Giấu anh vào nỗi nhớ chương 2 | Phản đối tình cảm

11/01/2024 Tác giả: Hà Phong 306

Vũ Phong, cảm thấy chán nản, buồn bã bước lên phòng tắm rửa. Trong bữa cơm tối, không gian yên tĩnh, mỗi thành viên trong gia đình đều im lặng. Những món ăn ngon trở nên nhạt nhòa, đắng chát. Với ánh nhìn mệt mỏi của bố mẹ, Vũ Phong nói lời uể oải:
– Con hơi mệt nên xin phép lên phòng ạ!
Sau đó, trước ánh mắt lo lắng của bố mẹ, anh nặng nhọc bước lên cầu thang. Ngồi trước bàn học, nhưng con chữ trên sách nhảy múa, khó tập trung. Vũ Phong cố gắng day dứt thái dương, nhưng những đoạn hội thoại buổi chiều lại quấy rối trong đầu anh. Không thể tập trung, anh lấy điện thoại, hình ảnh Nguyệt Cát với nụ cười xinh tươi trên màn hình giúp anh giảm căng thẳng. Vội vàng vào Facebook, anh nhắn tin cho cô:
– Nguyệt Cát, cậu đang làm gì đấy?
Sau hơn mười phút, cô mới đọc tin và trả lời:
– Tớ đang học. Cậu làm xong bài chưa mà nhắn tin vậy?
Vũ Phong thở dài. Anh chưa làm xong gì, nhưng anh không muốn cô biết về những vấn đề anh đang gặp nên anh nhanh chóng trả lời:
– Xong lâu rồi, đồ rùa bò! Thủ khoa kiểu gì mà từng ấy cũng không xong?
Anh tiếp tục nhắn tin, vừa trêu chọc, vừa động viên cô và sau đó tắt máy. Mặc dù đầu óc đang rối bời, nhưng nếu anh bỏ cuộc về học tập, không khí trong gia đình sẽ trở nên tồi tệ hơn, và lòng tin của Nguyệt Cát đối với anh cũng có thể sụp đổ.

Sau những ngày tiếp theo, Vũ Phong tiếp tục duy trì sự bình thản khi tham gia lớp học ở trường Chuyên. Anh cố gắng tập trung để không bị lạc hậu so với tiến độ học. Nhưng khi về nhà và đối mặt với gương mặt cảm giác bế tắc của bố mẹ, anh mới chạm trán với cảm giác cô đơn và chán chường của bản thân. Mặc dù, anh không muốn chia sẻ cảm xúc này với Nguyệt Cát, vì anh không muốn làm mất đi nụ cười trên khuôn mặt trong veo của cô.

Tuy nhiên, tâm trạng của Vũ Phong trở nên nặng nề hơn khi phải đối mặt với một ngày kinh hoàng, khi gia đình mẫu mực của anh chia lìa và tan nát.

Một ngày, khi cả hai đang trên đường về nhà Nguyệt Cát, họ bị chặn lại bởi một nhóm học sinh từ trường Chuyên. Đây không phải là một vụ cướp, mà là năm chàng trai trông khá lịch lãm, đều mặc đồng phục của trường Chuyên, đứng một hàng, chặn đường.

Vì là giờ trưa, đoạn đường trở nên vắng vẻ, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn của mình. Thấy tình hình, Vũ Phong và Nguyệt Cát đã phanh lại xe. Trong khi Nguyệt Cát không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vũ Phong tỏ ra bực tức:
– Các bạn đứng giữa đường làm gì vậy? Tránh đường để người khác đi chứ!

Một chàng trai cao lớn nổi bật giữa nhóm bước xuống, cầm theo một bó hoa hồng to đùng tiến lại phía Nguyệt Cát:
– Em là Vương Nguyệt Cát, phải không? Anh là Gia Minh, học lớp mười một chuyên Lý. Anh đợi em nãy giờ để tỏ tình đấy! Em làm bạn gái anh nhé!

Hành động của Gia Minh khiến Nguyệt Cát ngơ ngác. Anh chàng này đã để thư dưới bàn cô suốt cả tuần, nhưng Nguyệt Cát chưa bao giờ đáp lại. Hôm nay, anh ta lại chặn đường để tỏ tình à? Mặc dù học sinh không nên thực hiện những hành động như vậy ở trường Chuyên, nhưng Gia Minh khiến Nguyệt Cát cảm thấy chán ngán. Mỉm cười, cô nói:
– Cảm ơn anh vì tình cảm, nhưng em xin lỗi, hiện tại em chưa nghĩ đến chuyện tình cảm. Anh thông cảm nhé!

Gia Minh cười:
– Cô nào mới vào lớp mười đều nói như em hết. Được, anh sẽ chờ!
Gia Minh được biết đến như một chàng trai đào hoa, và câu nói của anh ấy lại khẳng định điều đó. Nguyệt Cát cười nhẹ:
– Dạ, quyền của anh đó! Bây giờ, phiền anh và mọi người tránh đường để chúng tôi tiếp tục đi nhé!

Gia Minh quan sát Vũ Phong và nói:
– Anh ta là ai mà thường xuyên đi cùng em vậy?
Nguyệt Cát chưa kịp trả lời, Gia Minh bất ngờ nhận một cú đấm từ Vũ Phong, tiếp theo là giọng lẳng lơ của anh:
– Biến ngay, trước khi tôi đánh cả lũ các anh vào bệnh viện!
Nguyệt Cát nhanh chóng kéo Vũ Phong ra và giữ anh lại trước khi anh ta lao vào đánh tiếp:
– Vũ Phong, đủ rồi! Đi về đi, trưa rồi mà!
Gia Minh đứng dậy, làm sạch bụi trên quần áo, lau máu ở góc miệng và cười khẽ:
– Mày là thằng nào dám đấm tao? Mày có biết tao là ai không?

Bốn người bạn của Gia Minh cũng xuống khỏi xe. Nguyệt Cát biết Vũ Phong có khả năng đánh bại cả năm người kia vì anh từng là vô địch giải Karatedo cấp quận và có thể tiến xa hơn trên con đường võ thuật. Nhưng Vũ Phong không thích thi đấu nữa. Anh từng nói rằng việc học võ chỉ để bảo vệ bản thân và Nguyệt Cát. Vì vậy, trước khi họ bắt đầu một cuộc đánh nhau, cô đã nhanh chóng đứng giữa hai phe:
– Các anh làm gì vậy? Học sinh trường chuyên mà lại cư xử như bọn côn đồ à? Tôi không đồng ý làm bạn gái của anh, vui lòng đi ra đi!

Gia Minh nhìn Nguyệt Cát:
– Nguyệt Cát, tránh ra để anh dạy cho thằng này một bài học!
Vũ Phong trừng mắt:
– Anh không đủ tư cách dạy tôi!
Nguyệt Cát nhanh chóng quay sang Vũ Phong và kéo anh ta lại gần chiếc xe điện:
– Đi về đi! Nếu không về, đừng nhìn mặt tôi nữa!

Vũ Phong hờn dỗi:
– Được, hôm nay tôi tha cho các anh. Nhưng nếu có lần sau, đừng mơ nghỉ!

Sau đó, anh ta lách qua nhóm đó và cùng Nguyệt Cát trở về nhà. Khi đến cổng nhà cô, Vũ Phong vẫn còn tỏ ra tức giận:
– Cậu thích anh ta rồi đúng không?
Nguyệt Cát bất ngờ:
– Vũ Phong, cậu nói sao vậy? Cậu không thấy tôi từ chối anh ta sao?
Vũ Phong nhếch mày:
– Vậy tại sao cậu không nói rõ là đã có bạn trai rồi?
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Có cần phải nói không? Cả chúng ta đã thống nhất không công khai mối quan hệ ở thời điểm này. Bản thân tớ không làm gì có lỗi với cậu cả!
Vũ Phong nổi giận:
– Cậu nên để tôi đánh nó một trận cho chừa cái thói đó đi! Tưởng giàu làm gì mà muốn làm đủ thứ, mỗi nhà có tiền à?

Nguyệt Cát mặt nghiêm túc:
– Vũ Phong, cậu hành động thế nào vậy? Cậu phải nhớ rằng, việc học sinh đánh nhau sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của trường, đặc biệt là một trường chuyên như chúng ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, nó có thể kéo theo cả gia đình cậu, họ có thể đến và gây rối. Cậu đã nghĩ đến hậu quả của hành động của mình chưa?
Vũ Phong mỉa mai:
– Tôi biết rồi. Cậu bị cái vẻ ngoại hình đó làm mê đắm tình cảm rồi phải không? Nhà tôi cũng không kém cạnh đâu, không có gì đáng sợ cả.
Nguyệt Cát ngán ngẩm trước cách thái độ hời hợt của Đinh Vũ Phong, cô thở dài rồi nói:
– Cậu muốn hiểu thì tùy cậu. Tôi không muốn trò chuyện với cậu nữa!
Cô nói xong, mở cửa và bước vào nhà. Vũ Phong hừ lạnh một tiếng rồi đạp xe đi nhanh về. Thực sự, Nguyệt Cát không hiểu vì sao Vũ Phong, người luôn giữ thái độ nhẹ nhàng và trầm lặng, lại có thể biến đổi đến như vậy. Liệu có thể anh ta đang ghen tỵ không? Cả hai đều chưa trưởng thành và với Nguyệt Cát, mối quan hệ học trò nên được giữ trong sạch, bình yên. Cô không muốn làm to chuyện, nhưng dường như Vũ Phong không hiểu được điều đó. Có lẽ cô nên để anh ta có thêm thời gian để suy nghĩ.
Còn với Đinh Vũ Phong, áp lực từ gia đình khiến anh ta trở nên đau lòng hơn. Nếu trước đây, anh ta có thể kiểm soát được cảm xúc và tránh xa hành động bạo lực, thì lúc đó anh lại không thể kiểm soát được bản thân. Một chút ghen tỵ, ích kỉ, và cảm giác tự ti khi phải chịu đựng mọi áp lực khiến anh ta trở nên mất kiểm soát.
Mấy ngày tiếp theo, cả Nguyệt Cát và Vũ Phong đều giữ im lặng. Dù ngồi cùng bàn nhưng như hai người xa lạ. Sáng sáng, khi Vũ Phong đến gọi Nguyệt Cát đi học, cô đã rời khỏi trước đó. Tới lớp, khuôn mặt Nguyệt Cát không chứa đựng bất kỳ biểu cảm nào, khiến Vũ Phong cảm thấy ngột ngạt. Ra về, cô luôn chen lấn vào đám đông và biến mất nhanh chóng. Ba ngày liền, tâm trạng của Đinh Vũ Phong chuyển từ lạnh lùng sang mơ hồ và khó tập trung vào việc học.
Trong giờ giải lao hôm đó, Vũ Phong ngồi suy nghĩ. Có lẽ áp lực từ gia đình đã khiến anh trở nên quá đau lòng. Nguyệt Cát đã nói đúng, cả hai đã thống nhất rằng đây là một mối quan hệ trong sạch và không ảnh hưởng đến việc học. Cô ấy đã từ chối người kia một cách dũng cảm và không muốn anh đánh nhau, nhưng anh lại làm tổn thương cô. Nguyệt Cát vẫn chăm chỉ học tập, trong khi anh lại sa sút, bị trách móc về hành động quá mức.

Tiết toán, môn học chuyên ngành, đòi hỏi lớp Toán phải nâng cao chương trình so với các lớp khác. Hầu hết kiến thức trong sách giáo khoa đều yêu cầu học sinh tự nghiên cứu và hiểu sâu tại nhà, điều này giúp giáo viên chỉ cần đi vào các khía cạnh chuyên sâu hơn khi giảng bài. Sau giờ học, Vũ Phong đã dành thời gian suy nghĩ về mọi chuyện, giúp tâm trạng anh có phần khả quan hơn. Anh liền viết một tờ giấy nhỏ và gửi về phía Nguyệt Cát với lời nhắn:
– Tan học, đợi tôi một chút được không?
Nguyệt Cát thoắt nhìn tờ giấy và nhanh chóng đưa vào cặp, tránh làm mất mặt trước cô giáo hay các bạn học. Cô giáo không đáp lại Vũ Phong và đúng lúc đó, bất ngờ được yêu cầu lên bảng giải bài tập số tám trong sách nâng cao. Vũ Phong giật mình, vì anh không đã tìm hiểu bài tập đó tối qua, chưa kể đến sách nâng cao. Tuy nhiên, anh vẫn giữ bình tĩnh, cầm sách lên bảng và nhìn nhanh qua đề bài.
Với chỉ số IQ vượt trội, Đinh Vũ Phong đã giải xong bài tập một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, khi quay trở lại bàn, giáo viên nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc:
– Vũ Phong, mấy ngày qua em sao vậy?
Vũ Phong ngơ ngác trả lời:
– Dạ, thưa cô, em vẫn bình thường ạ!
Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào Vũ Phong và nói:
– Bài toán này có cách giải khác, nhanh chóng và đơn giản hơn nhiều. Quan trọng là nếu em đã chuẩn bị kỹ, em sẽ dễ dàng thực hiện theo cách đó. Cuối buổi, em ở lại phòng học gặp cô!

Bài viết liên quan