Giấu anh vào nỗi nhớ chương 55 | Thân cận đều là cảnh sát
Ngày hôm sau, trên mọi trang báo mạng, các phương tiện thông tin đại chúng đăng tải một tin đáng chú ý: “Bắt gọn đường dây buôn ma túy, vũ khí quốc tế và tổ chức bảo kê lớn nhất từ trước đến nay sau năm năm thu thập chứng cứ.” Toàn bộ vụ án được mô tả trên mặt báo, chỉ tên của các trinh sát không được tiết lộ. Hai nhân vật chính là Vũ Lân và Từ Thạch đã xác nhận đã qua đời. Một số cảnh sát, trong đó có Lương Gia Minh, con trai của Phó Chủ tịch tỉnh, cũng chết trong đường hầm sau khi tự vẫn bằng bom cùng Vũ Lân, Chủ tịch của Tập đoàn Vĩnh Trường. Tất cả tài sản cá nhân của Vũ Lân, Từ Thạch và hai tập đoàn khác đều bị niêm phong để phục vụ công tác điều tra.
Ba ngày sau…
Trong ngôi biệt thự của bà Chu Thúy Hằng, cửa vẫn đóng chặt. Dưới tầng hầm, ba phụ nữ có vẻ lo lắng. Mẹ Vũ Phong nói lên nỗi lo lắng:
- Đã năm ngày rồi, sao vẫn chẳng có tin tức gì?
Nguyệt Cát cũng bày tỏ sự lo lắng:
- Ở đây không có sóng điện thoại, tôi không biết cách nào liên lạc. Và anh Phong đã bảo chúng tôi ở yên, không ra khỏi đây!
Bà Thúy Hằng gật đầu:
- Ừ, Phong nói vậy có nghĩa là có nguy hiểm ở bên ngoài!
Cả ba người bất ngờ nghe tiếng cửa mở. Ba phụ nữ ngước lên nhìn. Đinh Trọng Tuân bước vào, khuôn mặt buồn bã. Bà Thúy Hằng vội tiến lại hỏi:
- Tuân, nói mẹ nghe, Phong có chuyện gì không con?
Đinh Trọng Tuân thở dài và nói với giọng buồn bã:
- Mẹ, Tập đoàn Vĩnh Trường và Tập đoàn Thạch đã bị bắt, cả hai đều chết rồi ạ!
Nguyệt Cát thả lỏng đôi tay:
- Phong có bị bắt không?
Tuân lắc đầu:
- Không! Cha con Vũ Lân và ông Thạch đều chết. Tôi nghe tin từ báo đài, nên tôi nhanh chóng đến Công an thành phố C để hỏi. Tôi xin họ cho xem ảnh những kẻ bị bắt, giả vờ là người từng bị một đoàn người đánh nên muốn nhận dạng… nhưng… tôi không thấy anh Phong…
Bà Thúy Hằng giọng tuyệt vọng:
- Ý con là anh ấy…
Đinh Trọng Tuân nói mà nước mắt lăn dài:
- Con đã đọc báo về vụ án, hầm cuối cùng mà Vũ Lân trú ẩn… ông ta tự nổ tung. Thà chết còn hơn là để bị bắt. Không biết anh Phong có ở trong đó không…
Chưa kịp nghe hết, bà Thúy Hằng chỉ kịp nói một từ “không” rồi ngất xỉu. Vương Nguyệt Cát và Tuân đỡ bà lên. Cô hỏi dồn:
- Tuân, cậu vẫn chưa chắc mà, anh ấy có thể không ở đó. Còn Kiên, Dũng, Dương, Hưng, cậu thấy họ không?
Đinh Trọng Tuân đưa mẹ Vũ Phong ra khỏi bệnh viện, vừa đi lại vừa nói:
- Công an không cho biết nhiều đâu! Tôi đã gọi cho bố rồi, bố đang đi tìm hiểu thêm. Chỉ cần anh Phong còn sống…
Cả ba người đưa bà Thúy Hằng vào bệnh viện. Vương Nguyệt Cát đứng loạng choạng trước cửa phòng cấp cứu. Cảm giác như ngày bố cô bị tăng huyết áp giữa đêm lại quay về, khiến Nguyệt Cát không thể ngồi yên. Vũ Phong, anh đã hứa sẽ trở về, sẽ rời xa thế giới ngầm, sẽ đưa em đến nơi chỉ có hai đứa mình… tại sao anh lại nuốt lời? Ngày em quyết định lên xe hoa với Đức Trí cũng là lúc em quyết định giấu anh vào nỗi nhớ của riêng em, giấu kín anh vào nơi sâu thẳm của trái tim em, nhưng giờ đây, anh lại không trở về? Vũ Phong, anh có nghe thấy không, mẹ không chịu được cú sốc này mà ngất xỉu, xin anh, cho chút niềm tin cuối cùng của em lóe sáng trở thành sự thật được không???
Cô đang lẩm bẩm khẩn cầu thì điện thoại của Tuân reo lên:
- Mạnh Kiên!
Không biết Kiên đã nói gì nhưng mắt Tuân sáng lên:
- Thật sao? Chúng tôi sẽ đến ngay!
Đúng lúc ấy, cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ thông báo bà Thúy Hằng đã tạm ổn và cần được tĩnh dưỡng. Y tá vừa đẩy bà về phòng bệnh, Nguyệt Cát quay sang hỏi Tuân:
- Tuân, có tin gì của anh Phong sao?
Trọng Tuân đóng cửa phòng bệnh và nói:
- Mẹ ơi, Mạnh Kiên vừa gọi cho con, cậu ấy nói anh Phong bị thương nặng, đang cấp cứu ở Bệnh viện thuộc Thành phố C, bố đang vào đó chuyền máu cho anh ấy!
Bà Chu Thúy Hằng vội nhổm dậy:
- Thật sao con? Nó có cơ hội sống đúng không con?
Tuân gật đầu:
- Dạ, chỉ cần anh ấy sống, có bị điều tra gì cũng được mẹ ạ. Con chỉ lo khi khỏe lại, bản án dành cho anh ấy…
Không gian rơi vào lặng thinh. Nếu cảnh sát biết Vũ Phong còn sống, mà đã đến bệnh viện thì chắc chắn biết rồi, Vũ Phong giết nhiều người như vậy, chẳng phải có sống cũng bị tử hình sao? Nhưng thôi, cứ cứu anh ấy sống đã rồi tính…
Bà Thúy Hằng chịu chuyền xong chai nước biển thì vội vàng xin ra viện và cùng mọi người đáp chuyến bay đến thành phố C. Bà không ngạc nhiên khi con trai được cấp cứu tại Bệnh viện trực thuộc Bộ công an và được canh giữ cẩn thận. Phải rồi, con bà đang là tội phạm nguy hiểm mà. Nguyệt Cát thắc mắc:
- Mạnh Kiên không bị bắt hay sao còn gọi cho cậu?
Tuân lắc đầu:
- Tôi cũng có biết gì đâu!
Bốn người đứng trước cửa phòng cấp cứu không dám nói gì. Một tiếng sau, ông Đinh Long bước ra, mái tóc đã điểm bạc, mặt mày xanh xao vì vừa truyền máu xong. Một đồng chí công an đưa cho ông một cốc sữa đặc:
- Bác uống đi cho lại sức ạ!
Ông gật đầu cảm ơn rồi uống hết cốc sữa. Bà Thúy Hằng từ từ tiến lại:
- Ông Đinh Long, Vũ Phong…
Ông nhìn sang bà, ánh mắt vẫn như xưa, không có một tia xa cách:
- Bà đến rồi sao? Con chắc ổn, bác sĩ ra bây giờ đấy!
Cả hai lại rơi vào im lặng và chờ đợi. Cửa phòng cấp cứu bật mở, một người được gọi là Thủ trưởng đi lại:
- Đồng chí, cậu ấy…
Vị bác sĩ khoác áo blouse, quần xanh của Bộ Công An, gật đầu:
- Cậu ấy sống rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ tỉnh!
Đồng chí công an thở phào:
- May quá! Các đồng chí vất vả rồi!
Cái thở nhẹ của đồng chí ấy cũng khiến lòng bà Thúy Hằng và Nguyệt Cát nhẹ nhõm. Miễn là còn gặp lại Vũ Phong, mọi chuyện sau đó họ sẵn sàng đối mặt. Những gì anh làm giờ phải trả thôi.
Bà Thúy Hằng cũng hơi ngạc nhiên khi thấy các đồng ý công an xởi lởi với bà và Đinh Long. Nhưng một lúc sau, Nguyệt Cát cũng nói cho bà hay:
- Bác gái, cháu nghĩ họ ghét anh Phong thôi chứ người nhà anh ấy có làm gì đâu ạ?
Tất cả lại ngồi chờ đợi. Gần một tiếng sau, một lính canh từ phòng chăm sóc đặc biệt chạy ra báo cáo:
- Thưa Thủ trưởng, Vũ Phong tỉnh rồi!
Vị Thủ trưởng đó và một vài người khác cùng đi vào. Bà Thúy Hằng, ông Đinh Long, Nguyệt cát và bà vú cũng lặng lẽ đứng sát cửa mà không dám vào. Mọi người nghe câu được câu chăng, hình như có tiếng cười, tiếng nói của Vũ Phong, chắc là họ hỏi cung. Nhưng sao hỏi cung lại vui vẻ thế nhỉ?
Phía trong phòng, vị thủ trưởng nhìn Vũ Phong:
- Cậu đúng là Hải Âu, vượt biển thần kì.
Vũ Phong nghĩ lại giây phút đó mà không nghĩ rằng giờ đây mình vẫn còn sống… Đúng lúc đất đá từ lối mòn đổ ầm ầm vào căn phòng anh đang đứng, tứ phía rung lắc dữ dội, Vũ Phong nghĩ mọi thứ đã kết thúc rồi. Anh nhớ bố mẹ, nhờ bà vú, những người bạn và Nguyệt Cát – người đã cùng anh hứa cùng nhau đi đến cuối con đường. Cô sẽ ra sao khi không còn anh? Bước cuối cùng, Vũ Phong nói nhanh vào bộ đàm:
- Jack!
Từ trên trực thăng ngay phía trên, “Hoàng tử” của thế giới ngầm nói:
- Lao xuống đáy hồ bơi, mở nút thoát hiểm, có hầm dưới!
Không suy tính, Đinh Vũ Phong bật người lao xuống hồ. Con cá mập bị mù nên khó mà phát hiện. Vũ Phong nhìn thấy một nắp đen to ngay đáy hồ vội bật lên. Nước xối ào ào, cậu lao theo dòng nước ra ngoài. Đó cũng là lúc Vũ Phong nghe những tiếng ầm ầm sập xuống của tầng hầm. Vì lực nước mạnh nên khi lao ra, Đinh Vũ Phong bị hất văng cả thân hình đập mạnh vào một tảng đá lớn bên ngoài. Hóa ra đây là một lối thoát hiểm. Dưới này còn có một hồ nữa thông với hồ trên kia. Jack đã đứng sẵn ở thành hồ dưới, khi Đinh Vũ Phong đập người vào tảng đá và văng lại xuống hồ, Jack lập tức lao xuống đưa cậu lên bờ.
Khi kể lại, vị thủ trưởng cười lớn:
- Công của Jack không nhỏ. Khi cậu ta đưa được cậu lên, trông cậu xám ngoét. Hai cậu khiến mặt chúng tôi cũng xanh theo.
Mọi người cười vang. Đinh Vũ Phong nằm trên giường, đầu và cổ quấn băng, lưng được nẹp cố định, thế nhưng gương mặt vẫn tươi tỉnh và ánh mắt lóe lên những tia vui vẻ.
Hai ngày sau đó, vì phía công an nói tình hình Vũ Phong chưa ổn nên gia đình vẫn chưa vào thăm được. Bố mẹ anh cũng không dám nói câu gì vì họ cho rằng con mình là tội phạm nguy hiểm, chỉ im lặng đợi chờ.
Hôm ấy, khi Vũ Phong đã có thể ngồi xe lăn, vị Thủ trưởng cho phép anh ra ngoài. Nguyệt Cát thấy anh được đưa vào một căn phòng rộng, hình như là phòng họp. Điều lạ là gia đình anh, Nguyệt Cát, Tuân và bà vú cũng được vào cùng. Trái với sự lo lắng của gia đình Vũ Phong, những người còn lại trong phòng đều rất hồ hởi.
Đinh Vũ Phong ngồi xe lăn nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản. Người được gọi là Thủ trưởng đứng ở giữa hai hàng người mặc cảnh phục ngồi theo bàn dọc:
- Thưa tất cả các đồng chí, chúng ta có mặt tại đây chứ không phải trụ sở vì có một số đồng chí bị thương đang điều trị tại bệnh viện. Chiến công vừa rồi, báo đài nói nhiều rồi. Hôm nay, tôi muốn cảm ơn, khen ngợi các đồng chí được mệnh danh là “cảnh sát chìm” trong vụ án. Người đầu tiên, cũng là nhân vật chịu nhiều tai tiếng nhất, có công lao lớn nhất trong việc lật đổ Vũ Lân và Từ Thạch, đó là cảnh sát trẻ tuổi ĐINH VŨ PHONG!
Không chỉ Nguyệt Cát mà cả ông Đinh Long, bà Thúy Hằng và Tuân cùng bà vú đều sững sờ không nói nên lời. Vị Thủ trưởng lại tiếp tục:
- Bên cạnh Vũ Phong, một chiến sĩ trẻ khác có vai trò lớn không kém, là người đồng hành với Vũ Phong – ĐỖ MẠNH KIÊN!
Lần đầu tiên Nguyệt Cát và Tuân nhìn thấy Mạnh Kiên mặc cảnh phục, trông chín chắn và oai nghiêm quá chừng. Anh từ cửa bước vào, chào tất cả và tiến lại cạnh Vũ Phong. Tiếng vị Thủ trưởng lại vang lên:
- Còn một vị tiền bối đã nếm mật nằm gai ở Vĩnh Trường năm năm, người đã có công huấn luyện cho Vũ Phong và Mạnh Kiên trong một năm qua cả lý thuyết và cả khóa đào tạo cảnh sát ngầm ngay tại trụ sở của Vĩnh Trường.
Đinh Vũ Phong mỉm cười mấp máy môi:
- Trợ lý Trần Lim, cảm ơn thầy!