Giấu anh vào nỗi nhớ chương 52 | Thuyền mộc – Hải âu

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 468

Vũ Phong đứng như một tượng đá, lòng bất an khi nghe giọng nói kỳ lạ xuất hiện. Dù anh đã quan sát xung quanh khi phóng xe đến, nhưng giọng nói đó vẫn khiến anh sửng sốt. Anh liếc mắt sang phía nguồn âm thanh và chỉ thấy một chiếc máy nhỏ giống như camera, nhưng có một chiếc mắt màu đỏ nhấp nháy giữa nó. Mạnh Kiên từ bên trong xe hỏi qua bộ đàm:

  • Anh Phong, có chuyện gì vậy?

Vũ Phong trả lời nhỏ:

  • Ngồi yên trong xe đã!

Ngay sau lời nhắc, Vũ Phong nghe thấy tiếng “tách, tách” từ hai bức vách. Anh nhận ra rằng những lỗ nhỏ đang xuất hiện làm nơi đưa ra phi tiêu. Chiếc máy kia không phải là camera mà là một loại robot thông minh có khả năng nhận diện những người không phải là lão Thạch và đồng bọn thân cận. Đinh Vũ Phong nhận thức rằng lão Thạch đã cài đặt robot này để phòng khi có kẻ xâm nhập trong thời gian ông không có mặt. Khi nhận được hiệu lệnh thứ hai, hàng trăm phi tiêu đã nổ tung từ hai bức tường. Đinh Vũ Phong nhanh chóng chạy đến chiếc máy trên tường và nhanh nhẹn bắn nát nó. Phi tiêu ngưng lại ngay lập tức, rơi xuống sàn nhà. Mạnh Kiên nhìn ra từ bên trong chiếc xe chống đạn, mặt mày trở nên đầy ánh mắt lo lắng.

Khi mọi thứ đã yên bình trở lại, Vũ Phong nhảy xuống và thông báo qua bộ đàm:

  • Tuân, phá mật khẩu!

Đối diện, Đinh Trọng Tuân nhanh chóng trả lời:

  • OK!

Vũ Phong thực hiện việc này bằng cách đặt tấm ảnh mặt của lão Thạch vào vùng nhận diện trên bức tường thứ hai. Hệ thống nhận diện mặt ngay lập tức mở cổng sắt lớn. Mạnh Kiên cũng xuất hiện từ chiếc xe, nhưng cả hai vẫn chưa bước vào.

Từ ngoài cổng, Đinh Trọng Tuân điều khiển một con robot mini bay vào, thiết lập từ trường điện xoay chiều để khử từ. Chiếc robot này sẽ tự giảm dần độ mạnh của từ trường và chuyển đổi nó thành dòng điện rất nhỏ. Cách này giúp loại bỏ từ trường từ từ và làm cho robot chuyển động chậm lại theo quy luật từ trễ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, con robot được điều khiển rời khỏi khu vực. Tuân nói nhỏ:

  • Xong rồi, vào đi!

Phong và Mạnh Kiên rơi vào bước vào căn phòng kho vũ khí. Ánh mắt của Vũ Phong nhanh chóng quét lướt khắp nơi, và anh thử nghiệm bằng cách ném một miếng thép vào thùng vũ khí gần nhất. Âm thanh kèm theo không có dấu hiệu của bẫy, cho anh tin rằng không có nguy hiểm ẩn động trong căn phòng này. Vũ Phong và năm anh em khác tiếp tục khám phá các thùng vũ khí, phát hiện ra đầy ắp súng trọng lượng nặng, súng lục và chất nổ. Đây là thành quả của các cuộc giao dịch vũ khí giữa lão Thạch và các băng đảng quốc tế.

Khi kiểm tra xong, Vũ Phong đưa ra lệnh qua bộ đàm nhỏ trên áo:

  • Dương, đưa xe tải đến!

Dương, sau khi nhận được lệnh, chỉ đạo các xe tải vào kho và chở vũ khí về Tập đoàn Vĩnh Trường. Sau khi hoàn tất, Dương đóng cửa chính lại, tránh sự chú ý từ mười tên lính canh bên ngoài, người đã tỉnh dậy sau cơn mê. Vì lẽ đó, Vũ Phong tin tưởng để Dương đảm nhận việc đóng cửa, đồng thời cũng an tâm rằng sẽ có lối thoát dự phòng dưới kho vũ khí này.

Dương, sau khi hoàn tất nhiệm vụ, quay lại và điều khiển mười anh em, mặc họ những bộ đồng phục vệ sĩ của Tập đoàn Thạch, những bộ đồ được lấy từ mười xác chết đã bị bẻ gãy cổ. Chúng di chuyển như những người canh gác bình thường.

Sau khoảng năm phút, khi những tên lính canh bên ngoài hồi phục từ tình trạng mê sảng, chúng trò chuyện và đánh nhau kiểu hậu quả của việc uống quá nhiều. Bên trong, mọi thứ đã yên bình. Mấy chiếc xe tải cất cánh về Tập đoàn Vĩnh Trường, đồng thời Dương đóng cổng chính.

Ở trong kho vũ khí, Vũ Phong, Mạnh Kiên và năm anh em khác còn lại. Vũ Phong quét ánh mắt xung quanh và phát hiện một viên gạch lớn đặt trên mặt sàn. Anh nhẹ nhàng nhấc lên, phát hiện một cầu thang xuất hiện phía dưới. Bảy người điều theo cầu thang và tiến xuống căn phòng nhỏ hơn, nơi chứa đựng nhiều thùng vũ khí. Vũ Phong mở các thùng một cách an toàn và phát hiện chúng đều chứa ma túy tổng hợp và kim cương.

Cuối cùng, anh mở một cánh cửa sắt, là lối thoát hiểm mà lão Thạch không cài đặt bẫy. Vũ Phong dẫn đầu bước ra, lối mòn dẫn đến cổng phụ của Tập đoàn Vĩnh Trường. Năm tên canh gác đang đứng ở ngoài, và anh quay lại và nói vào bộ đàm:

  • Dương, hãy lái xe về hướng Nam, đến cổng sau của Tập đoàn. Phải giải quyết năm tên lính canh ấy để chúng ta có thể đưa hàng ra. Hãy sử dụng xe tải nhỏ vì lối vào hẹp! Hai phút sau, năm tên lính canh “đột ngột ngã ra ngủ”, và hàng loạt thùng ma túy và kim cương được di chuyển ra nhanh chóng, tạo nên một kho lớn nhưng giờ đã trống rỗng.

Trong đêm đó, tại Tập đoàn Vĩnh Trường, ông Vũ Lân bất ngờ trước lượng vũ khí, ma túy, và kim cương mà Đinh Vũ Phong mang về. Ông cười lớn:

  • Thạch, lão này chắc chết đây! Vũ Lân nói với Vũ Phong:
  • Anh làm tốt lắm. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc to lớn để kỷ niệm chiến thắng. Tôi cũng có một điều bất ngờ cho anh vào ngày mai. Vũ Phong mỉm cười:
  • Cảm ơn Chủ tịch đã đánh giá cao. Đây là công lao của tất cả chúng tôi, không chỉ riêng tôi! Ông Vũ Lân tiếp tục cười:
  • Quan trọng là có một người lãnh đạo xuất sắc, nếu không, chẳng làm được gì cả. Vũ Phong cúi đầu:
  • Cảm ơn Chủ tịch. Tôi và các đồng đội sẽ rút lui để chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai. Ông Vũ Lân gật đầu:
  • Được, anh cứ đi.

Vũ Phong và đồng đội rời đi khi Vũ Lan Nhi bước vào. Cô ta cúi đầu và chào hỏi một cách nhẹ nhàng, có vẻ có chút e ngại sau sự cố với Nguyệt Cát. Cô nhanh chóng đi vào để chúc mừng cha mình chiếm được kho vũ khí.

Vào lúc mười giờ đêm, một người với thân hình cao lớn vô tư ra khỏi sân bay và trở về thành phố A. Sau một khoảng thời gian ngắn, Vũ Phong đã đến Biệt thự PC. Anh đi thẳng vào phòng của Thép…

Khi cánh cửa đóng lại, anh đến bàn làm việc, rút ra một chiếc bộ đàm chuyên dụng và bắt đầu tìm tần số. Chưa đến mấy giây, từ bộ đàm truyền ra những âm thanh rè rè và một giọng nói vang lên:

  • Thuyền Mộc! Đinh Vũ Phong cúi sát vào bộ đàm và nói:
  • HẢI ÂU!
Bài viết liên quan