Giấu anh vào nỗi nhớ chương 51 | Nguy hiểm cận kề

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 463

Ngày hôm sau, tại phòng Thép…

Vũ Phong đứng trước màn hình rộng, nhìn chăm chú vào con đường dẫn đến kho vũ khí của Tập đoàn Thạch, mà camera đã ghi lại lần trước. Mô hình chi tiết của khu vực hầm dẫn đến kho vũ khí được Tuân vẽ ra trên máy tính:

  • Đây là mô hình toàn bộ khu vực hầm dẫn đến kho vũ khí mà tôi tạm phác thảo. Vòng ngoài có lính canh và hai bức tường dày, cả hai đều được bảo vệ bằng mật mã. Phía sau bức tường thứ hai chính là kho vũ khí, nhưng có một vùng từ trường phía trong. Nếu chúng ta không thể ngắt được nó, hệ thống báo động ẩn trong bức tường sẽ phát hiện. Chúng ta chỉ có thể ngắt hệ thống báo động ở vùng ngoài, còn hệ thống chìm phía trong tôi nghĩ là cần phải phá mạng lưới từ trường hơn là tìm mạch báo động!

Vũ Phong gật đầu:

  • Đúng vậy!

Anh quay sang Dương:

  • Hạn chế thương tích khi ở vùng ngoài. Còn Kiên và Dũng, tập trung kiểm tra lựu đạn và súng máy hạng nặng. Dương, khi giải quyết xong vùng ngoài, hãy chuẩn bị xe chở vũ khí. Tôi nghi ngờ rằng Thạch có thể chôn ma túy dưới kho vũ khí. Mọi người tuyệt đối phải cẩn trọng!

Tuân lên tiếng:

  • Mẹ, bà vú và Nguyệt Cát sẽ được đưa xuống căn phòng mới xây dưới tầng hầm của Biệt thự cũ!

Vì biết sẽ có một ngày như hôm nay, Đinh Vũ Phong đã bí mật xây dựng một căn phòng rộng dưới lòng đất ngay sau khu vườn của biệt thự cũ. Bà Thúy Hằng, bà vú và Nguyệt Cát là những người anh yêu quý nhất, anh không muốn công việc của mình gây ảnh hưởng đến họ. Vì thế, trong những ngày qua, Đinh Trọng Tuân đã chuẩn bị sẵn sàng, bổ sung thức ăn, nước uống và các vật dụng cần thiết để đưa họ xuống đó trong đêm, tránh bị lão Thạch hoặc Vũ Lan Nhi làm phiền.

Vũ Phong gật đầu nhìn Tuân:

  • Hai tên tối qua chắc chắn là do Vũ Lan Nhi phái tới, vì chúng nhằm vào Nguyệt Cát chứ không phải tôi. Chúng ta là xã hội đen, nhưng không nên để gia đình và người thân của mình bị liên lụy. Tối nay hãy đưa họ đến nơi an toàn để quay lại thành phố C trong đêm. Lúc tám giờ tối mai, chúng ta sẽ hành động.

Mọi người có chút thắc mắc về việc tại sao Vũ Phong lại chọn giờ mà đường phố vẫn khá đông để tấn công Tập đoàn Thạch, nhưng rồi họ tin vào bản lĩnh và sắp xếp của anh.

Sau cuộc họp, Vũ Phong và các anh em kiểm tra vũ khí và hệ thống bảo mật của biệt thự để đảm bảo an toàn khi họ vắng mặt. Chiều tối, Phong và Tuân lên phòng của Nguyệt Cát. Cô có chút ngạc nhiên khi gặp lại bạn bè của Vũ Phong:

  • Ôi Tuân, cậu khỏe không?

Tuân mỉm cười:

  • Tôi khỏe như vâm, chỉ là không có ai yêu thôi!

Nguyệt Cát cười nhẹ:

  • Để tôi giới thiệu bạn thân cho cậu nhé!

Tuân phấn khích:

  • Dĩ nhiên, còn gì bằng!

Lúc đó, Vũ Phong bước tới:

  • Nguyệt Cát, chuyện đó em để sau đi! Tối nay Tuân sẽ đưa em đến ở với mẹ và vú trong vài ngày. Anh có công việc mấy ngày nên phải đi. Bố mẹ em cũng đi du lịch, em ở nhà một mình anh không yên tâm.

Nghĩ về sự cố tối qua, Nguyệt Cát lại rung mình. Cô lo sợ nhìn Vũ Phong:

  • Phong, có chuyện gì rồi đúng không?

Vũ Phong lắc đầu:

  • Không, chẳng có chuyện gì đâu. Vì anh đi mấy ngày, căn biệt thự này rộng quá, lo em ở một mình lại sợ, nên anh đưa em về ở với mẹ và vú để vui vẻ thôi. Em hãy ngoan, nghe lời anh đi!

Nguyệt Cát nhìn nước mắt tuôn rơi:

  • Phong, hứa với em là phải trở về, nhé?

Anh gật đầu quả quyết:

  • Được!

Tuân thúc giục Nguyệt Cát:

  • Cậu nhanh chóng sẵn sàng, tớ sẽ đưa cậu về đó rồi đi với Phong!

Nguyệt Cát ngạc nhiên:

  • Tuân, cậu cũng tham gia ư?

Vũ Phong bảo đảm:

  • Nguyệt Cát, chúng ta không giết người vô tội, không làm điều gì sai trái! Yên tâm đi, Tuân chỉ giúp tôi về máy móc thôi!

Trong khi Nguyệt Cát sắp xếp đồ cá nhân, Tuân dẫn Vũ Phong qua một phòng khác:

  • Phong, cậu đã hứa với tôi rồi, sau hai trận này sẽ rút khỏi giang hồ.

Vũ Phong gật đầu:

  • Ừ!

Tuân nhíu mày:

  • Nhưng giả sử mọi việc êm đẹp, lão Thạch và Vũ Lân đều bị tiêu diệt, ai sẽ là người lãnh đạo thế giới ngầm, không phải chính là cậu sao?

Vũ Phong lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm:

  • Không, khi những kẻ giả mạo không còn, thế giới ngầm sẽ trở về trật tự của nó, không ai làm chủ ai, không ai kiểm soát ai. Những kẻ buôn vũ khí, buôn ma túy sẽ không có người hướng dẫn, không có người mua bán. Chỉ còn những cửa hàng nhỏ lẻ không tổ chức, không quy củ, nhưng thậm chí cả chúng sẽ khó mà tồn tại được. Tất nhiên, điều đó chỉ là tạm thời, sau đó sẽ xuất hiện những kẻ muốn kiểm soát thế giới ngầm. Cuộc sống luôn chuyển động, không ngừng thay đổi.

Tuân đầy cảm xúc:

  • Phong, nhưng tôi không muốn mất đi anh em tốt như cậu. Nếu không có cậu, có lẽ không bao giờ có Đinh Trọng Tuân ngày hôm nay. Tôi không phải giúp cậu làm việc ác, tôi chỉ muốn giúp cậu sớm trở về làm người anh bình thường của tôi!

Vũ Phong vỗ vai Tuân:

  • Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu!

Tối hôm đó, Tuân đưa Nguyệt Cát về nhà bà Chu Thúy Hằng. Do đã được Phong và Tuân thông báo trước, mọi người không có vẻ bất ngờ. Sau khi chào hỏi, Tuân ngắt điện như một cách tạo ra sự mất điện bình thường, và mọi người trong nhà đều đi ngủ. Cùng ba người phụ nữ, Tuân đi ra phía sau vườn và xuống một lối nhỏ. Dưới đất, một căn phòng rộng hiện ra với đầy đủ ánh sáng và tiện nghi. Đồ ăn, thức uống đủ cho ba người trong một tháng. Sau khi chỉ dẫn, Tuân nhìn bà Thúy Hằng:

  • Anh Phong nói cho con biết, mọi người ở yên đây. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài. Chúng tôi sẽ tự đi xuống, ai gọi hay nói gì mọi người đều không nên ra. Mặc dù chỗ này là dưới lòng đất, âm thanh không truyền đi nhiều, nhưng chúng tôi muốn mọi người yên tâm!

Bà Thúy Hằng rơi nước mắt:

  • Tuân, con phải nói với Phong, tiền bạc có thể thay thế được, nhưng con không thể mất đi anh ấy!

Tuân gật đầu:

  • Mẹ yên tâm đi, anh Phong biết làm thế nào. Anh ấy đã hứa sẽ rút khỏi mọi thứ sau vụ này, trở về bên gia đình yên bình!

Bà Thúy Hằng cẩn thận nhắc nhở thêm và sau đó chấp nhận sự rời bỏ của Tuân. Tuân đi theo một con ngõ phía sau căn phòng rộng để lên mặt đất và quay trở lại biệt thự PC bằng cửa sau. Từ phía trước, không có gì lạ lẫm đối với chiếc xe ô tô của cậu, vẫn đậu gọn trong gara.

Trong buổi tối đó, sau khi bảo đảm an ninh ở cả hai biệt thự ở thành phố A, Đinh Vũ Phong và đồng đội đã bay tới thành phố C.

Đến 6 giờ tối hôm sau, lão Thạch cùng đồng minh quan trọng của mình bắt đầu hành trình sang Pê-ru để chuẩn bị cho một lô vũ khí nặng. Hai giờ sau, Dương và nhóm của anh xuất hiện gần cổng chính của Tập đoàn Thạch, khoảng năm mét. Vì đường phố vẫn còn nhiều người, lính canh không chú ý đến nhóm Dương. Điều này chính là lý do mà Vũ Phong lựa chọn thời điểm này để tấn công. Dương nhìn một lượt xung quanh – có khoảng mười người đang tuần tra ngoại vi. Dương và năm đồng đội bắt đầu di chuyển tự nhiên và khi đi qua cổng, anh ta rút khẩu súng giảm thanh, bắn vỡ bóng đèn lớn trước cổng. Trong lúc những người lính canh bất ngờ, Dương và đồng đội đã nhanh chóng rút súng gây mê và bắn vào nhóm canh cổng. Chỉ trong vài giây, mười người đã ngã xuống. Do đèn phía trước đã tắt, không ai để ý nhiều.

Dương thông báo qua bộ đàm nhỏ:

  • Vòng ngoài xong! Chuẩn bị rút lui!

Ngồi trong chiếc xe chống đạn Dartz Prombron Black Shark, Vũ Phong mấp máy môi:

  • Tuân, cậu có một phút ba mươi giây để ngắt hệ thống báo động!

Đinh Trọng Tuân ngồi gần đó trong chiếc xe chống đạn khác đang nhanh tay trên bàn phím. Một phút sau, cậu hồ hởi:

  • Đã xong! Còn thừa ba mươi giây!

Vũ Phong thông báo qua bộ đàm:

  • Dũng, hai phút để hoàn thành vòng hai!

Quang Dũng nhanh chóng nhảy lên tường cao hai mét, đưa ra hiệu cho đồng đội nhảy xuống. Phía dưới, mười người lính canh đang tuần tra. Đột nhiên, những tiếng “rắc, rắc” vang lên, sau đó những hình bóng đen ngã xuống, vết cắt cổ không hề tỏ ra. Dũng thông báo qua bộ đàm:

  • Anh Phong, vòng hai xong!

Vũ Phong bắt đầu khởi động chiếc xe chống đạn trong khi Dũng mở cửa chính. Anh nói vào bộ đàm:

  • Tuân, bốn mươi giây để mở mật khẩu!

Phía bên kia, Đinh Trọng Tuân nhanh chóng nhập mật khẩu trên bàn phím. Máy liên tục báo lỗi, mồ hôi nổi ướt trán khi cậu cố gắng. Đến giây thứ ba mươi chín, cậu thở phào:

  • Xong!

Trong khi đó, chiếc xe chở Phong và Kiên bắt đầu rẽ xuống đường hầm. Xe đi qua bức tường đầu tiên an toàn nhờ Tuân đã mở được mật khẩu. Vũ Phong bước ra khỏi xe, mang theo bức ảnh khuôn mặt của lão Thạch, sẵn sàng so sánh với hình ảnh trên bức tường thứ hai, cũng là cổng vào kho vũ khí. Tuy nhiên, khi anh đưa ảnh, Vũ Phong bất ngờ nghe một giọng nói vang lên:

  • Mày giỏi đấy!
Bài viết liên quan