Giấu anh vào nỗi nhớ chương 41 | Cuộc Họp Lớp và Quyết Định Chấp Nhận Định Mệnh

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 290

Nguyệt Cát im lặng, bàn tay mẹ nhẹ nhàng lắc lư cô:

– Nguyệt Cát, con nghĩ sao?

Cô gạt đi những giọt nước mắt, trả lời:

– Con đã hiểu rồi, mẹ ạ!

Mẹ nhăn mày:

– Con hiểu như thế nào?

Nguyệt Cát cúi đầu:

– Con sẽ làm theo ý bố mẹ!

Mẹ nhẹ nhàng thở phào:

– Nguyệt Cát, không phải vì bố mẹ ép con, mà vì…

Cô giơ tay:

– Con đã hiểu hết rồi ạ. Mẹ không cần phải nói lại. Xem như đây là lựa chọn cuối cùng của con với hy vọng trọn vẹn chữ HIẾU ạ!

Mẹ cô mỉm cười, sửa lại vài sợi tóc cho cô:

– Được, không có gì quan trọng hơn việc này. Con luôn là con gái ngoan của bố mẹ.

Nguyệt Cát nhìn mẹ:

– Dạ, nhưng trước khi cưới anh Đức Trí, con muốn làm hai điều ạ!

Mẹ cô gật đầu:

– Ừ, con nói đi!

Nguyệt Cát hít một hơi sâu và nói:

– Việc thứ nhất, con muốn đến chào bác Thúy Hằng. Cả thời gian qua, con thường xuyên hỏi han bác ấy. Dù sao, bác ấy cũng đã giúp đỡ con rất nhiều. Còn việc thứ hai, chủ nhật tuần sau, lớp cấp hai của con tổ chức họp lớp. Con muốn xin phép bố mẹ để thoải mái đi chơi một hôm ạ!

Mẹ cô có vẻ do dự. Họp lớp cấp hai, nếu Nguyệt Cát gặp Đinh Vũ Phong thì sao? Nhận ra ý mẹ, Nguyệt Cát lắc đầu:

– Mẹ yên tâm. Anh Vũ Phong không có thời gian như lần trước đó. Gia Minh học trường cảnh sát, cũng không rảnh để quấy rối con đâu ạ. Con sẽ đi cùng Mai Hương, chỉ là con muốn bố mẹ để con thoải mái đi chơi cùng bạn bè ạ!

Mẹ cô gật đầu:

– Được, mẹ đồng ý!

Nguyệt Cát đứng dậy:

– Thôi, mẹ vào với bố đi. Mẹ nói chuyện với bố như thế nào là tùy bố mẹ sắp xếp. Con không có ý kiến gì hết, thế nào cũng được. Bây giờ con xin phép về, mai con sẽ vào với bố sau khi mẹ đã nói chuyện ạ!

Mẹ cô vội nói:

– Khuya rồi, để mẹ nói với Đức Trí đưa con về!

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Dạ không cần ạ. Con đi taxi cũng được, gần mà mẹ. Con chào mẹ!

Nói xong, cô nhanh chóng bước về phía cổng bệnh viện. Trong lòng cô, một cảm giác trống rỗng lan tỏa dần. Hôn nhân là một sự kiện quan trọng trong cuộc đời, nhưng với Vương Nguyệt Cát, niềm hạnh phúc ấy không còn ý nghĩa nếu chú rể không phải là Đinh Vũ Phong. Cô đã quá mệt mỏi, căng thẳng khi nhìn thấy bố mẹ ốm vì mình. Lời hai đấng sinh thành không sai, lí do họ đưa ra cũng không sai. Chỉ có điều, YÊU là thứ tình cảm mà nhiều khi chúng ta không cần lý do. Chỉ khi trái tim lên tiếng, thậm chí đến khi chết, chúng ta cũng không thể chia lìa.

Sáng hôm sau, Nguyệt Cát ghé bệnh viện thăm bố. Ông đã ổn định hơn, vui vẻ hơn và ăn cháo ngon miệng. Quyết định của cô có vẻ như là liều thuốc tinh thần hiệu quả cho bố. Cô thấy nhẹ nhõm, không còn phải đối mặt với bố mẹ trong những tình huống khó xử. Cô cắt hoa quả để mời bố, ngồi chơi một lúc rồi xin phép rời đi.

Nguyệt Cát đến nhà bà Chu Thúy Hằng, hôm nay là chủ nhật, bà ở nhà. Bà đón chào cô với ánh mắt rạng ngời và mời cô vào:

– Vào đi Nguyệt Cát!

Khi cô ngồi xuống, bà để ý đến trạng thái của cô và bày tỏ sự quan tâm:

– Sao con gầy thế? Học thạc sĩ khó khăn lắm hả? Trông con hốc hác quá!

Những lời nói của mẹ Vũ Phong khiến Nguyệt Cát không thể kiềm chế được nước mắt. Thấy cô khóc, bà vội đến bên cô, vỗ vỗ lưng:

– Ngoan, đừng khóc, con kể cô nghe!

Nguyệt Cát tảo tần kể lại toàn bộ, từ nợ nần đến quyết định đưa ra tối qua. Bà Thúy Hằng nghe không bỏ sót một từ. Bà ngồi im lặng một lúc rồi thở dài:

– Ta hiểu rồi, bố mẹ con không sai. Họ chỉ muốn điều tốt cho con. Bố mẹ nào cũng vậy thôi. Vũ Phong hiện tại, làm sao có ai dám để con gái mình gần nó chứ! Cô thương nó, xa mẹ đã đành, bố bận rộn làm ăn, một mình học tập thi cử, nhưng cái tính nóng nảy không kiểm soát được đã đưa nó đến ngày hôm nay. Bà cũng thương cả con, giá mà nó không phải đối mặt với tình huống này thì con đã không phải đau lòng như vậy!

Nguyệt Cát ôm chặt bà Thúy Hằng:

– Cô ơi, con mệt mỏi quá!

Mẹ Vũ Phong cũng không kìm được nước mắt:

– Nguyệt Cát, cô không phải làm mẹ chồng của con nữa. Người như cô xứng đáng với một người đàn ông có tương lai, có sự nghiệp. Nguyệt Cát, con có thể… là con gái của tôi được không?

Nguyệt Cát vừa khóc vừa gật đầu:

– Con…con…xin lỗi…

Bà Thúy Hằng lắc đầu:

– Con không có lỗi, lỗi ở Vũ Phong, ở duyên phận và ta cũng có một phần lỗi.

Trò chuyện với bà Thúy Hằng giúp Nguyệt Cát nhẹ nhõm hơn. Cô có thể không trở thành vợ của Vũ Phong, nhưng cô không hối hận khi yêu anh và giữ trọn tình yêu đó suốt cuộc đời.

Những ngày sau đó, Đức Trí thường xuyên đến nhà cô và xin phép bố mẹ anh thăm gia đình cô. Bố mẹ Nguyệt Cát đồng ý với niềm vui. Cuộc gặp diễn ra vài ngày sau đó trong không khí ấm cúng. Nguyệt Cát mặc dù không hạnh phúc lắm nhưng vẫn cố cười gượng gạo. Người lớn thảo luận và quyết định lễ đính hôn diễn ra vào thứ bảy tuần sau, một ngày trước buổi họp lớp.

Vì Nguyệt Cát chưa muốn chụp ảnh cưới và cũng chưa đăng ký kết hôn ngay, Đức Trí chấp nhận điều này và không ép buộc cô. Lễ đính hôn diễn ra khá giản đơn, nhưng đầy ắp sự ấm cúng. Bên nhà Đức Trí mang đến nhiều quà lễ, và trong số người đến là Mai Hương, người bạn thân của Nguyệt Cát. Mai Hương cười nhưng trong lòng chất chứa nỗi buồn. Cô là người hiểu rõ nhất những gì Nguyệt Cát đã phải trải qua suốt thời gian qua và quyết định khó khăn mà cô phải đưa ra lúc này. Ngày lễ, Nguyệt Cát mặc chiếc áo dài đỏ thắm, tóc bồng bềnh. Cô trang điểm nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của cô dường như gượng gạo hơn so với vẻ tươi tắn của chú rể. Mẹ Đức Trí nhìn thấy vậy và vội nói:

– Nguyệt Cát, con đừng buồn khi lấy chồng và xa bố mẹ. Mẹ trước đây cũng vậy, khóc nức nở, nhưng khi được ở bên người yêu thương mình, sẽ ổn thôi. Thời đại bây giờ khác rồi, con vẫn thoải mái về thăm bố mẹ mình. Bố mẹ cũng nghĩ rằng sau khi hai đứa ở riêng sẽ tự do hơn, không còn lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu. Nên con hãy yên tâm nhé!

Bố mẹ Nguyệt Cát thì không ngừng cười suốt. Nguyệt Cát nghe mẹ Đức Trí nói chỉ biết gật đầu và đáp lại những lời ổn định. Tuy nhiên, trong lòng cô nảy lên vô số cảm xúc.

Sau lễ đính hôn, Mai Hương ở lại với Nguyệt Cát một lúc:

– Nguyệt Cát, mày ổn không? Tao thương mà giờ không biết làm sao giúp mày nữa.

Nguyệt Cát cười nhưng nước mắt cũng chảy:

– Không sao, Đức Trí là người tốt, anh ấy nói đúng, tôn trọng nhau là quan trọng nhất. Mày đã giúp tao nhiều rồi, có một người bạn như mày là phước của tao!

Hai người bạn ôm chặt nhau, không cần phải nói lời nào cả, họ hiểu rõ tâm tư của đối phương. Mai Hương thì thầm:

– Ngày mai…

Nguyệt Cát gật đầu:

– Ừ, mày qua chở tao nhé!

Mai Hương ngạc nhiên:

– Bố mẹ không bắt mày đi với Đức Trí sao?

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Không, tao nói rõ từ trước rồi. Vả lại, đính hôn rồi, dù chưa đăng ký nhưng bố mẹ tao cũng yên tâm rồi, không lo đâu. Cứ xem như ngày mai là lễ chia tay thời độc thân của tao đi! Cứ vui đi!

Mai Hương lau nước mắt cho Nguyệt Cát rồi xin phép bố mẹ cô ra về…

Buổi họp lớp cấp hai diễn ra tại một nhà hàng sang trọng. Lần này Nguyệt Cát không đến một mình mà đi cùng Mai Hương. Cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất cuốn hút. Ngay khi đến, cô quét ánh mắt qua đám đông và an tâm khi không thấy Đinh Vũ Phong. Cô ngại phải gặp anh, ngại chạm mặt anh dù trong lòng cô nhớ anh đến cảm giác cảm xúc. Trong suốt cả tuần, Nguyệt Cát đã phải chặn số điện thoại của anh, cô không muốn nhận tin nhắn hay cuộc gọi của anh, vì cô sợ chỉ cần nghe giọng anh nói, cô sẽ không kiềm lòng được mà chạy đến gần anh. Nguyệt Cát và mọi người tham gia tiệc với tâm trạng vui vẻ. Khi ăn uống xong, cả lớp quyết định đi hát karaoke tại một địa điểm lớn nhất thành phố A. Một bạn nam phát biểu:

– Ta tiếp tục đi hát, vui cùng nhau nhé! Phòng VIP đã đặt sẵn rồi!

Vẫn còn sớm và chưa muốn đối mặt với bốn bức tường nhà, Nguyệt Cát quyết định kéo Mai Hương đi cùng với mọi người vào phòng VIP. Phòng rộng lớn với nội thất sang trọng, ánh đèn mờ ảo tạo ra không khí dễ chịu. Nguyệt Cát và Mai Hương ngồi xuống thoải mái. Lúc đó, một giọng hát quen vang lên:

“Anh từng oán trách em rất nhiều
Sao ngày ấy bỏ anh trong cô liêu
Anh từng nói với em rất nặng lời
Sao ngày ấy để anh ôm chơi vơi

Giờ lớn hơn anh mới hiểu
Ai cũng muốn cuộc sống không lo toan
Vì lúc ấy anh quá xoàng
Em nào dám gửi phận cho anh mang…”

Lời bài hát “Sai lầm của anh” khiến Nguyệt Cát ngưng lại. Không phải vì nó làm cô buồn, mà là giọng hát nam trầm ấm của người đang hát khiến cô đau lòng. Người đó vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh và ấm áp. Đinh Vũ Phong, người mà cô tưởng như không gặp được, lại xuất hiện ngay trước mắt. Giọng hát của anh vang lên làm cho Nguyệt Cát ôm miệng, nói ra những điều không lời. Cô vội đứng lên và nói với Mai Hương:

– Tao đi vệ sinh một chút!

Mai Hương nhận ra sự hiện diện của Vũ Phong và vội nói:

– Tao đi cùng mày không?

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Không cần đâu. Tao ổn!

Cô bước ra khỏi phòng. Mặc kệ cửa phòng đã đóng lại, cô ôm miệng và chạy vào nhà vệ sinh nữ. Nguyệt Cát hắt nước mắt liên tục, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng. Cuối cùng, cô ôm mặt bất lực, khóc nức nở. Khóc mệt mỏi, cô sửa lại váy áo, vỗ nhẹ vào mặt để tỉnh táo và rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng khi cô bước ra khỏi đó, ngay trước mặt là một hình bóng lớn đang đứng với lưng dựa vào tường:

– Phong!

Đinh Vũ Phong nhìn cô, ánh mắt không có oán trách, không giận dữ, chỉ là ánh mắt sâu thăm thẳm mang theo một bầu trời ký ức:

– Nguyệt Cát, sao em lại lấy chồng?

Bài viết liên quan