Giấu anh vào nỗi nhớ chương 19 | Quyết định trước hội đồng kỉ luật

13/01/2024 Tác giả: Hà Phong 106

Đinh Vũ Phong quay đầu nhìn về phía giảng viên, người đang đứng nghiêm túc quan sát anh. Anh tỏ ra nghiêm túc và bắt đầu nói:
– Thưa thầy, em xin lỗi vì không kiềm chế được bản thân khi nghe bạn ấy xúc phạm mẹ của em!
Thầy giáo nhăn mày và trả lời:
– Từ khi bắt đầu, chúng tôi đã giảng dạy rằng một cảnh sát cần phải có khả năng giải quyết vấn đề cá nhân một cách bình tĩnh để tránh xô xát. Nếu như em không kiềm chế được cảm xúc trong những tình huống nhỏ, thì khi đối mặt với những thách thức lớn như chiêu trò tội phạm hay nổi loạn của dân chúng do kẻ xấu kích động, em sẽ làm thế nào? Hay em định giải quyết mọi vấn đề bằng cách không bình tĩnh và không kiên nhẫn trong điều tra? Một hành động như vậy không chỉ vi phạm nội quy nhà trường mà còn đặt ra nghi vấn về khả năng làm việc của một cảnh sát trong tương lai. Em nghĩ sao?
Đinh Vũ Phong đã hiểu rõ về những quy tắc nghiêm ngặt của Học viện cảnh sát và thừa nhận rằng hành động của mình là không đúng với nội quy nhà trường do không kiểm soát được tình cảm. Dù nhận thức được rằng lời nhắc nhở của giảng viên có phần quá mạnh mẽ, anh vẫn khiêm tốn nói:
– Em xin lỗi thầy, lần sau em sẽ kiểm soát tốt hơn ạ!
Giảng viên cắt lời:
– Em nghĩ là khi đã đánh người đến mức như vậy, liệu có lần sau không? Ngày mai, cả hai em lên viết bản tường trình và kêu phụ huynh đến gặp tôi!
Ở trường này, lời của giảng viên như một quyết định chắc chắn, khiến đám đông tan tác và Đinh Vũ Phong quay về kí túc xá. Gia Minh được bạn bè đưa xuống phòng y tế để kiểm tra.
Với việc đã kết thúc kỳ thi, Vũ Phong có thêm thời gian rảnh rỗi, anh quyết định gọi điện thoại cho mẹ và Nguyệt Cát. Mẹ anh đã khôi phục tinh thần và tâm hồn vui vẻ, điều này làm cho anh cảm thấy yên tâm. Khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Vũ Phong nhấc điện thoại gọi video cho Nguyệt Cát:
– Phong, anh đã thi xong chưa? Mọi thứ ổn không?
Vũ Phong đáp:
– Ổn, anh luôn ổn! Còn em, có điều gì mới không?
Nguyệt Cát nở một nụ cười:
– Em thi tốt lắm. Phong, anh ở đó, Gia Minh có làm phiền anh không?
Vũ Phong không muốn đề cập đến sự cố vừa xảy ra vì lo lắng cô:
– Không, hắn đến đó thì làm sao anh chịu nổi!
Nguyệt Cát suy nghĩ một chút rồi chia sẻ:
– Cuối tuần trước, hắn về thành phố A. Không biết sao, hắn có số điện thoại của em và gọi mời em đi cà phê đấy anh ạ!
Vũ Phong trầm ngâm một lúc. Hóa ra hắn đã tìm đến Nguyệt Cát, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh:
– Vậy em có đi không?
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Em chẳng đi đâu với kẻ như hắn. Hắn còn đe dọa em sẽ đến nhà, nhưng em biết mà, với một người như hắn thì làm sao dám đặt chân vào nhà bố mẹ em! Anh yên tâm đi, tình cảm của em không đổi đâu!
Nguyệt Cát còn giấu đi một chuyện khác – có một tài khoản Zalo lạ đã gửi cho cô những bức ảnh ghép của Vũ Phong mặc đồ cảnh sát, đi bên cạnh Mai Ngọc – hoa khôi của Học viện Cảnh sát. Tuy nhiên, cô biết rằng những trò ghép ảnh này đã quá cũ kỹ và nếu đó là ảnh thật, thì chỉ là do anh và Mai Ngọc là bạn bè, không có gì phải lo lắng. Cô nghĩ, nếu Phong là hotboy của cô, thì chẳng phải đó là điều đáng tự hào sao?

Cảm thấy Nguyệt Cát im lặng, Vũ Phong quyết định mở lời:

– Nguyệt Cát, có chuyện gì vậy?

Cô mỉm cười:

– Không có gì, em chỉ nhớ lại những kí ức thời học sinh thôi!

Vũ Phong nhẹ nhàng nói:

– Nguyệt Cát, yêu một người như anh, em có buồn không?

Nguyệt Cát bất ngờ:

– Sao em lại buồn? Anh đẹp trai và giỏi giang, em tự hào mà!

Vũ Phong cười nhẹ:

– Nhưng anh không luôn ở bên em trong những dịp lễ, ít liên lạc và quan tâm hơn so với những cặp đôi khác. Em có cảm giác cô đơn khi yêu một người cảnh sát bận rộn như anh không?

Nguyệt Cát vẫn quả quyết:

– Không, những điều đó không quan trọng bằng tình cảm của chúng ta. Chúng ta đã có nhau suốt gần năm năm, không phải là mối quan hệ nhẹ nhàng để những vấn đề nhỏ như vậy làm ảnh hưởng. Chúng ta đã đặt ra mục tiêu cho tương lai, làm việc chăm chỉ cho sự nghiệp, vậy tại sao lại làm em buồn?

Vũ Phong nhẹ nhõm:

– Em có lẽ đúng. Dù sao, anh vẫn tin tưởng Nguyệt Cát. Nhưng những lời Gia Minh nói có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người yêu xa.

Tuy nhiên, Nguyệt Cát tỏ ra mạnh mẽ:

– Nguyệt Cát, nếu có một ngày… anh không làm cảnh sát nữa, em vẫn tin và yêu anh chứ?

Cô bật cười:

– Anh hỏi lạ thế, anh học cảnh sát mà không làm cảnh sát thì anh định làm gì?

Sau đó, cô nhận ra điều gì đó và hỏi:

– Phong, có chuyện gì vậy?

Vũ Phong lắc đầu:

– Không, chỉ là ví dụ thôi!

Nguyệt Cát khẳng định:

– Chỉ cần anh là anh, làm gì cũng được. Em vẫn yêu anh!

Vũ Phong cười:

– Chắc chắn chứ?

Nguyệt Cát gật đầu:

– Chắc chắn!

Khi tắt máy, Vũ Phong cảm thấy nhẹ nhõm. Dù cuộc sống của anh sắp thay đổi, nhưng miễn là cô vẫn tin và yêu anh, mọi thứ sẽ ổn!

Sáng hôm sau, hai ông bố của Vũ Phong và Gia Minh đến trường. Một hội đồng kỷ luật được họp, và tất cả tội lỗi đổ dồn vào Vũ Phong. Mặc dù không có chứng cứ cho việc Gia Minh xúc phạm mẹ anh, nhưng hành động của Vũ Phong đối với Gia Minh đã làm đa số nhân chứng tin rằng cậu ta có lỗi. Tình hình rõ ràng và môi trường khắc nghiệt, không có sự che đậy nào.

Bố của Gia Minh phát biểu:

– Tôi không ngờ Học viện cảnh sát lại có học viên như Đinh Vũ Phong. Tôi đề nghị hội đồng kỷ luật xử lý nghiêm theo quy định, không thể để những kẻ như vậy tồn tại trong môi trường này được!

Đó là lời của một Phó chủ tịch tỉnh, cũng là lời của người đã lâu nay đối xử không công bằng với Đinh Vũ Phong khi anh tố cáo Gia Minh chuốc thuốc kích dục Vương Nguyệt Cát, khiến ông phải cố gắng làm trắng cho con trai tránh khỏi trại giáo dưỡng và có cơ hội vào Học viện cảnh sát.

Ông Đinh Long, nhìn thấy tình hình khó khăn cho con trai, thở dài rồi đề nghị được phát biểu:

– Thưa Hội đồng kỷ luật, trước tiên, tôi xin thay mặt gia đình xin lỗi cháu Gia Minh và gia đình đồng chí Phó chủ tịch Tỉnh. Nếu cháu cần điều trị, chúng tôi sẽ tìm bệnh viện uy tín và chịu mọi chi phí. Thứ hai, tôi là một người cha. Tôi biết con trai tôi ngoài sự việc đáng tiếc vừa rồi, trong một năm học ở đây, cháu chưa từng vi phạm quy tắc nào và đã đạt được những thành tích tốt đẹp. Vì vậy, chúng tôi mong nhà trường có thể khoan dung để cháu có cơ hội sửa sai!

Một giáo viên võ thuật cũng đồng tình:

– Tôi cũng nghĩ chúng ta nên cho em ấy một cơ hội. Pháp luật của nước ta luôn có chính sách khoan dung, đặc biệt với Đinh Vũ Phong – một sinh viên xuất sắc. Hãy rèn luyện em ấy, để có cơ hội trở thành một cảnh sát đáng tin cậy, bảo vệ cuộc sống bình yên của nhân dân!

Tuy nhiên, trưởng ban kỷ luật lên tiếng phản đối:

– Đồng chí nói như vậy là không thể chấp nhận được. Mọi hành vi bạo lực nhỏ cũng có thể trở thành tội ác lớn nếu được dung túng. Nếu chúng ta tha cho em ấy lần này, em ấy có thể hiểu là nhà trường chấp nhận hành vi sai trái và sẽ tiếp tục hành động một cách bạo lực hơn ở lần sau. Quy định của nhà trường là không thể thay đổi!

Giáo viên võ thuật kiên nhẫn đề xuất:

– Tôi đã giảng dạy võ thuật cho Đinh Vũ Phong và nhận thấy ý chí kiên cường, tinh thần chiến đấu cao trong anh ấy. Một người như vậy có thể được khai thác để đào tạo thành một cảnh sát xuất sắc, sẵn lòng hy sinh vì an ninh xã hội. Anh ấy chưa từng vi phạm, chúng ta có thể nhìn nhận nhẹ nhàng hơn, đặc biệt nếu gia đình em Gia Minh không quá căng thẳng!

Tuy nhiên, bố của Gia Minh đứng lên phản đối:

– Chúng tôi không khó tính, nhưng cách hành xử của Đinh Vũ Phong quá tàn bạo, anh ấy muốn giết con trai tôi chứ không phải đe dọa. Các đồng chí không xót thì là do anh ấy không xứng đáng đúng không? Nếu các đồng chí cảm thấy Học viện cảnh sát này không giải quyết được vấn đề, vẫn để những tên côn đồ như vậy tồn tại để làm loạn nhà trường, sau này làm loạn xã hội, tôi sẽ đưa vấn đề này lên Bộ Công an!

Trưởng ban kỷ luật cố gắng yên tâm:

– Mong anh bình tĩnh, thầy giáo võ thuật chỉ đang cố gắng hòa giải, chứ không phải nhà trường bỏ bê không giải quyết. Nếu gia đình anh không khoan nhượng, chúng ta sẽ tuân theo quy định của trường, không có vấn đề gì lớn cả. Một sinh viên cảnh sát không thể có những hành vi côn đồ như vậy được!

Rồi trưởng ban kỷ luật quay lại với Vũ Phong:

– Đinh Vũ Phong, em có ý kiến gì không? Em vẫn chưa thấy em xin lỗi Gia Minh!

Vũ Phong đứng dậy, quét ánh mắt khắp hội đồng kỷ luật, nhếch môi mỉm và nói:

– Em xin được rời khỏi trường!

Bài viết liên quan