Giao thừa có mưa chương 7 | Vũ chăng hoa
“Tuyết Nhung à, anh đã có gia đình chưa?” Tuyết Nhung đột nhiên hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn vào Tuấn Vũ.
“Ừ, không…” Tuấn Vũ hơi bối rối trước câu hỏi này. Thường thì anh ta rất điềm đạm trước mặt các cô gái trẻ, đặc biệt là những người đã từng là bạn gái của anh. Niềm tự hào trong anh rất lớn. Anh ta không đánh giá cao những người phụ nữ đã từng quen biết anh. Với anh, họ đến với anh không phải vì vẻ ngoài đẹp trai, mà là vì tiền bạc. Phụ nữ trong tầm nhìn của anh chỉ là vật ngoài thân, nếu cùng có lợi ích, họ hợp tác với nhau như mối quan hệ cộng sinh, có lợi ích cho cả hai bên. Nếu không còn hứng thú hoặc một bên không còn lợi ích nữa, họ có thể rời xa nhau mà không hề thấy tiếc nuối. Anh thường cười khi nghe về những vụ tự tử hay những cuộc đánh ghen vì tình yêu làm hỏng cuộc sống của mình. Tình yêu là gì chứ? Anh quý trọng bản thân mình và thường không bao giờ mù quáng trong tình yêu. Với Tuyết Nhung trước đây, anh cũng có thái độ như vậy. Nhưng hôm nay, bỗng dưng, anh có chút bối rối khi nghe câu hỏi của Tuyết Nhung về việc có gia đình chưa. Không biết có phải vì anh vẫn yêu cô hay chỉ vì lòng tự trọng của bản thân quá lớn. Đẹp trai, tài năng, giàu có, địa vị như anh mà không có một cô gái nào chịu làm vợ anh, đó là điều khó tin.
Tuyết Nhung nhìn thấy thái độ của Tuấn Vũ và cười nhẹ. Thực ra, trước khi gặp anh, cô đã tìm hiểu rất kỹ về tình hình hiện tại của Tuấn Vũ. Cô biết rằng Tuấn Vũ vẫn chưa kết hôn. Nhưng cô muốn thử nghiệm xem anh sẽ trả lời thế nào.
“Vậy là anh vẫn chưa kết hôn phải không? Nhưng có lẽ anh đã có một người yêu đúng không? Đẹp trai như anh, lại có sự nghiệp như vậy, một mình thật khó tin. Chắc chắn không có một cô gái nào nhìn thấy anh mà lại từ bỏ anh được. Em cũng không phải là ngoại lệ.”
Tuyết Nhung không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt Tuấn Vũ khi nói, ánh mắt của cô toát lên sự tình tự.
Tuấn Vũ cảm thấy hơi bối rối vì ánh mắt của Tuyết Nhung. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, anh đã hiểu ý của cô.
“Em không phải đang nghĩ đến việc quay lại với anh chứ?” Tuấn Vũ cũng không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Anh vẫn thế, luôn rất trực tiếp và hiểu em. Suốt bao nhiêu năm qua, em đã quen biết rất nhiều người đàn ông, nhưng chưa ai có thể sánh được với anh. Có lẽ chúng ta được sinh ra để dành cho nhau. Anh có nghĩ như vậy không?”
“Em biết rằng tôi đã có người yêu. Vậy mà em vẫn nói như vậy?”
“Chỉ là bạn gái thôi, chưa phải là vợ. Có nghĩa là em vẫn còn cơ hội phải không, anh?”
Tuấn Vũ cười to. Cô gái này thật khôn ngoan, biết cách quyến rũ con mồi từng chút một, một lúc thả và một lúc kéo. Một phụ nữ như vậy, chắc chắn không phải là dễ dàng nếu cô ta đã chọn. Nhưng Tuyết Nhung đã nhầm, Tuấn Vũ không phải là con mồi. Anh ta là thợ săn. Đôi khi, anh ta giả vờ là con mồi để bắt mồi dễ thương. Nhưng với Tuyết Nhung, anh ta đã quá rõ ràng.
“Nếu tôi nói rằng em đã mất hết cơ hội, em nghĩ sao?”
“Với những người phụ nữ khác, có lẽ đó sẽ là điểm dừng. Nhưng với em, đó chỉ là một bước tiến mới để vươn lên cao hơn và xa hơn. Anh biết rồi, em chưa bao giờ từ bỏ trong bất kỳ cuộc đua nào.”
“Nhìn có vẻ như sau nhiều năm làm việc trên thương trường, em đã trưởng thành và trở nên chín chắn hơn nhiều!”
“Cảm ơn anh đã khen em! Thỉnh thoảng, em mời anh đi uống cà phê, anh có ngại không?”
“Tất nhiên là không. Tôi không có gì phải ngại cả. Tôi vẫn giữ lối sống tự do của mình. Nhưng nếu có lần sau, tôi sẽ mời cà phê em. Tôi không thích nợ nần ai đó.”
“Được. Tất nhiên là được! Em rất vui khi anh đồng ý.”
“Vậy thì chúng ta đã thống nhất như vậy. Giờ tôi phải đi, có việc phải làm rồi.”
“Sớm vậy sao?” Tuyết Nhung hơi ngạc nhiên khi Tuấn Vũ muốn ra về sớm. Chỉ mới khoảng 15 phút thôi mà. Còn chưa kể gì nhiều về bản thân hai người. Nhưng Tuyết Nhung cũng biết tính cách của Tuấn Vũ. Anh ta nói một là một. Tuyết Nhung cũng là một cô gái thẳng thắn, không thích năn nỉ ai đó.
Cô tự đứng dậy từ chỗ Tuấn Vũ và ôm anh một cái.
“Được! Anh về nhé!”
Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên vì cái ôm bất ngờ của Tuyết Nhung. Nhưng anh không phản kháng, chỉ để cho cô ôm mà không làm gì thêm. Mùi hương nồng nàn từ nước hoa phảng phất trên cơ thể cô khiến Tuấn Vũ có chút đắm đuối.
“Anh vẫn như ngày nào! Em không thể quên anh được!” Tuyết Nhung thì thầm vào tai Tuấn Vũ. Hơi ấm từ đôi môi quyến rũ ấy làm anh rụng rời, từ tai đến cổ.
Kiều Mai lo lắng khi không nhận được phản hồi từ Tuấn Vũ sau khi gửi tin nhắn. Cô gửi hình ảnh của mình và mẹ cho anh nhưng vẫn không thấy anh trả lời. Thường thì anh luôn phản hồi khi nhận được hình ảnh của cô. Hôm nay, không những không trả lời mà còn không thấy anh đến thăm mẹ. Kiều Mai rất lo lắng. Cô muốn đến công ty tìm anh nhưng lại sợ bị từ chối như lần trước. Cô không dám gọi vì không có chuyện gì cấp bách. Bài học từ lần trước vẫn còn đó.
6:00 đã kém mười lăm phút mà Tuấn Vũ vẫn chưa đến. Thường thì anh đã đến từ lâu rồi, thậm chí có lúc còn sớm hơn. Kiều Mai cố gắng kiên nhẫn chờ thêm một chút.
Chính xác 6:00, Tuấn Vũ mới đến. Kiều Mai vui sướng, chạy lại đón anh và hỏi:
“Sao hôm nay anh đến muộn thế? Có chuyện gì không? Em lo quá, không biết có gì xảy ra nhưng không dám gọi cho anh. Sợ làm phiền anh.”
Tuấn Vũ nghe thấy nhưng trả lời lạnh lùng:
“Không có gì cả.” Anh kéo cánh tay ra khỏi Kiều Mai và đi thẳng vào phòng của mẹ.
Kiều Mai hơi thất vọng vì thái độ lạnh lùng và xa cách của Tuấn Vũ. Nhưng cô không dám tỏ ra tức giận. Cô tiến lại gần và nói:
“Mẹ hôm nay ăn cơm rất ngon. Hết cả một khay. Em đã giúp mẹ tắm rửa và thay quần áo rồi.”
“Ừm.” Tuấn Vũ đáp một cách lạnh lùng.
Kiều My cảm thấy có một hương thơm lạ nào đó trên người Tuấn Vũ. Cô cố ý đứng gần hơn để ngửi kỹ hơn. Hương thơm này lạ lùng. Cô chưa từng thấy Tuấn Vũ sử dụng loại nước hoa này trước đây. Nó ngọt ngào và dịu dàng. Kiều My cũng là người yêu thích nước hoa. Cô ngay lập tức đoán đây là mùi nước hoa dành cho phụ nữ, không phải của nam giới. Điều đó có nghĩa là Tuấn Vũ đã nói dối cô. Anh ta vừa gặp một người phụ nữ khác. Trong lòng Kiều My trỗi lên một chút dỗi hờn, một chút buồn bã và một chút tức giận… Tất cả những cảm xúc đó xáo trộn nhau nhưng cô không dám bộc lộ ra bên ngoài, vì cô hiểu rằng chỉ cần Tuấn Vũ thật lòng một lần nữa, cô sẽ bị đẩy ra khỏi cuộc đời anh ta mà không có một chút hối tiếc nào.
Kiều My cố gắng kiềm chế lòng để lấy lại tình yêu của Tuấn Vũ.
“Em ở lại chăm sóc mẹ anh một chút nhé. Anh phải về để tắm rửa. Tối anh sẽ ghé qua. Được không?” Tuấn Vũ đề nghị một cách bất ngờ. Thông thường sau khi tan làm việc, anh sẽ về nhà tắm rửa trước rồi mới đi thăm mẹ ở bệnh viện. Nhưng hôm nay anh lại đến thăm mẹ trước rồi mới về tắm. Vậy là từ lúc tan làm đến bây giờ, có thể anh đã gặp gỡ một người phụ nữ khác. Kiều My suy đoán trong lòng nhưng không dám hỏi thẳng Tuấn Vũ.
Thấy Kiều My im lặng, Tuấn Vũ nói:
“Nếu em bận, thì để anh thuê người chăm sóc mẹ.”
“Không, em không bận. Anh cứ về tắm trước đi, để em lo cho mẹ anh.”
Kiều My nhanh chóng trả lời khi thấy Tuấn Vũ nói đến việc thuê người khác.
“Được rồi, thì em ở lại đây chăm sóc mẹ giúp anh.”
Tuấn Vũ nói xong rồi lạnh lùng đứng dậy và rời khỏi phòng.
Kiều My cảm thấy thất vọng. Kể từ khi anh đến, anh chỉ quan tâm đến tình hình của mẹ anh thôi. Anh chưa từng quan tâm đến việc cô có mệt không, có việc gì hay muốn đi ăn uống gì không… Tuấn Vũ đã hoàn toàn thay đổi cách xử sự với cô. Kiều My tức giận bật khóc. Nhưng cô không biết phải làm gì bây giờ. Phải gọi anh ta đánh nhau ư? Điều đó chỉ làm tự mình tự làm mình tổn thương hơn thôi. Cô chắc chắn rằng Tuấn Vũ đã có một người phụ nữ khác. Nhưng cô không thể can thiệp. Cô biết rằng ngoài cô ra, Tuấn Vũ còn có rất nhiều phụ nữ khác. Chỉ là anh ta không công khai thôi. Việc anh ta công nhận cô là người yêu đã là một điều may mắn lớn với cô rồi. Nếu không có sự cố hôm trước, chắc chắn địa vị của cô trong lòng anh ta sẽ không thảm hại như thế này. Đúng là, những việc tốt thì họ thường không để ý, chỉ cần một sai lầm nhỏ thì họ lại đặt nặng lên và không ngừng tự trách bản thân. Bây giờ làm sao đây? Kiều My bị cuốn vào mớ bòng bong của mối quan hệ với Tuấn Vũ mà không biết phải làm thế nào để thoát ra.
Hà Vân bước vào phòng bà Mai để thăm khám sức khỏe cho bà, nhưng bất ngờ phát hiện Kiều Mai đang ngồi khóc.
“Xin lỗi! Đến giờ tôi phải thăm khám bệnh nhân!” Hà Vân giả vờ không để ý đến Kiều My để giúp cô không cảm thấy ngượng ngùng.
Kiều My nhận ra rằng Hà Vân đã thấy mình khóc, nên cô vội vã đứng dậy mà không nói gì rồi quay đi.
Hà Vân đo huyết áp và kiểm tra các chỉ số sinh hóa cho bà Mai xong, sau đó cũng rời đi ngay. Cô biết rằng nếu cô ở lại thêm một lúc nào nữa, thì Kiều My sẽ càng khó xử hơn. Hôm nay nếu gặp cô mà không gây rối, thì thật là điều kỳ lạ. Nếu không nói những điều phiền phức thì cũng là mặt mày cau có. Lần này Kiều My không thể ẩn hiện những điều đó. Vẻ mặt của cô rất đau khổ. Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra với anh ta rồi.
Hà Vân nghĩ trong lòng rồi lắc đầu ngán ngẩm. Chỉ thương cho bác ấy. Cả buổi chiều hôm nay, Kiều My liên tục ở trong phòng bà Mai, bấm điện thoại và khóc. Mấy lần Hà Vân đi ngang qua để nhìn vào tình hình và trò chuyện với bà Mai, nhưng luôn gặp Kiều My ở trong đó. Kiều My ít khi nói chuyện với bà Mai. Mà bà Mai lại nằm như vậy cả ngày, làm cho cô cảm thấy buồn. Hà Vân hiểu rằng người già thường suy nghĩ nhiều, đặc biệt là khi họ bị bệnh. Họ nghĩ rằng mình là gánh nặng và làm phiền cho con cháu. Nếu không được động viên và an ủi kịp thời, họ sẽ suy nghĩ rất nhiều và tình trạng sức khỏe của họ sẽ ngày càng xấu đi. Có thể sẽ xảy ra nhiều sự việc đáng tiếc nếu không giải tỏa được tâm trạng của họ.