Giấu anh vào nỗi nhớ chương 49 | Tất cả phải sống

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 285

Vũ Lan Nhi mới rời đi, bố cô ta ái ngại nhìn Vũ Phong và bày tỏ:

  • Thật là khó chịu, con bé ấy nông nổi quậy phá, nhưng bản chất của nó tốt lắm. Tôi chẳng bao giờ nghĩ Lan Nhi lại nghĩ ra những trò như vậy. Tôi sống trong thế giới ngầm, nhưng không bao giờ tôi dạy nó thành sát thủ, chỉ muốn nó có một cuộc sống bình thường, không có súng đạn, không có đao kiếm. Nó mất mẹ từ nhỏ, và tôi quá bận rộn, có lẽ nó đã bị ảnh hưởng từ phim ảnh.

Đinh Vũ Phong nghe ông Vũ Lân nói và giữ im lặng. Sau đó, anh đổi chủ đề:

  • Lão Thạch sẽ đến Pê-ru trong hai ngày nữa. Đây là cơ hội để chúng ta lấy vũ khí!

Ông Vũ Lân đưa ra ý kiến:

  • Đúng, nhưng nhiệm vụ khó khăn. Tôi đã tìm hiểu, thậm chí sử dụng gián điệp nhưng không tìm ra cách đột nhập. Tôi có xem qua camera lúc trước, có đến hai lớp cửa dày và sử dụng mật mã, không phải chuyện đơn giản.

Đinh Vũ Phong suy nghĩ một lúc và nói:

  • Mật mã có thể phá, chỉ cần ra tay cẩn thận, rút dây động rừng là chết ngay cả chùm!

Ông Vũ Lân gật đầu:

  • Nhưng giờ đang là thời điểm rà soát và truy quét các tụ điểm mại dâm, chắc cũng mất vài tháng. Chúng ta không liên quan đến lĩnh vực đó, không cần phải lo lắng. Vậy nên, hãy coi đây là cơ hội vì chúng ta đang nằm ngoài tầm ngắm của cảnh sát. Nhiệm vụ này tôi giao cho cậu toàn quyền quyết định.

Vũ Phong mỉm cười:

  • Cảm ơn chủ tịch đã đặt niềm tin vào tôi!

Ông Vũ Lân rời đi, Mạnh Kiên định nói điều gì đó nhưng nhận được ánh nhìn gửi từ Vũ Phong. Anh giả vờ đi lướt qua Kiên và thầm:

  • Phòng này không an toàn nữa!

Nói xong, anh chuyển sang phòng bên cạnh. Vương Nguyệt Cát đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống khu tập bắn bên dưới. Vào phòng, Vũ Phong ôm cô từ phía sau:

  • Nguyệt Cát, em đói rồi phải không?

Cảm nhận mùi hương quen thuộc, cô xoay người rút vào ngực anh:

  • Phong, họ đã đi hết rồi phải không?

Vũ Phong ôm chặt cô, đặt môi lên mái tóc cô:

  • Ừ!

Nguyệt Cát ngước nhìn anh:

  • Cô Lan Nhi kia thích anh đúng không?

Vũ Phong bật cười, nhẹ đầu cô:

  • Ngốc, ai thích anh là quyền của họ, em quan tâm làm gì. Ai anh yêu và ai anh chọn là quan trọng. Em đã gọi cho bố mẹ chưa?

Nguyệt Cát gật đầu:

  • Đã gọi rồi, bố mẹ nói sẽ đi du lịch vài ngày. Phong… liệu có ổn không?

Vũ Phong vẫn ôm chặt cô vào lồng ngực ấm:

  • Sẽ ổn mà em. Chắc bây giờ bố mẹ chưa chấp nhận anh, nhưng trong một thời gian nữa, anh sẽ chứng minh rằng trên thế giới này, chỉ có Đinh Vũ Phong mới mang lại hạnh phúc cho con gái họ. Nguyệt Cát, em hãy đợi anh một thời gian nữa nhé, giải quyết xong một số vấn đề, sau đó anh sẽ đưa em đến một nơi.

Vương Nguyệt Cát tròn mắt:

  • Đi đâu ạ?

Vũ Phong hôn nhẹ lên môi cô:

  • Bí mật, nơi chỉ có anh và em.

Nguyệt Cát lo lắng:

  • Phong, liệu có phải những ngày sắp tới sẽ nguy hiểm không? Em có linh cảm…
!
ChatGPT

Đinh Vũ Phong gián đoạn lời của cô bằng… một nụ hôn. Môi anh nâng cấp gần đôi môi mọng của Nguyệt Cát, lưỡi anh nhẹ nhàng tung tóe trong khoang miệng cô, làm cho Nguyệt Cát từ trạng thái lo lắng chuyển sang trạng thái mãn nguyện. Mặc dù cô đã chấp nhận kết hôn với Đức Trí, nhưng mọi mối quan hệ giữa cô và anh ta chỉ dừng lại ở việc nắm tay và nhiều nhất là một cái ôm tạm biệt. Vì mối quan hệ của họ tiến triển quá nhanh và vội vã, Nguyệt Cát chưa bao giờ trải qua những trạng thái thân mật quá mức. Ngược lại, Đức Trí luôn tôn trọng và hiểu cô, và anh ấy luôn cho rằng họ có cả đời để bên nhau, không cần phải vội vàng. Nhưng chỉ có Đinh Vũ Phong, mọi chạm nhẹ từ người đàn ông này làm cho Nguyệt Cát run rẩy và ngất ngây. Môi anh ấy mềm mại, mát lạnh, và đôi lưỡi của anh ấy tạo nên cảm giác quấn quýt, không muốn buông lỏi, không muốn kết thúc. Khi Vũ Phong rời bỏ môi cô sau những phút lưu luyến, Nguyệt Cát bất ngờ nảy ra ý định sinh cho anh một đứa con khi nhìn thấy vẻ mặt đầy tình cảm của người đàn ông đang ngồi trước mặt, mà hầu như không tuân theo bất kỳ quy luật nào:

  • Phong… hay là chúng ta có thể… có con, như vậy…

Vũ Phong ôm chặt cô vào ngực, tránh ánh nhìn đó. Giọng anh khàn khàn:

  • Nguyệt Cát, anh không muốn như thế! Làm như vậy sẽ không tốt cho em, hiểu không? Chúng ta sẽ có con, nhiều con là một câu chuyện khác, nhưng không phải lúc này. Và chúng ta cũng không nên dùng việc có con để ép buộc mọi người phải chấp nhận tình yêu của chúng ta. Anh yêu em và sẽ tìm cách để mọi người đều hạnh phúc và chúng ta được tự nguyện và trọn vẹn nhất.

Lúc đó, Vương Nguyệt Cát chưa hiểu hết những gì anh nói. Cô chỉ đặt niềm tin vào người đàn ông này, người mà cô nghe những nhịp tim ổn định từ lồng ngực. Nguyệt Cát đã suy nghĩ cả buổi chiều, con người ta chỉ sống một lần, vì sao phải lo lắng quá mức? Yêu một người, tại sao phải rời xa khi hai trái tim đồng điệu? Cho dù Đinh Vũ Phong có là một bóng đen lạnh lùng, có nhiều người khinh thường anh, nhưng với Vương Nguyệt Cát, anh vẫn là người đàn ông mạnh mẽ và có một trái tim yêu thương. Anh ấy không ngại dư luận, không ngại mọi thứ để có cô, để giúp cô thoát khỏi một cuộc hôn nhân buộc chút. Đinh Vũ Phong chỉ cần Vương Nguyệt Cát này sống mỗi ngày, và anh sẽ dành tất cả tình yêu cho cô. Nghĩ vậy, cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô hy vọng sau chuyến du lịch, bố mẹ cô sẽ nhìn nhận mọi thứ một cách nhẹ nhàng hơn. Cuối cùng, Đinh Vũ Phong, dù bề ngoài lạnh lùng, vẫn có một trái tim ấm áp và một tâm hồn đẹp…

Bữa tối ấm cúng với Vũ Phong làm tăng sự vui vẻ của Nguyệt Cát, cô thậm chí còn trò chuyện nhiều hơn, mặc dù ẩn sau vẻ vui là những lo lắng mơ hồ. Cô không dám hỏi nhiều về công việc của anh, không dám tìm hiểu những kế hoạch của anh, cô chỉ mong anh luôn bình yên, luôn ở bên cạnh cô là được…

Sau bữa ăn, Vũ Phong đưa Nguyệt Cát lên phòng và gọi cho Kiên:

  • Tập hợp anh em sang phòng Thép!

Anh gọi phòng đó là phòng Thép không phải vì nó chứa sắt thép, mà vì căn phòng đặc biệt này được xây dựng ngay sát tầng hầm để xe của Biệt thự. Phòng có một chiếc bàn rộng làm bằng thép dày, và hai tủ chứa đủ loại súng ngắn và dài. Cả căn phòng được bao phủ bởi một lớp thép đặc biệt ngoài lớp tường dày – một không gian hoàn toàn cách ly khỏi thế giới bên ngoài.

Tối nay, ngoài bốn chàng trai cao to, còn có một nhân vật không phải là thành viên của Tập đoàn Vĩnh Trường – Đinh Trọng Tuân. Nhà kỹ sư Công nghệ Thông tin này đã đến bằng một lối vào ẩn mình nên Nguyệt Cát chưa biết anh ta xuất hiện. Năm người ngồi xung quanh chiếc bàn lớn, Vũ Phong bắt đầu:

  • Chúng ta không thể đối mặt cùng lúc với cả hai phe là lão Thạch và Vũ Lân, vì vậy chúng ta cần tiêu diệt từng đối thủ một. Lần đột nhập vào Tập đoàn Thạch sắp tới không được phép mắc bất kỳ sai sót nào và đó không phải là cơ hội để thử nghiệm. Chúng ta phải chiến thắng, nhưng đồng thời giảm thiểu thương tích đến mức tối đa!

Đinh Trọng Tuân lên tiếng:

  • Tôi sẽ xâm nhập và phá mật mã cửa đầu tiên!

Dương nối lại:

  • Tôi sẽ đảm nhận vòng ngoài của Tập đoàn!

Quang Dũng tự tin:

  • Nhiệm vụ của tôi là vòng hai, tuần tra sát bức tường thứ nhất!

Mạnh Kiên, đưa ánh mắt về bức tường đối diện:

  • Tôi và Phong sẽ đột nhập vào kho vũ khí!

Tuân vội hỏi:

  • Cửa đó yêu cầu nhận diện khuôn mặt của lão Thạch, làm thế nào chúng ta có thể làm được?

Vũ Phong bình tĩnh trả lời:

  • Bắt khuôn mặt của lão ta không khó. Cậu cung cấp cho tôi một bức ảnh với một nền giấy không quá trắng. Tôi sẽ đánh lừa cái máy nhận diện đó. À, Tuân, còn một nhiệm vụ khác, cậu nhớ chứ?

Tuân mỉm cười:

  • Là chuyện nhỏ. Cái con cáo giả nai Lan Nhi cùng với bố cô ta sẽ không thể làm hại được Nguyệt Cát trong khi cậu vắng mặt đâu!

Đinh Vũ Phong đưa ánh mắt chăm chú đến từng người bạn đồng hành, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng đầy xúc động:

  • Đây chỉ là một trận đấu trung gian và điều quan trọng không chỉ là chiến thắng mà còn là sự SỐNG sót của mọi người!!

Trong căn phòng bí mật, tiếng đồng lòng vang lên một từ duy nhất:

  • Rõ!

Màn đêm đã phủ lên thành phố A, nhưng trong tối tăm ấy, có một ngọn lửa đang sáng rực để chống lại bóng tối. Ngọn lửa ấy mang tên ĐINH VŨ PHONG…

Bài viết liên quan