kiều có nói hay không, chỉ cần dì Kiều không ủng hộ Quỳnh Hoa là được. Còn về việc dị ứng của Quỳnh Hoa, cô đúng lý lẫn tình. Nếu cô ta làm to chuyện, cô ta sẽ chịu quả đắng.
Quỳnh Hoa bị dị ứng có vẻ nặng nhưng cô ta lại không ở trong phòng như dì Kiều mà suốt ngày ra ngoài. Đến bữa cơm, cô ta lại ở trong phòng, không ra ngoài ăn cùng mọi người, như muốn thu hút sự chú ý. Bà Hai tất nhiên không tha thứ cho Đồng Đồng, bà liên tục “đẩy đầu” Đồng Đồng, nhưng cô không để ý, không đối đầu nên bà không thể làm khó cô.
Đồng Đồng không nói gì, ông chủ Hoàng cũng không tỏ thái độ ra mặt, bà Hai dù muốn đổ lỗi cho Đồng Đồng thì cũng không đủ bằng chứng. Mặt nạ dưỡng da này nếu truy cứu ra thì cũng là chuyện xui rủi và hy hữu, không thể đổ lỗi cho ai. Gặp dì Kiều đã giải thích với ông chủ Hoàng về việc dị ứng của dì, ông chủ Hoàng lại tin rằng không phải Đồng Đồng gây ra.
Dường như Quỳnh Hoa và bà Hai đang hơi nóng nảy trong chuyện này.
Vào đầu buổi chiều, Đồng Đồng đang ngủ trưa thì nghe có tiếng gõ cửa, là bé Li đến tìm cô, bé bảo cô xuống nhà có chuyện cần giải quyết, có vẻ liên quan đến Quỳnh Hoa.
Đồng Đồng không phản ứng gì, cô vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ sạch sẽ, thoa son rồi mới đi xuống nhà.
Cô đi theo bé Li xuống dưới nhà, khi cô vừa bước vào phòng khách nhỏ thì một phụ nữ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt bà ta đỏ hoe, thái độ giận dữ vô cùng. Khi cô tiến lại gần, bà ta nhìn thẳng vào cô, trừng mắt hỏi:
Cô là Lê Đồng? Cô tặng mặt nạ cho con gái tôi?
À, hóa ra đó là mẹ của Quỳnh Hoa, đến để “phê phán” cô.
Đúng vậy, tôi là Lê Đồng, nhưng tôi không tặng mặt nạ cho Quỳnh Hoa, mà là cô ấy muốn lấy.
Quỳnh Hoa khóc sưng cả mắt, đứng dậy, trỏ vào mặt cô, la mắng:
Là cô đã tặng cho tôi, cô rõ ràng biết tôi ở phòng của dì Miên nên mới mang mặt nạ xuống đây. Nếu không phải cô có ý định hại tôi, thì làm sao dì Kiều cũng bị giống tôi?
Đồng Đồng hơi mất kiên nhẫn, cô nói:
Bà đã hỏi qua dì Kiều chưa? Cái cách bà nói không có bằng chứng, không có logic như vậy thì…
“Chát”, tiếng tát vang lên, má của Đồng Đồng bị đập, còn có cả vết cào từ móng tay.
Mẹ của Quỳnh Hoa vừa tát xong đã quay lại chỉ trỏ vào mặt cô, nói lời nặng nề.
Không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày… một người như cô dám trước mặt con gái tôi? Xin lỗi, cô mau xin lỗi con tôi… mau!
Dì Miên lao đến, cô đỏ mặt, nhưng không nói được.
Đồng Đồng ngăn dì lại, cô nói là cô không sao, đừng lo. Cô xoa má mình, cảm nhận sự rát buốt, lửa giận bốc lên.
Cô đến trước mặt mẹ con Quỳnh Hoa, cười lạnh, hỏi:
Bà đánh tôi?
Mẹ của Quỳnh Hoa sợ hãi, nhưng không để mình thua:
Là tôi đánh, cô làm con gái tôi ra như vậy, tôi…
“Chát”, tiếng tát mạnh hơn, lần này là Đồng Đồng tát mẹ Quỳnh Hoa.
Mọi người ngạc nhiên, Đồng Đồng cười lạnh:
Muốn thấy người ác thế nào không? Tôi sẽ cho bà thấy. Bà muốn tôi mua mặt nạ giả cho con bà không? Muốn không? Muốn không?
Sự kiện này vượt ra ngoài tưởng tượng.