Giao thừa có mưa chương 6 | Mèo mả gà đồng gặp nhau

17/04/2024 Tác giả: Hà Phong 258

Tuấn Vũ nhìn thấy mẹ đã được thay quần áo sạch sẽ, thơm tho, anh cũng cảm thấy hài lòng một chút. Bát cháo trên bàn đã sạch sẽ hoàn toàn. Có vẻ như Kiều My đã cho bà ăn xong rồi.

Kiều My tự giặt đồ cho bà Mai xong thì mới quay lại phòng. Thấy Tuấn Vũ đang ngồi bên cạnh bà Mai, Kiều My bất ngờ ôm lấy tay Tuấn Vũ cầu xin:

“Anh ơi! Em biết em hồ đồ. Trong lúc tức giận, em đã nói lời chia tay với anh. Nhưng em vẫn yêu anh rất nhiều. Em không muốn mất anh. Anh đừng bỏ em nhé? Em hứa từ nay sẽ không như vậy nữa. Em sẽ chăm sóc mẹ tốt hơn, không nóng nảy và ấu trĩ như vậy nữa. Xin anh hãy bỏ qua cho em lần này nhé? Em không thể sống nếu thiếu anh. Em muốn được ở bên cạnh mẹ để trả ơn cho mẹ và giúp anh. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc mẹ như anh đã hứa với em trước đây. Anh nhé?”

Kiều My nói xong vừa khóc. Tuấn Vũ ngồi im lặng như tượng đá. Nhìn lại lúc Kiều My chăm sóc mẹ mình và bây giờ cô đã chịu xuống nước, Tuấn Vũ cũng có chút động lòng. Thôi thì tạm thời để cô chăm sóc mẹ đi. Dù sao, có người thân cận bên cạnh bà Mai vẫn hơn. Anh bận rộn với công việc và không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ được. Giao hoàn toàn cho người khác thì không an tâm. Ít nhất, để Kiều My nghĩ rằng sau này cô sẽ làm người một nhà với anh thì sẽ tập trung chăm sóc bà Mai tốt hơn. Nghĩ vậy, Tuấn Vũ gật đầu:

“Được rồi. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng có một điều anh muốn nhắc lại lần nữa. Dù có bất kỳ chuyện gì, em cũng không được tự ý đến công ty của anh.”

Kiều My nghe Tuấn Vũ nói vậy, rất vui mừng. Cô ôm lấy cổ Tuấn Vũ và hôn anh:

“Cảm ơn anh đã hiểu cho em! Em hứa sẽ ngoan và nghe lời anh.”

Nói xong, cô quay sang phía bà Mai:

“Mẹ! Từ nay con sẽ chăm sóc mẹ rồi!”

Bà Mai không chút quan tâm, nhắm mắt giả vờ ngủ. Chứng kiến cảnh giả tạo của Kiều My, bà cảm thấy khó chịu. Không làm gì được, bà đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Tuấn Vũ cũng chán nản với Kiều My nhưng vẫn muốn lợi dụng cô chăm sóc mẹ lúc này nên miễn cưỡng chấp nhận. Sau hành động thiếu văn hóa của Kiều My, hình ảnh cô đã bị tổn thương trong lòng Tuấn Vũ. Anh ta là người đa tình và dễ chán nản. Chỉ cần nhìn thấy một điểm yếu của đối phương, anh ta sẽ muốn từ bỏ.

“Buông tay anh ra. Mẹ đây rồi.” Tuấn Vũ gạt tay Kiều My ra với vẻ bực bội.

“Oh! Em xin lỗi! Em vô tình thôi!” Kiều My không để ý đến sự bực tức của Tuấn Vũ vì quá vui mừng.

Sau lần suýt chia tay đó, Tuấn Vũ lạnh lùng với Kiều My, mặc dù họ vẫn giữ liên lạc. Kiều My cảm nhận điều đó và cố gắng chăm sóc bà Mai nhiều hơn. Cô chịu khó đến bệnh viện sớm hơn, đảm bảo bữa ăn và sự sạch sẽ cho bà rồi chụp hình báo cáo hàng ngày cho Tuấn Vũ.

Mỗi khi Kiều My gửi hình ảnh về mẹ, Tuấn Vũ mới nhắn tin hỏi thăm tình hình của mẹ anh. Dù cách làm có thể khác nhau, quan trọng là anh ấy đều trả lời.

Hà Vân đến kiểm tra sức khỏe cho bà Mai và nhận ra sự thay đổi tích cực trong cách chăm sóc của Kiều My. Có vẻ như cô ấy đã suy nghĩ lại hoặc hối hận về điều gì đó. Hà Vân không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cảm thấy vừa vui vừa buồn.

“Bác nên ăn nhiều, ngủ đủ để mau bình phục và về nhà sớm hơn nhé!”

Tình hình của bà Mai đang cải thiện. Không còn lạnh lùng như trước, và sắp tới có thể xuất viện. Hà Vân tự an ủi mình như vậy.

Một cô gái trẻ bước ra từ chiếc xe hơi màu đỏ bóng loáng. Cô gỡ kính râm ra khỏi gương mặt xinh đẹp và nhìn lên bảng hiệu: Công ty Xây dựng Tâm Thịnh Phát.

“Anh ấy đã thành công rồi! Mới chỉ vài năm mà công ty đã phát triển mạnh mẽ! Anh ấy thật không tầm thường!”

Tuyết Nhung, cô gái trẻ, thán phục. Cô và Tuấn Vũ quen nhau khi anh mới mở công ty sau khi rời khỏi cơ quan nhà nước. Lúc đó Tuyết Nhung vừa tốt nghiệp Đại học ngành Thiết kế Thời trang. Sau đó, cô làm việc cho một công ty đài Loan và có mối quan hệ với sếp người nước ngoài, theo ông ta sang nước ngoài làm việc. Khi đó, Tuấn Vũ mới bắt đầu với công ty của mình nên còn gặp khó khăn. So với sếp của Tuyết Nhung, Tuấn Vũ thì còn non nớt. Tuyết Nhung đã tiếp cận cả hai, nhưng Tuấn Vũ phát hiện ra và chia tay cô. May mắn cho cô là Tuấn Vũ cũng là người thích khám phá, không ràng buộc nên không oán trách gì Tuyết Nhung. Hai người chia tay một cách bình thường.

Tuyết Nhung theo người đàn ông Đài Loan về nước để bắt đầu sự nghiệp. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa họ chỉ là để lợi dụng nhau. Sau khi có tiếng tăm, Tuyết Nhung quyết định trở về để tìm lại Tuấn Vũ, người mà cô vẫn cảm thấy không thể quên. Cô ấn tượng với phong cách lãng tử và sự phong trần của anh. Mặc dù họ đã không liên lạc từ lâu, nhưng Tuyết Nhung quyết định đi tìm anh.

Cô đứng ngoài cổng công ty Tuấn Vũ, muốn làm cho anh bất ngờ mà không thông báo trước.

Khoảng 5:00 chiều, khi chiếc xe màu xám rời khỏi cổng, Tuyết Nhung nhận ra ngay đó là Tuấn Vũ. Cô chặn đầu xe của anh và mở cửa, hỏi:

“Anh có khỏe không?”

Tuyết Nhung tháo mũ và để mái tóc xoăn rơi nhẹ, mở kính râm và cười tươi nhìn vào xe của Tuấn Vũ.

Anh bất ngờ nhìn cô gái đứng trước mũi xe của mình. Nhưng sau khi nhận ra Tuyết Nhung, anh mỉm cười:

“Em à! Em từ khi nào về nước? Chồng em có đi cùng không?”

Tuyết Nhung cười to và trêu đùa:

“Em vẫn chưa lấy chồng đâu. Em đang tìm kiếm một chàng trai Việt Nam để ghép cặp. Hay anh có ai giới thiệu cho em không?”

“Em đẹp như vậy mà cũng cần tôi giới thiệu à?”

“Có chứ! Nhưng thôi, lâu rồi không gặp, chúng ta nên đi nói chuyện thôi! Anh không ngại chứ?”

Tuấn Vũ nhìn Tuyết Nhung. Cô vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí còn hấp dẫn hơn. Quả thật, cô biết cách ăn mặc để thu hút sự chú ý. Tuyết Nhung đẹp và quyến rũ, khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải chú ý. Đương nhiên, Tuấn Vũ không phải là ngoại lệ.

“Được thôi!” Tuấn Vũ gật đầu đồng ý ngay.

“Cảm ơn anh. Vậy chúng ta đi nhé!”

Tuyết Nhung cười và liếc nhìn Tuấn Vũ trước khi lên xe của mình.

Hai người đi vào một quán cà phê sang trọng. Tuyết Nhung đã chọn một chỗ riêng cho họ. Mặc dù đã lâu không ở quê nhưng cô biết các quán cà phê và nhà hàng nổi tiếng của thành phố này.

“Tuyết Nhung ơi, anh uống gì? Đen đá không đường?” Tuấn Vũ nhấn mạnh về việc hỏi và tự trả lời luôn, nhưng cũng không quên nhắc nhở về thói quen cũ của cô.

Tuấn Vũ không phản ứng gì, điều đó ngụ ý rằng anh đồng ý với lời đề nghị của cô. Tuyết Nhung gọi hai ly cà phê đen đá không đường ngay lập tức.

“Tôi nghĩ em là người biết quan tâm đến sắc đẹp, sao lại uống cà phê?” Tuấn Vũ hỏi, nhớ lại thời gian trước khi Tuyết Nhung không hay uống cà phê, đặc biệt là cà phê đen không đường.

“Đúng là mọi người đều quan tâm đến vẻ đẹp của mình. Nhưng hôm nay, em muốn thử cảm giác của cà phê đắng này cùng anh. Nó có đắng bằng khoảnh khắc chúng ta đã trải qua trong suốt thời gian xa cách không?” Tuyết Nhung trả lời, câu nói mang nhiều ý nghĩa.

Câu trả lời đầy ý nghĩa của Tuyết Nhung khiến Tuấn Vũ ngạc nhiên.

Nhân viên đưa hai ly cà phê trước mặt họ. Tuyết Nhung nhìn ly cà phê, theo dõi từng giọt rơi vào đáy cốc.

“Chờ đợi như vậy cũng thú vị phải không anh?” cô hỏi, nhưng Tuấn Vũ không trả lời, bởi anh biết cô chỉ nói cho vui thôi. Và thực ra, câu trả lời của cô đã có từ lâu. Hai người cứ im lặng trong khoảnh khắc đó.

Bài viết liên quan