Giấu anh vào nỗi nhớ chương 17 | Hành trình tình yêu

13/01/2024 Tác giả: Hà Phong 211

Và sau những ngày tháng dày công ôn tập, Vũ Phong cuối cùng cũng đạt được kết quả xuất sắc, vượt xa dự đoán của mình. Anh trở thành sinh viên của Học viện Cảnh sát nhân dân với số điểm cao, trong khi Vương Nguyệt Cát đỗ thủ khoa của trường Đại học Sư phạm ở thành phố A, và Tuân cũng đã trở thành sinh viên với thành tích xuất sắc.

Sự thay đổi trong cuộc sống của Đinh Vũ Phong là không thể phủ nhận. Cậu chuyển đến kí túc xá để sinh hoạt cùng với các bạn đồng học, điều này cũng là mong muốn của cậu để tránh gặp cô Như Hoa hàng ngày. Anh phải tuân thủ nghiêm ngặt mọi quy định của Học viện, không còn tự do như trước đây. Sống trong môi trường nghiêm túc và nghiêm khắc, Vũ Phong tập trung vào việc luyện tập, quen với cuộc sống hàng ngày với báo động từ sớm, và những buổi tập dượt xa. Do có nền tảng võ thuật, Vũ Phong không chỉ không than vãn mà còn hứng thú với các hoạt động của Học viện cảnh sát.

Trải qua vài tuần, cả Vũ Phong và Nguyệt Cát đều bận rộn làm quen với môi trường mới. Sinh viên của trường cảnh sát không có tự do ra ngoài như những trường khác, và mọi liên lạc cũng bị hạn chế. Nguyệt Cát hiểu điều này và mừng vì Vũ Phong đã thực hiện được ước mơ của mình, mừng vì anh đã chọn một môi trường tự lập.

Một ngày, sau buổi học, Đinh Vũ Phong trên đường về kí túc xá, bất ngờ nhìn thấy Gia Minh đứng trước mặt anh. Gia Minh, trong trang phục sinh viên của Học viện Cảnh sát, chào Vũ Phong:
– Đinh Vũ Phong, lâu rồi không gặp!
Vũ Phong trố mắt khi thấy Gia Minh với nụ cười nham hiểm và nói:
– Cái ngôn ngữ như mày cũng vào được đây sao?
Gia Minh cười ha hả:
– Tao cần gì phải miệt mài thi cử như mày. Tao thích học ở đâu chả được.
Vũ Phong cười khinh bỉ:
– Đúng rồi, chữ TIỀN nó dán ngay trên trán mày cơ mà! Cỡ mày chắc để bên ngoài sợ chuyên đi phá đám rồi bị đánh mất xác nên bố mẹ mày mới tìm mọi cách tống vào đây để rèn luyện hả? Tao nói thật, một cái bánh mì ăn một nửa vẫn là bánh mì, nhưng loại nhân cách rách nát như mày thì có vá víu chằng chịt cũng chả bao giờ lành lại được!
Gia Minh ghé sát tai Vũ Phong:
– Đây là trường cảnh sát, không phải cứ muốn đụng tay đụng chân là được đâu! Coi chừng người ta trả mày về nơi sản xuất đấy, thằng chó ạ! Tao chưa quên những cú đấm năm xưa đâu!
Đinh Vũ Phong nắm chặt tay đến mức gân xanh nổi lên, những khớp xương kêu răng rắc:
– Đánh mày chỉ bẩn tay tao thôi! Nãy giờ nói mấy câu với mày mà tao đã thấy miệng như có vi rút tanh bẩn bò vào rồi. Đừng giở cái giọng ma cũ bắt nạt ma mới ra đây!
Gia Minh nghiến răng:
– Mày sẽ không yên ổn với tao đâu!

Vũ Phong đánh giá không hiểu, làm sao một người như Gia Minh, từng bị tố cáo và có những hành vi đồi bại, lại có thể xuất hiện trong đội Cảnh sát nhân dân. Anh nghi ngờ có lẽ là do gia đình của Gia Minh đã đổ tiền để anh ta có thể ở đó, tương tự như cách anh ta từng bước vào lớp chuyên Lý. Vũ Phong mỉa mai:

– Gia Minh, mày có biết nỗi nhục lớn nhất của tao là gì không? Là phải chịu không khí chung với mày đấy! Mày đang làm ô nhiễm không khí trong trường này!

Gia Minh tỏ ra hậm hực:

– Chờ xem đi, tao sẽ phá hủy tương lai lý tưởng của mày và cả đám con gái của mày nữa. Chúng nó sẽ phải rên rỉ dưới tay tao!

Vũ Phong giữ đẳng cấp, nói lạnh lùng:

– Để xem mày có bản lĩnh tới đâu! Nếu mày sợ thì về bám váy mẹ đi!

Anh ta nói xong, quay lưng rời đi, để lại ánh nhìn sắc lạnh của Gia Minh dõi theo bóng dáng cao lớn.

Một buổi sáng thứ bảy, Vũ Phong nghe điện thoại từ phòng trực ban:

– Đinh Vũ Phong, cậu ra cổng có người đến!

Anh tỏ ra tò mò vì ai đó, khiến anh nảy lên và hứng chịu tất cả những lo lắng. Khi thấy bóng dáng nhỏ bé trước cổng, anh nở một nụ cười rạng rỡ:

– Nguyệt Cát!

Nguyệt Cát hồ hởi ngoảnh lên:

– Anh Vũ Phong!

Anh chào đồng chí gác cổng trước khi nói với Nguyệt Cát:

– Em đến thành phố C khi nào vậy? Sao không báo trước với anh?

Nguyệt Cát tươi cười:

– Em mới đến sáng nay, đi tàu hỏa. Em muốn làm cho anh ngạc nhiên mà.

Vũ Phong vuốt mái tóc cô:

– Em có mệt không? Chưa ăn gì đúng không?

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Không, em ăn rồi!

Rồi cô nhẹ nhàng hỏi:

– Anh có ra ngoài được không? Mấy anh lính canh ở đây trông nghiêm quá!

Vũ Phong nhìn ngắm cô và cười:

– Được, chúng nó trông nghiêm thế chứ thực sự hiền lắm. Em đừng sợ, để anh vào xin phép đã nhé!

Anh nói xong thì quay vào phòng trực ban nói gì đó rồi vui vẻ cùng Nguyệt Cát lên taxi.

Lúc này, Nguyệt Cát có dịp quan sát Vũ Phong kỹ hơn – anh trông gầy gò hơn, tạo cảm giác xót xa trong lòng cô. Tuy nhiên, ánh da màu đồng rắn rỏi của anh lại làm cho vẻ ngoại hình của anh thêm chín chắn. Khi hỏi về việc rèn luyện nhiều, Vũ Phong vui vẻ mỉm cười:

– Nguyệt Cát gọi “anh” nghe ngọt ghê! Anh vẫn khỏe re mà!

Cô đỏ mặt và nói:

– Người ta hứa là phải thực hiện thôi! Anh có vẻ gầy đi mà…

Anh lắc đầu:

– Không sao cả, rèn luyện nhiều là khỏe ra!

Nhớ lại sự kiện của mấy tuần trước, Vũ Phong chia sẻ:

– À, em có biết anh đã gặp ai không?

Nguyệt Cát tò mò:

– Ai ạ?

Vũ Phong tiết lộ:

– Gia Minh, cũng học ở đây, trên anh một khóa!

Nguyệt Cát ngạc nhiên:

– Cái gì? Hắn cũng vào được đây à? Anh có nhìn nhầm không?

Vũ Phong quả quyết:

– Không, không thể nhầm. Hắn thậm chí còn đe dọa chồng tương lai của em đấy! Còn thi cử gì, bố nó là Phó chủ tịch Tỉnh, chắc nhờ vả thôi!

Nguyệt Cát gật đầu:

– À, đúng rồi! Nhưng mấy anh công tử như hắn chịu được rèn luyện ở đây sao?

Vũ Phong trầm ngâm:

– Anh không biết, cũng không muốn biết!

Nguyệt Cát quay sang anh:

– Nhưng anh không được gây chuyện nhé? Nghe đồn trường này nghiêm lắm, đánh nhau là nguy đấy!

Vũ Phong cười:

– Em yên tâm đi, hắn mà đánh nhau được thì mới là lạ!

Nguyệt Cát rụt rè:

– Anh… hôm nay có ra ngoài được lâu không ạ?

Vũ Phong nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

– Bình thường cuối tuần anh vẫn ra ngoài, nhưng chuẩn bị cho Hội thao, bọn anh cần tập luyện nhiều. Chỉ có một buổi sáng dành cho em thôi, đừng buồn nhé! Nếu anh biết em đến vào dịp này, anh đã ngăn rồi, vì bận quá!

Nguyệt Cát cười:

– Không sao, đã gặp là được rồi! Em muốn xem Đinh Vũ Phong có léng phéng với ai không?

Vũ Phong phì cười:

– Em đã điều tra được gì chưa? Nhớ thương một người như em làm sao mà anh có thể mệt tim! Em ở lại đây lâu không?

Nguyệt Cát mỉm môi:

– Mai em về rồi. Có người quen của bố em ở thành phố C, nên chiều em qua nhà bác ấy, rồi sáng mai em lên tàu!

Taxi dừng lại trước công viên lớn. Đây là một thành phố sầm uất, phồn hoa hơn thành phố A, công viên ở đây rộng lớn và có nhiều khu vui chơi giải trí. Hôm nay là cuối tuần nên nơi đây rất đông đúc. Vũ Phong mua vé và kéo Nguyệt Cát vào bên trong. Anh vẫn giữ chặt tay cô như thuở nào, không chấp nhận sự chia cắt, không chấp nhận biệt li… Vũ Phong thương cô, yêu cô, dù hai thành phố xa cách, sinh viên cảnh sát không có những khoảnh khắc bên cạnh nhau như trước, nhưng Nguyệt Cát vẫn luôn vui vẻ đợi chờ anh…

Có lẽ đó là một ngày thứ bảy đáng nhớ nhất trong cuộc đời cả Vũ Phong và Nguyệt Cát. Họ trải qua những khoảnh khắc giống như thời thơ ấu, đi chơi công viên, tham gia các trò chơi mạo hiểm và cả những dạo chơi thư thái trên các con phố, ghé vào những quán ăn ven đường… Mặc dù cả hai đang bắt đầu bước vào con đường trưởng thành, nhưng họ vẫn giữ nguyên những tình cảm đẹp đẽ từ khi mới yêu nhau. Họ có cảm giác như đã sinh ra để thuộc về nhau, như không có điều gì có thể ngăn cản tình yêu đẹp đẽ, trong sáng và trọn vẹn của họ…

Gần trưa, Vũ Phong và Nguyệt Cát phải lưu luyến tạm biệt. Anh vuốt nhẹ tóc của cô và nói:

– Nguyệt Cát, cẩn thận khi đi đường! Khi về nhà, nhớ liên lạc với anh nhé!

Cô gật đầu:

– Em biết rồi. Anh giữ gìn sức khỏe, gần thi học phần rồi đấy!

Vũ Phong bật cười để xua đi cảm giác hụt hẫng:

– Ừ, mọi thứ sẽ ổn thôi! Chỉ cần Nguyệt Cát không nhìn lung tung đâu nhé!

Nụ cười duyên hiện lên trên môi Nguyệt Cát:

– Rồi rồi, Nguyệt Cát chỉ nhìn về phía có Vũ Phong thôi!

Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự chiều chuộng và tin tưởng. Cả hai không ngờ rằng, sau cuộc gặp gỡ đó, một ngã rẽ đau thương đã khắc sâu vào tình yêu của họ…

Bài viết liên quan