Giấu anh vào nỗi nhớ chương 28 | Tình yêu và quyết định
Nguyệt Cát im bặt, đầy nỗi đau trong lòng. Tình yêu của cô dành cho Đinh Vũ Phong không hề nhạt phai theo thời gian. Hình ảnh của anh từng học sinh chuyên Toán vẫn rõ ràng và đậm sâu, ngày càng làm tăng đau đớn trong trái tim cô. Nhưng yêu thương bao nhiêu, nhớ nhung bấy nhiêu, lại là đau đớn bấy nhiêu.
Vũ Phong giọng bất ngờ cắt ngang, gọi tên Nguyệt Cát:
– Nguyệt Cát!
Cô giật mình, nước mắt rơi không kiểm soát. Câu hỏi chua xót đặt ra:
– Phong, tại sao anh lại lừa dối em như vậy? Ngày thi xong năm thứ nhất, khi anh hỏi về tương lai và tình yêu, có phải là lúc đó mọi thay đổi đã bắt đầu?
Vũ Phong không trả lời trực tiếp, chỉ nói:
– Em nói em chỉ cần anh là anh, không thay đổi.
Nguyệt Cát lắc đầu đau khổ:
– Nhưng anh không còn là anh nữa. Anh đã từ bỏ lời hứa, từ bỏ bản thân mình. Anh không thể tham gia vào thế giới đen tối như vậy, Phong!
Vũ Phong cười buồn:
– Anh không làm ác, không giết người vô tội.
Nguyệt Cát gào lên:
– Giữa một đám côn đồ, anh làm thế nào để tâm hồn anh không bị ô nhiễm?
Vũ Phong nhìn cô:
– Sao không? Nguyệt Cát, em còn yêu anh không?
Cô gật đầu:
– Còn!
Vũ Phong mỉm cười:
– Yêu thì hãy tin!
Nhưng Nguyệt Cát chán chường thốt lên:
– Em không biết nữa…
Vũ Phong thở dài:
– Nếu tình cảm em lung lay, nếu em thay đổi vì bất kỳ lý do nào, thì anh vẫn ở đây. Nguyệt Cát, nếu em buồn, hãy quay lại, anh vẫn đứng đây chờ em…
Nguyệt Cát khóc nức nở:
– Phong, tại sao anh không thể dừng lại? Tại sao anh không trở thành người bình thường để chúng ta cùng đi đến cuối con đường mình đã chọn?
Vũ Phong thở hắt ra, nói:
– Anh vẫn ở đây. Anh không cần phải dừng lại. Em hãy nghỉ đi!
Nói xong, anh tắt điện thoại. Nguyệt Cát òa khóc, bố cô im lặng, ôm con gái và nói nhẹ:
– Sẽ ổn thôi con! Không thể thay đổi quyết định của cậu ấy!
Nguyệt Cát nức nở:
– Bố…là vì con…chắc chắn thằng kia giở trò gì đó…
Bố cô gật đầu:
– Sự kiềm chế của người đàn ông có giới hạn, con ạ. Nhưng việc Vũ Phong đi theo lũ côn đồ kia…bố không cho phép con liên quan nữa. Con hãy khóc cho nhẹ lòng, ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi!
Nguyệt Cát khóc chán chê, đưa điện thoại cho bố và nằm xuống cố ru mình vào giấc ngủ. Tuy nhiên, nước mắt cô vẫn rơi xuống gối, ướt đẫm lòng buồn.
Ngày tiếp theo, Nguyệt Cát sống trong tâm trạng chênh vênh. Cả ngày, cô cầm điện thoại như người mất hồn, nhớ về số điện thoại của anh. Dù cô biết mình cần phải quên, nhưng số điện thoại của anh vẫn ám ảnh trong đầu. Cô tự trách mình, tại sao cứ chờ đợi một điều không thể xảy ra, chờ đợi một người không thể đến? Trước đây, mặc dù anh chỉ gọi lúc nào có thời gian, nhưng cô luôn tin rằng anh đang hướng về mình. Còn bây giờ, sự kết hợp giữa YÊU và ĐAU khiến cô khó chịu không tả. Thành ra, cô quyết định chôn giấu anh sâu trong trái tim, giữ anh trong ký ức, chỉ để mỗi đêm thức giấc và thổn thức một mình…
Một tuần sau, Nguyệt Cát chuẩn bị cho chuyến đi tình nguyện đến một huyện miền núi. Cô hy vọng chuyến đi sẽ giúp cô quên đi những lo lắng. Bố cô nói đúng, mọi thứ sẽ ổn thôi…
Chuyến xe khách chở Nguyệt Cát và các bạn sinh viên tình nguyện lên miền núi kéo dài mấy giờ đồng hồ. Đường đi có phần gồ ghề, khiến mọi người đều mệt mỏi. Cả đoàn tình nguyện sắp xếp đồ đạc tại Ủy ban nhân dân xã và gặp gỡ đồng chí trong đoàn thanh niên xã để được hướng dẫn công việc. Các thành viên đều hào hứng chụp ảnh với thiên nhiên hoang sơ của vùng cao.
Đêm đầu tiên, mọi người mệt nhoài và tìm nơi nghỉ. Vì chưa kịp đưa đoàn đến nơi nghỉ, Văn phòng Ủy ban trở thành nơi tạ temporary. Thanh niên xã nhanh chóng sắp xếp giường từ các tấm ván, Nguyệt Cát và đồng đội cũng tự bung chiếc màn để có chỗ ngủ. Mặc dù mọi người mệt, nhưng cảm giác lạ nhà và suy nghĩ nặng nề khiến Nguyệt Cát không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Đã quá mười giờ đêm, điện thoại của cô bỗng nhận được tin nhắn. Ban đầu, cô nghĩ đó là tin từ tổng đài và không quan trọng. Tuy nhiên, do chẳng có việc gì làm, cô quyết định mở điện thoại để xem. Khi màn hình sáng lên, Nguyệt Cát không khỏi ngạc nhiên và mỉm cười hạnh phúc:
– Nguyệt Cát, anh đây!
Sau một khoảnh khắc của sự ngạc nhiên, cô tự dụi mắt và kiểm tra bản thân mình để đảm bảo sự tỉnh táo, sau đó mới trả lời anh:
– Phong, làm sao anh biết số điện thoại của em?
Màn hình điện thoại của cô lại tỏa sáng:
– Em đang đi tình nguyện ở huyện Y phải không? Lạ đúng không, nơi đó không thể ngủ được phải không? Có ra ngoài nói chuyện không?
Nguyệt Cát do dự. Vũ Phong muốn gọi điện cho cô nên bảo cô ra ngoài. Không chỉ biết số điện thoại, anh còn biết rõ cô đang ở đâu và trong tình trạng nào. Bố cô đã tin tưởng cô, nghĩ rằng cô sẽ không liên lạc với anh theo bất kỳ cách nào. Nhưng khi đọc tin nhắn, trái tim cô lại đập mạnh. Cô đang phân vân khi điện thoại lại báo tin:
– Bố không biết đâu! Em ra ngoài kẻo làm phiền mọi người!
Nguyệt Cát không cần suy nghĩ nhiều, trả lời ngay:
– Đợi em năm phút nhé!
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén ra khỏi chiếc màn và mở cửa bước ra ngoài. Dù là mùa hè nhưng trên vùng núi vẫn se lạnh. Nguyệt Cát cảm thấy như mình đang làm một điều gì đó vụng trộm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nó đúng đắn. Cô không thể ép buộc trái tim mình quên anh, dừng yêu anh được. Chỉ là nói chuyện điện thoại một chút thôi mà, chỉ có cô và anh biết, đất trời cũng chỉ biết, bố cô sẽ không buồn đâu…
Khi đến sân Ủy ban xã, cô cầm điện thoại trên tay, chờ đợi anh gọi. Bất ngờ, một vòng tay ôm chặt lấy Nguyệt Cát từ phía sau. Cô rùng mình và phản xạ giãy giụa. Nhưng vòng tay này quá mạnh mẽ, lại ấm áp, mùi hương quen thuộc. Nguyệt Cát vội vàng quay lại. Dinh Vũ Phong đứng trước mặt cô, dưới ánh trăng nhấp nhô, vẻ đẹp hoàn hảo của anh hiện lên khiến cô ngỡ ngàng:
– Ơ…anh…anh…
Không thể tin vào mắt mình, Nguyệt Cát đưa tay nhẹ chạm lên gương mặt mà cô mỗi đêm mong mỏi, nỗi nhớ đêm nào cũng tràn ngập trong giấc mơ của cô:
– Anh…tại sao anh…lại ở đây?
Vũ Phong ôm chặt cô vào lòng ấm áp:
– Vì anh nhớ em!
Giọng nói của anh trải qua một chút mệt mỏi sau những giờ đồng hồ từ máy bay sang ô tô, nhưng vẫn ấm áp đến đặc biệt. Nguyệt Cát tự nhiên vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng ấy:
– Phong, em phải làm sao đây? Làm sao đây anh?
Vũ Phong vuốt nhẹ tóc cô:
– Em chỉ cần yêu và tin anh là đủ! Còn lại để anh lo!
Nguyệt Cát nâng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn người đàn ông đẹp như tranh trước mặt mình:
– Anh dừng lại được không?
Vũ Phong lắc đầu:
– Không! Tất cả những gì anh làm, đều vì tương lai của chúng ta!
Nguyệt Cát lắc đầu nguyầy nguậy:
– Em không cần nhiều tiền. Em chỉ cần anh! Anh có thể làm công việc bình thường, em vẫn yêu anh. Miễn là anh sống lương thiện, không xâm phạm đạo đức, không rơi vào lối sống nguy hiểm. Em không cần anh vì tiền bạc mà rơi vào con đường nguy hiểm!
Vũ Phong nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình thương:
– Nguyệt Cát, anh sẽ không làm gì sai trái. Ngoan, đừng khóc. Em gầy đi rồi đấy!
Nguyệt Cát vẫn khóc thảm thiết trong lòng của Vũ Phong:
– Anh ơi, sao anh lại thay đổi như vậy? Trước kia, anh chẳng bao giờ để ý đến tiền tài hay danh vọng, làm sao giờ lại trở nên như vậy?
Vũ Phong lắc đầu nhẹ:
– Anh cần một tương lai vững chắc cho chúng ta, cho em. Hãy tin anh, Nguyệt Cát! Chỉ cần em tin anh, mọi khó khăn sẽ được vượt qua. Bây giờ em đi ngủ đi, đã khuya rồi, ngoài trời có nhiều sương lắm đấy!
Sau đó, anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô. Ánh nhìn sâu thăm của Nguyệt Cát theo dõi anh, chứa đựng biểu hiện của tình yêu đẹp đẽ và nhiều cảm xúc dày sâu. Nó là một hình ảnh gắn liền với Vũ Phong suốt hành trình trở về thành phố C, cả trong mỗi giấc mơ và những năm tháng dài sau đó. Nó gợi nhớ anh về một tình yêu đẹp đẽ, đầy nước mắt.
Anh nhắc nhở cô vào giấc ngủ, sau đó bóng dáng cao lớn của anh biến mất vội vàng vào bóng tối của rừng núi, để lại một khoảnh khắc bí ẩn và huyền bí.