Giấu anh vào nỗi nhớ chương 20 | Quyết định về hành trình mới
Câu nói của Vũ Phong vừa mới được phát ngôn, bố của Gia Minh bất ngờ đập bàn đứng lên và chỉ tay vào mặt anh ta:
– Các ông đã thấy chưa, loại người như thế này mà muốn làm cảnh sát bảo vệ nhân dân à? Chẳng nên làm gì ngoài việc tống vào tù mới là cách hợp lý và yên tâm nhất. Những người không được giáo dục đúng cách thì bây giờ đâu cũng gây rối. Loại người như mày chỉ nên học hỏi từ bọn giang hồ thôi!
Ông Đinh Long, sau khi nghe lời nói châm chọc, giận tím mặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ông không xa lạ với những chiêu trò tấn công tinh thần của bố Gia Minh. Ông cố gắng đưa ra một phản ứng điều độ:
– Xin lỗi mọi người, tôi muốn nói vài lời. Vụ việc này xuất phát từ mâu thuẫn cá nhân giữa con trai tôi và cháu Gia Minh. Đã xảy ra chuyện gì thì đã xảy ra, chúng tôi chỉ mong đợi quyết định kỷ luật của các thầy mà thôi, chứ không muốn lắng nghe những lời vu khống của người khác!
Bố Gia Minh, nghe những lời của ông Đinh Long, đứng dậy và trả lời:
– Ông nói ai đấy? Con trai ông bị đánh mà ông không phản đối à? Tôi nói đúng mà sao? Nó không có mẹ dạy, bố bồ bịch lăng nhăng, mẹ kế là giáo viên nhưng không dạy dỗ được nên mới dẫn đến tình huống này, ông tử tế đến mức nào. Nhà ông dột từ trên xuống mà tử tế thì sao được. Tôi đang đợi ngày thằng con trai ông bị tụi giang hồ dạy cho một bài học, đến lúc đó xem ông có lên tiếng được nữa không!
Nhìn vào cuộc cãi lộn giữa hai ông bố, thầy trưởng nhanh chóng lên tiếng:
– Xin lỗi hai ông, chuyện gia đình của chúng tôi không nên để người khác can thiệp. Chúng ta hôm nay tập trung vào việc xem xét hình thức kỷ luật đối với em Đinh Vũ Phong về hành vi đánh bạn trong trường học.
Rồi ông quay sang Vũ Phong:
– Đinh Vũ Phong, em đã nhận ra lỗi của mình chưa? Trước khi chúng tôi đưa ra quyết định, thầy muốn em đưa ra lời xin lỗi chính thức đối với Gia Minh!
Vũ Phong nhìn mọi người trong cuộc họp với ánh mắt chán ghét, sau đó thờ ơ nói:
– Em không cần nghe quyết định kỷ luật và không cần xin lỗi ai. Em xin phép rời khỏi trường ngay bây giờ. Nếu đã xong thì em xin phép về ạ!
Sau lời nói, không đợi phản ứng từ người khác, Vũ Phong quay người ra khỏi phòng. Ông Đinh Long cũng nhanh chóng theo sau, để lại ánh mắt hài lòng của bố con Gia Minh theo dõi bóng dáng hai người.
Ngồi trong xe, bố của Vũ Phong lên tiếng:
– Phong, sao không xác minh lại sự thật mà đứng ra nói rõ ràng?
Vũ Phong nhếch môi cười:
– Xác minh làm gì khi mọi thứ đã rõ ràng chưa bố?
Ông Đinh Long tập trung lái xe, nói mấp máy:
– Bố đã nói, môi trường nghiêm túc như thế không phải là nơi phù hợp cho con. Con không biết kiểm soát mình, dễ bị ảnh hưởng tâm lý. Nhưng sự việc vừa qua, con không sai. Cậu Gia Minh kia cố ý chọc tức, mà lại là một Phó Chủ tịch Tỉnh, ăn nói chẳng ra làm sao cả!
Vũ Phong đứng nhìn những người qua lại trên phố, trong lòng thoải mái:
– Áo quần rách chỉ là vấn đề ngoại hình, cái quan trọng là tâm hồn đã rách nát rồi, bố ạ! Chức vụ không phản ánh phẩm chất con người!
Ông Đinh Long hơi bất ngờ trước những lời của con trai. Cảm giác này giống như là từ một người đã trải nghiệm thực tế, không phải từ một thanh niên mới chỉ mười chín tuổi. Ông thở dài:
– Bố sẽ đưa con vào Đại học Kinh tế, sau này con có thể giúp bố!
Vũ Phong lắc đầu:
– Không ạ, con không muốn học nữa, con muốn tự làm việc!
Ông Đinh Long bất ngờ:
– Làm việc gì mà không có bằng cấp? Với tay trắng con sẽ làm gì được? Vũ Phong, gia đình chúng ta không phải là gia đình nông thôn, sao con lại quyết định từ bỏ học vấn giữa chừng như vậy?
Vũ Phong kiên quyết:
– Bằng cấp không phản ánh thực lực bố ạ! Bố đã phải đối mặt với nhiều người học vấn cao nhưng cuối cùng cũng không có việc làm. Còn người chỉ tốt nghiệp đại học, thậm chí là cấp ba, nhưng vẫn thành công.
Ông Đinh Long cố gắng giải thích:
– Nhưng người có học vấn sẽ có kiến thức, sẽ mạnh mẽ hơn chứ!
Vũ Phong nhấn mạnh:
– Nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Còn con, sẽ nộp hồ sơ vào Tập đoàn Vĩnh Trường làm vệ sĩ!
Ông Đinh Long ngạc nhiên:
– Tập đoàn đó chuyên ngành sắt thép, con có biết gì về nó không? Và làm vệ sĩ làm gì?
Vũ Phong mỉm cười:
– Con làm vệ sĩ thôi, không cần biết nhiều. Nếu cần thiết, con sẽ tìm hiểu sau!
Ông Đinh Long thắc mắc:
– Nhưng tại sao con không học để có một công việc tốt hơn? Làm vệ sĩ một ngày cả ngày đánh đấm, không phải là sự lựa chọn thông minh. Đặc biệt là con có chỉ số IQ cao như vậy, không nên lãng phí vào những công việc như vậy chứ!
Vũ Phong lắc đầu:
– Mỗi công việc đều có giá trị của nó. Không phải lúc nào cũng cần phải sống xa hoa và hiệu quả. Chân chính là kiếm tiền!
Ông Đinh Long hiểu rất khó để thuyết phục con trai, cuối cùng ông nói:
– Ngày mai, con hãy dọn về nhà đã, chúng ta sẽ nói tiếp!
Vũ Phong lắc đầu:
– Không, con đã suy nghĩ kỹ. Bố yên tâm, con sẽ không làm gì không chính đáng hay phạm tội. Hơn nữa, con sẽ ở riêng, vì con và vợ hai của bố không hợp nhau. Trước có Tuân, nhưng giờ cậu ấy cũng ở kí túc xá, con sẽ dọn ra ngoài ở!
Ông Đinh Long nhíu mày:
– Có nhất thiết phải như vậy không? Trước đây cũng ở chung rồi mà, giữa chừng đây sao lại thế?
Vũ Phong nhếch miệng:
– Bố sợ tốn kém phải không? Con đã đủ lớn để quản lý tài khoản cá nhân của mình. Dù tài khoản mang tên con, nhưng con chỉ mượn tạm thời. Bố yên tâm, con sẽ trả lại không thiếu một xu !
Ông Đinh Long hiểu rằng không thể thay đổi quyết định của Vũ Phong và chịu trách nhiệm một phần cho tình hình gia đình. Mọi hành động của Vũ Phong đều có lý do mà ông không thể phản đối. Sau lúc im lặng, ông nói:
– Tùy con vậy! Nhưng nếu có điều gì cần giúp đỡ, bố luôn ở đây!
Vũ Phong gật đầu:
– Con cảm ơn bố và cũng xin lỗi vì sáng nay làm mất thời gian của bố!
Vũ Phong chuyển đến căn hộ chung cư trong buổi chiều đó mà không thông báo trước với mẹ và Nguyệt Cát. Tuân giúp Vũ Phong dọn đồ và họ giữ kín quyết định này. Tuân nói:
– Phong, tôi không can thiệp vào quyết định của cậu. Nhưng hãy nhớ rằng, Đinh Vũ Phong có một người mẹ, một người yêu và một Đinh Trọng Tuân luôn ở đây ủng hộ cậu!
Vũ Phong vỗ vai Tuân:
– Tôi ổn. Nó đáng phải trải qua. Cậu giữ kín chuyện này với mẹ tôi và Nguyệt Cát nhé, tôi không muốn họ lo lắng!
Tuân gật đầu:
– Được!
Mấy ngày sau đó, Vũ Phong trang trí tân trang cho căn hộ và đến Tập đoàn Vĩnh Trường để xin làm vệ sĩ. Ông Vũ Lân – Chủ tịch Tập đoàn tự kiểm tra và phỏng vấn mỗi ứng viên. Với kỹ thuật võ thuật vượt trội, Vũ Phong được chọn làm một trong hai mươi vệ sĩ. Ông Vũ Lân nhấn mạnh tầm quan trọng của vệ sĩ trong Tập đoàn và cảnh báo về sự khốc liệt của thị trường sắt thép. Khi đám vệ sĩ đứng gọn, ông nói:
– Các vệ sĩ không chỉ đảm bảo an ninh cho tôi, mà còn phải tham gia trong những cuộc gặp kí kết hợp đồng. Tôi cần đảm bảo an toàn và thành công trong mọi giao dịch. Các bạn đã hiểu chưa?
Đám vệ sĩ đồng thanh:
– Rõ!
Lúc đó, một cô gái xuất hiện, là con gái ông Vũ Lân:
– Ba, con tìm ba mãi!
Ông Vũ Lân nhìn cô gái với sự cưng chiều:
– Lan Nhi, có việc gì đâu mà đến đây, ba đang bận đấy!
Lan Nhi nhìn Vũ Phong và hỏi:
– Ba, vệ sĩ của ba có cần đẹp trai không ạ?