Giao thừa có mưa chương 9 | Ác giả ác báo
Kiều My, bị kích động đến mức không kiềm chế được cảm xúc, bật lên một tràng pháo tay chống đối:
“Rời khỏi đây ngay! Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào đến chuyện của cô!”
Tuyết Nhung vẫn giữ sự bình tĩnh, đáp lại bằng một cách lịch thiệp nhưng cũng đầy châm biếm để khiến Kiều My tức giận:
“Dĩ nhiên là có liên quan rồi! Xin phép tôi thông báo một điều. Tôi đã từng là bạn gái của Tuấn Vũ. Và lần này, khi tôi quay trở lại, mục đích của tôi là giành lại anh ấy. Dù hiện tại anh ấy có ở bên ai đi nữa, tôi vẫn quyết tâm đoạt lại. Tôi cũng không phải không biết một chút về cô. Dĩ nhiên, cô rất xinh đẹp và trẻ trung, nhưng chỉ có vậy thôi, cô hoàn toàn không xứng với Tuấn Vũ. So sánh giữa tôi và cô, hiện tại, cô không thể sánh bằng tôi đâu.”
Confrontation between the two women escalated as Kiều My retorted disdainfully:
“Đồ cũ như cô cũng là loại đồ đã qua sử dụng, không còn giá trị gì nữa. Giống như quần áo thôi, đồ cũ chỉ đáng để vứt đi làm rác thôi.”
Tuyết Nhung, realizing Kiều My’s deliberate provocation, didn’t lose her cool but rather chuckled before replying:
“Lời lẽ của cô cũng không kém phần ghê tởm đâu! Nhưng cô đang sai. Cô không phải đối thủ của tôi. Tôi muốn gợi ý cho cô một cách chân thành. Bây giờ vẫn còn kịp, cô có thể rút lui để bảo toàn lòng tự trọng cho mình. Nhưng nếu muốn đấu tranh với tôi, chỉ cần chờ một chút nữa, cô sẽ bị Tuấn Vũ đuổi ra khỏi đây.”
“Đừng có đe dọa tôi!” Kiều My lên tiếng hơi hoảng loạn nhìn Tuyết Nhung.
Tuyết Nhung nhìn thấy thái độ của Kiều My, dễ dàng nhận ra rằng cô đang rất bất an.
“Thực ra, tôi có ý định đối đầu với cô một cách minh bạch. Tôi thích thú với những cuộc đối đầu. Chỉ có qua những trận chiến gian khổ, chiến thắng mới thực sự ấn tượng. Nhưng không ngờ, chỉ mới vừa bắt đầu thì tôi đã chiến thắng cô. Trận đấu này có vẻ quá nhạt nhẽo.”
“Đừng có nói những điều vô nghĩa đó! Nếu cô không rời khỏi đây, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra khỏi đây ngay!”
“Cô vẫn cứ cố gắng phản kháng. Cô yêu Tuấn Vũ đã hơn nửa năm rồi đúng không? Đó là thời gian đủ dài. Dài hơn thời gian mà tôi từng ở bên anh ấy. Cô biết Tuấn Vũ là người đa tình và cuốn hút. Số lượng người phụ nữ anh ta từng gặp qua là rất nhiều và thường chỉ kéo dài được khoảng 3 tháng. Việc cô kéo dài được hơn 6 tháng thực sự đáng khâm phục. Tôi khen ngợi cô về điều này. Nhưng lại chỉ trách cô về một điều lớn hơn. Cô biết cách thu hút anh ta, nhưng không biết cách giấu diếm sự thật!”
Tuyết Nhung dừng lại ở đây, làm Kiều My hoảng sợ thực sự. Cô vội vàng đẩy Tuyết Nhung ra khỏi cửa.
“Rời khỏi đây ngay!”
Rất to bất ngờ, Tuyết Nhung va vào Tuấn Vũ, người đang bước vào phòng của bà Mai.
“Tuyết Nhung! Em làm gì ở đây vậy?”
“À, em đến thăm mẹ anh.” Tuyết Nhung giữ vẻ bình thản vài, chỉ làm một cử chỉ nhẹ khi Kiều My va vào cô trước đó.
Tuấn Vũ cũng chứng kiến cảnh tượng Kiều My đẩy Tuyết Nhung ra ngoài, nên anh hỏi:
“Hai bạn có chuyện gì vậy? Tại sao lại gây ồn trong phòng của mẹ tôi?”
Tuấn Vũ lườm Kiều My một cái rồi bước thẳng đến bên bà Mai đang nằm. Bà Mai, người từ lâu đã chứng kiến cuộc cãi vã giữa hai cô con dâu mà cảm thấy thất vọng, giả vờ nhắm mắt lại để dỗ lòng.
“Mẹ! Mẹ ơi!” Tuấn Vũ gọi nhẹ để xem bà phản ứng ra sao.
Bà Mai giả vờ ngủ say, hơi thở đều đều. Tuấn Vũ nghĩ bà mẹ đã ngủ nên không gọi nữa. Anh đứng dậy và đi đến gần Kiều My, gương mặt tức giận:
“Em định làm gì vậy? Đây là phòng của mẹ!”
“Là cô ấy đến đây gây chuyện.”
Kiều My tức tối chỉ trỏ thẳng về phía Tuyết Nhung, báo cáo.
Tuyết Nhung vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không vội vã giải thích với Tuấn Vũ mà nhìn Kiều My với nụ cười nhẹ nhàng.
“Em đến đây chỉ để thăm bác gái, không phải để gây rối như cô ấy nói. Em không có thời gian để làm những chuyện vô bổ đó.”
“Rõ ràng em có ý định gây chuyện. Em còn đòi cãi nữa hay sao? Anh! Anh đừng nghe lời cô ấy!” Kiều My nắm cánh tay Tuấn Vũ, nháy mắt.
Tuyết Nhung nhìn thấy Kiều My cố nịnh bợ Tuấn Vũ, cười mỉa mai.
“Em nhanh chóng thay đổi mặt. Nhưng đáng tiếc là tôi có bằng chứng cho mọi lời nói của mình. Anh Vũ chắc chắn hiểu tôi như thế nào. Nếu chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà không có cái chứng minh gì cả.”
Tuyết Nhung nói rồi đưa điện thoại của mình trước mặt Tuấn Vũ.
“Anh xem điều này của em.”
Tuấn Vũ nhìn vào màn hình điện thoại của Tuyết Nhung. Khuôn mặt anh trở nên biến sắc. Đôi lông mày nhíu lại vì giận dữ.
“Thảm hại!” Một cái tát như sấm đánh vào mặt Kiều My.
“Cô dám làm hại mẹ tôi! Ai cho cô quyền làm như vậy?” Tuấn Vũ gầm gừ, mắt đỏ căm tức. Anh chưa bao giờ hành động thô bạo với phụ nữ, dù họ có phản bội anh. Đối với những phụ nữ ngoài mẹ, họ chỉ là những người tạm bợ. Nếu không cần nữa, anh sẽ đuổi họ đi mà không chạm vào họ. Nhưng lần này khác. Kiều My thực sự không may vì đã xúc phạm người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của Tuấn Vũ. Bà Mai là tất cả đối với anh. Không ai được phép làm hại bà, dù chỉ là một chút. Từ nhỏ, Tuấn Vũ đã luôn tự nguyện bảo vệ mẹ. Mỗi khi có người đàn ông nào liều mạng đến gần bà, anh phản ứng vô cùng dữ dội dù lúc đó còn rất nhỏ. Bà Mai hiểu ý nghĩa của con trai mình, không muốn chia sẻ tình cảm với ai khác. Vì thế, bà dành toàn bộ tâm huyết của mình để nuôi dạy anh, không cần đến hạnh phúc riêng của bản thân. Sau này, khi trưởng thành, Tuấn Vũ mới nhận ra vấn đề. Anh nhận ra đã tự ý chiếm hữu mẹ mình, làm bà phải hy sinh toàn bộ cuộc đời để chăm sóc anh. Vì vậy, anh hứa sẽ dành toàn bộ tình yêu của mình cho mẹ. Dù yêu một ai đó đến đâu, nhưng nếu họ không tôn trọng, không yêu thương mẹ, anh sẽ đuổi họ đi khỏi cuộc sống của hai mẹ con. Mặc dù thấy Kiều My yêu thương bà Mai thực lòng, anh vẫn duy trì mối quan hệ này. Anh tin tưởng rằng Kiều My sẽ không dám làm hại bà. Trong tưởng tượng của anh, Kiều My sợ mình đến mức chắc chắn không dám làm gì với bà Mai. Nhưng thật không may, Kiều My đã vượt quá giới hạn khi xúc phạm bà Mai như vậy.
Kiều My bị tát một cú mạnh đến nỗi mặt sưng phù, nằm sấp dưới chân giường của bà Mai. Cô ôm một tay vào má, một tay tựa vào chân giường, nước mắt rơi đầy đặn. Cô không thể tìm ra lời biện minh cho hành động của mình, và cái video của Tuyết Nhung đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Kiều My nhìn Tuyết Nhung với ánh mắt căm hận.
Khi đó, Hà Vân bước vào để kiểm tra sức khỏe của bà Mai. Bà Mai đã chứng kiến cuộc cãi vã giữa ba người này và thấy con trai đánh phụ nữ khiến bà đau lòng. Thấy Hà Vân, bà nhìn về phía cô như đang cầu cứu.
Hà Vân nhìn thấy Kiều My nằm dưới đất, má sưng to, mặt Tuấn Vũ đỏ bừng vì giận dữ, còn Tuyết Nhung thì đứng đó nhìn Kiều My. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, Hà Vân cũng đoán được rằng có xô xát xảy ra trước mặt bà Mai. Điều này không tốt đối với bệnh nhân đang điều trị.
“Bác! Bác ổn không?” Hà Vân lo lắng, cầm lấy hai tay của bà Mai hỏi.
Cô đo huyết áp cho bà Mai và kiểm tra một số chỉ số sức khỏe khác. Cô hơi lo lắng khi đứng dậy và nói:
“Mọi người ra khỏi đây ngay! Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Huyết áp của bệnh nhân cao. Anh nhớ rằng bệnh nhân từng mắc bệnh đột quỵ, nên không thể chịu được cảm xúc mạnh, có thể gây nguy hiểm cho bệnh nhân. Có vẻ như đã có sự cố xảy ra với bệnh nhân.”
Nghe thấy điều này, Tuấn Vũ lo lắng và hỏi:
“Tại sao lại vậy? Mẹ tôi sao lại có huyết áp cao? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Anh không cần phải lo lắng. Việc duy nhất của anh bây giờ là dẫn hai cô gái này ra ngoài và nói chuyện với họ ở một chỗ khác. Đây là nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân. Tôi cũng muốn nhắc lại rằng bệnh nhân có tiền sử huyết áp cao, nên không nên làm bất cứ điều gì gây ra cảm xúc mạnh cho bệnh nhân. Nếu có điều gì xảy ra, anh phải chịu trách nhiệm.”
Tuấn Vũ nghe thấy mẹ mình gặp nguy hiểm, tức giận nhìn Kiều My:
“Cô đã nghe thấy chưa? Nhanh ra khỏi phòng mẹ tôi!”
Kiều My, vẫn còn choáng váng từ cú tát và vẫn đang tổn thương, cố gắng đứng dậy.
Tuấn Vũ thấy vậy lại càng tức giận. Anh tiến lại gần Kiều My, túm tay cô và kéo mạnh lên.
“Anh định làm gì thế?” Hà Vân thấy Kiều My còn choáng váng và bị thương, lại bị Tuấn Vũ xử lý một cách thô bạo như vậy, nên can ngăn.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cách anh đối xử bây giờ cũng khiến bệnh nhân shock đấy.” Hà Vân nghiêm túc nhìn Tuấn Vũ giải thích.
Tuấn Vũ nghe vậy nhìn về phía mẹ mình, thấy bà đang nhìn mình với ánh mắt thất vọng, anh giảm điều giọng nói:
“Cô chưa ra khỏi đây à?”
“Được rồi. Anh cũng không cần phải quá cứng rắn như vậy. Hãy để cô ấy tự từ từ đứng dậy.” Kiều My cố gắng nâng mình lên nhưng bị Tuấn Vũ quát mạnh và ngã xiêu vẹo.
Hà Vân thấy cô ấy tội nghiệp, liền đứng dậy để giúp đỡ. Kiều My cảm thấy xấu hổ trước Hà Vân, nên rút tay ra khỏi tay cô và tự mình đi ra ngoài.
“Anh và cô cũng nên ra ngoài! Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi tuyệt đối!” Hà Vân nhìn Tuấn Vũ và Tuyết Nhung nói.
“Thật sự không sao chứ?” Tuấn Vũ vẫn lo lắng về tình hình của mẹ, hỏi Hà Vân.
“Tạm thời thì không sao. Để tôi theo dõi thêm một lúc nữa. Hai người cứ ra ngoài đi!”
Tuấn Vũ nhìn mẹ một lần nữa, cảm thấy hơi hối hận.
“Vậy, hãy chăm sóc mẹ tôi giùm, nhé!”
“Anh không cần phải lo. Đó là nhiệm vụ của tôi.” Hà Vân nói xong, quay lại giường bà Mai để ghi chú vào sổ bệnh.
Tuấn Vũ nhìn theo mẹ một lần nữa, sau đó kéo Tuyết Nhung ra ngoài.
Hà Vân đóng kín cửa phòng, sau đó ngồi xuống bên giường bà Mai, nắm lấy tay bà và hỏi:
“Bác cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy không thoải mái không ạ?”
Bà Mai nhìn Hà Vân, nước mắt tuôn dài trên khóe mi.
“Bác có muốn chia sẻ gì không ạ?”
Ánh mắt bà Mai nhẹ nhàng gật đầu.
“Cháu hiểu. Có lẽ là về Kiều My, phải không bác? Anh Tuấn Vũ đã phát hiện ra rồi, phải không?” Hà Vân thấu hiểu nỗi đau của bà Mai.
“Bác đừng buồn nữa. Mọi rủi ro đều có phần may mắn. Anh Tuấn Vũ phát hiện ra chuyện này sớm cũng tốt. Cháu không biết nhiều về mối quan hệ của hai người. Nhưng thực sự, cháu không hài lòng với cách Kiều My đối xử với bác. Mấy lần cháu muốn nói với anh Tuấn Vũ về điều này. Nhưng nghĩ lại, đó là chuyện của hai người, không liên quan đến cháu, nên cháu cũng ngần ngại. Bây giờ thì anh ấy đã biết. Không có gì có thể giấu được mãi mãi. Cháu tin rằng mọi thứ sẽ tốt hơn sau chuyện này. Sau khi biết chuyện này, có lẽ anh Tuấn Vũ sẽ cẩn thận hơn với bác.”
Hà Vân nói chuyện với bà Mai như một người bạn thân. Bà Mai cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, ánh mắt mềm dịu hơn.
Hà Vân kiểm tra lại chỉ số cho bà Mai một lần nữa. Thấy mọi thứ đều trở về bình thường, cô nói với bà:
“Không sao rồi. Bác nằm đây nghỉ ngơi thêm một chút cho khỏe nhé. Bác nhớ đừng suy nghĩ gì nữa! Cháu sẽ thường xuyên ghé thăm bác!”
Nói xong, Hà Vân đắp chiếc chăn mỏng lên người bà Mai, rồi tắt đèn trong phòng.
Căn phòng lại trở nên yên bình. Bà Mai nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Với bà, có Hà Vân ở bên, mọi phiền muộn đều tan biến.