Giấu anh vào nỗi nhớ chương 32 | Cuộc gặp gỡ trong đêm

13/01/2024 Tác giả: Hà Phong 141

Đinh Vũ Phong lẩn trốn trong kẽ hẹp giữa hai ngôi nhà, lắng nghe cẩn thận đến khi nhóm đối thủ rời đi. Sau khi chúng đã ra khỏi tầm nghe, anh bò ra khỏi nơi ẩn nấp và bất ngờ ngã xuống đường. Trong khi định liên lạc với bốn anh em khác, anh gặp Vương Nguyệt Cát, đang chìm trong hoàn cảnh đau khổ.

– Vũ Phong, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Dưới ánh đèn vàng nhạt, trên con phố lẻ loi, Nguyệt Cát ngồi xuống, đặt tay lên những vết bầm tím trên khuôn mặt của Vũ Phong. Nước mắt cô lăn dài, chỉ cần nghĩ đến anh, cô đã đau đến không thể nói lên bằng lời. Giờ đây anh lại phải trải qua những đau đớn như vậy, cô chỉ biết khóc:

– Phong, em xin anh! Dừng lại được không?

Vũ Phong nhìn Nguyệt Cát, bóng dáng mà anh đã nhớ mãi:

– Nguyệt Cát, em lại khóc rồi. Đi đâu mà về muộn vậy?

Vương Nguyệt Cát nức nở, đưa tay lau nước mắt:

– Em đi dạy thêm về. Năm thứ tư rồi, em xin dạy ở trung tâm và nhận thêm mấy lớp gia sư để có thêm kinh nghiệm. Sao anh không trả lời em? Mà thôi, để em đưa anh đến bệnh viện đã!

Cô ôm lấy cánh tay của Vũ Phong nhưng anh lại đẩy cô ra:

– Không sao, bạn anh đến đúng lúc. Vết thương này không đáng kể mấy!

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Anh đợi đến khi bọn kia đánh chết anh mới dừng lại sao? Em đã nói rồi, em chỉ cần anh, không cần những thứ xa xỉ đó!

Vũ Phong lắc đầu, vuốt nhẹ tóc cô:

– Nguyệt Cát, anh không sai! Anh chỉ đánh những kẻ đáng bị đánh thôi! Em về đi, muộn rồi!

Lúc đó, điện thoại Vũ Phong reo, Mạnh Kiên nói sôi nổi:

– Anh Phong, gọi mãi không được. Anh ở đâu vậy?

Vũ Phong nói nhẹ:

– Cách cổng phụ của vũ trường, bên trái khoảng hai trăm mét!

Mạnh Kiên gật đầu:

– Bọn em thu được tiền rồi! Chúng em đang đến ngay đây!

Chưa đầy ba phút, bốn người đàn ông xuất hiện. Nguyệt Cát liếc nhìn họ:

– Các anh… cũng là hội của anh ấy à?

Mạnh Kiên nhìn cô và cười:

– Chị là Vương Nguyệt Cát phải không?

Nguyệt Cát ngạc nhiên:

– Ơ… Sao anh biết tôi?

Mạnh Kiên cười:

– Chúng em đều biết chị, cả anh Tuân nữa. Mặt chị xuất hiện khắp nơi trong phòng anh Phong mà, từ màn hình laptop đến điện thoại, không biết trong ví anh ấy có hình chị không nữa! Chị dâu, bọn em là anh em với anh Phong!

Nguyệt Cát lắp bắp:

– Chị… chị… dâu???

Mạnh Kiên bật cười:

– Chị là phụ nữ của anh Phong, dĩ nhiên là chị dâu của bọn em rồi!

Ba người còn lại cũng gật đầu:

– Dạ đúng đấy ạ!

Nguyệt Cát nhìn sang Vũ Phong, đang đứng cạnh cô:

– Các anh… tại sao lại chọn nghề này?

Vũ Phong quay lại cô:

– Nguyệt Cát, em về đi! Rảnh anh sẽ gọi cho em!

Rồi anh hất hàm với Mạnh Kiên:

– Cậu nói nhiều quá rồi đấy! Xong việc rồi thì về!

Trịnh Hưng gật đầu:

– Anh Phong, xong cả rồi ạ. Để bọn em xử lý vết thương cho anh đã. Bọn Tám lé chơi bẩn thật, một người đánh với cả đám chúng nó, không bầm dập mới lạ!

Vũ Phong lên tiếng xoa xoa vết thương:

– Không sao, vết thương này không nặng lắm. Dũng lái xe lại đây, về thành phố C rồi tính!

Anh quay sang Nguyệt Cát, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm:

– Anh đưa em về đi! Muộn rồi!

Nguyệt Cát từ chối nhẹ nhàng:

– Gần nhà em rồi, không cần anh đưa.

Anh nhận ra sự ngần ngại của cô trước sự nhìn chứng kiến của gia đình và gật đầu:

– Nguyệt Cát, năm cuối rồi phải cố gắng nghe chưa? Anh không sao, em cứ tin anh là được. Anh sẽ liên lạc với em sau.

Cô cũng chấp nhận vì không muốn làm phiền trong tình huống này và gật đầu chào tạm biệt mọi người trước khi lên xe về.

Khi Nguyệt Cát vừa rời đi, bốn người đàn ông còn lại nhìn nhau và cười:

– Đại ca nói chuyện với gái nhẹ nhàng quá, lệnh bọn mình phải lạnh lùng hơn tiền.

– Ừ, nhưng nói chuyện với Lan Nhi thì lại ngơ ngác như nai tơ… ha ha…

Vũ Phong lạnh lùng:

– Im đi!

Cả bốn người im lặng. Dũng nhanh chóng lái xe và mọi người cùng nhau trở về thành phố C.

Tối hôm đó, Nguyệt Cát về nhà muộn hơn bình thường. Bố cô đang lo lắng trong phòng khách, cô lau nhẹ giọt nước mắt, làm cho khuôn mặt trở nên tươi tắn hơn rồi tươi cười bước vào:

– Con xin lỗi bố mẹ vì đã về muộn. Trung tâm có cô giáo mới nên tổ chức liên hoan một chút ạ!

Bố Nguyệt Cát lo lắng:

– Con gái về đêm nguy hiểm lắm. Lần sau nhớ gọi bố đến đón hoặc gửi xe rồi gọi taxi về nghe chưa?

Mẹ cô cũng bày tỏ lo ngại:

– Taxi cũng không an toàn đâu! Con gái con phải cẩn thận, bảo đảm an toàn.

Nguyệt Cát dặn dò và gật đầu rồi rời đi. Trái tim cô đau đớn vì sự mâu thuẫn giữa tình cảm với Vũ Phong và trách nhiệm bố mẹ đặt lên đôi vai của mình. Cô yêu Vũ Phong, nhưng không muốn làm cho bố mẹ lo sợ. Nếu họ biết cô về muộn vì gặp Vũ Phong, họ sẽ buồn bã hơn. Cô tự nhủ rằng nói dối một chút để bảo đảm an tâm cho bố mẹ là hơn. Những suy nghĩ lưỡng lự, đau đớn đó làm cho giấc ngủ của cô trở nên khó khăn.

Buổi sáng hôm sau, cô nghe thấy bố nói với mẹ trong phòng ăn về sự cố xảy ra gần nhà:

– Ti vi đưa tin, tối qua có bọn côn đồ đánh nhau gần nhà. May mà Nguyệt Cát không gặp!

Mẹ cô lo lắng:

– Xã hội bây giờ nguy hiểm quá.

Bố cô nói về vấn đề xã hội:

– Nhiều người chỉ biết kiếm tiền bằng cách bán máu và sức, đánh đấm vô lý. Xã hội loạn lạc vì họ không muốn làm việc đầu óc.

Nguyệt Cát hiểu, trong số những người bố nói có Vũ Phong. Cô cố giữ vẻ bình thản bước vào:

– Con chào bố mẹ!

Bố mẹ thấy cô xuống, vội giục Nguyệt Cát ăn sáng để tới trường. Bữa ăn diễn ra vui vẻ, nhưng cô nhận ra trong ánh mắt bố hiện lên những nỗi lo lắng. Ăn xong, cô chào bố mẹ đến lớp, hôm nay cô thi môn cuối cùng của học kỳ hai năm thứ tư Đại học.

Tại thành phố C…

Đinh Vũ Phong sau vài ngày nghỉ ngơi đã trở lại làm việc bình thường. Thực ra, những vết thương đó không ảnh hưởng nhiều đến anh. Anh nghỉ ngơi để xem xét lại một số kế hoạch cho những ngày tiếp theo. Hôm đó, trong phòng làm việc, điện thoại anh báo tin nhắn đến:

– Vũ Phong, em đang ở thành phố C!

Là Vương Nguyệt Cát! Anh vội cầm máy gọi lại:

– Nguyệt Cát, em đến bao giờ sao không bảo anh ra đón? Em ở đâu? Có mệt không?

Nguyệt Cát cười:

– Em mới xuống tàu, đang đến nhà bác bạn bố lần trước. Em chơi ở đây một lát, chiều mình gặp được không anh?

Vì mọi hợp đồng vừa kí kết xong, nên Vũ Phong gật đầu:

– Ừ, chiều anh chở em đi ăn nhé! Anh đợi em ở công viên H lúc 5 giờ đó!

Năm giờ chiều, Vũ Phong vội vã dọn đống giấy tờ và lái xe đến công viên. Trong ánh nắng hè dịu mát, anh thấy Nguyệt Cát đang đứng đợi anh:

– Vũ Phong, anh khỏe chưa?

Vũ Phong cười:

– Xì, những vết thương đó không làm gì anh đâu!

Nguyệt Cát nguýt dài:

– Vậy mà lại lết không nổi!

Vũ Phong ôm chặt Nguyệt Cát, giọng nói khàn khàn rơi trên đỉnh đầu cô:

– Đừng nhắc nữa, để anh ôm em một lát!

Rồi như chợt nhớ ra, anh hỏi;

– Sao bố cho em đến đây hay vậy? Không sợ anh bắt cóc mất con gái cưng à?

Nguyệt Cát cười trong veo:

– Em thi xong rồi, em nói bố mẹ cho đi chơi vài ngày cho khuây rồi về. Có bạn bố ở đây, con gái bác ấy cũng hay liên lạc với em nên bố mẹ cho đi thôi!

Vũ Phong gật đầu. Bất chợt, anh cúi xuống, chạm khẽ môi mình vào môi cô. Cảm nhận người con gái trong vòng tay mình đang run lên nhưng không từ chối, anh khẽ khàng tách nhẹ làn môi mỏng rồi luồn lưỡi mình vào khoang miệng cô. Chiếc lưỡi phong tình của anh cuốn lưỡi cô theo, hút cạn những mật ngọt, mọi nhớ mong, yêu thương của cô. Nụ hôn đầu tiên của anh và cô trong khung cảnh lãng mạn giữa công viên của thành phố C tấp nập, trong một buổi chiều hè dịu mát. Một tay anh đỡ gáy cô, một tay giữ eo cô kéo sát vào mình rồi hôn cô cuồng nhiệt. Đầu óc Nguyệt Cát nhất thời đê mê chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy. Đến khi môi cô đã sưng mọng, Vũ Phong mới lưu luyến rời khỏi làn môi ấy, khàn giọng:

– Anh nhớ em!

Đúng lúc đó, điện thoại của Nguyệt Cát rung lên – là bố. Cô vội bước ra xa một chút và bấm máy nghe:

– Dạ, con đây bố!

Giọng bố cô nghiêm túc:

– Nguyệt Cát, con gặp Vũ Phong đúng không? Về ngay!

 

Bài viết liên quan