Giấu anh vào nỗi nhớ chương 6 | Hành trình mới của Vũ Phong
Lúc sáu giờ chiều hôm đó, ông Đinh Long đã hoàn tất thủ tục cho hai bố con. Chuyến đi không có sự tiễn đưa, không có những giọt nước mắt chia tay, chỉ là sự hụt hẫng đau đớn. Nhìn thấy con trai không thoải mái, ông Đinh Long đặt bàn tay chai sạn lên tay đẹp của Vũ Phong và nói:
– Phong, bố sẽ đảm bảo cho cuộc sống tốt của con. Bất kỳ khi nào con muốn về thăm mẹ, bố luôn sẵn lòng.
Vũ Phong gật đầu và hỏi:
– Vâng! Còn… cô ta… tại sao không đi cùng chúng ta ạ?
Bối rồi hiện trên khuôn mặt của ông Đinh Long trước khi ông trả lời:
– Ừ, cô ấy sẽ đến thành phố C sau một vài ngày nữa, do công việc chưa xếp xong!
Vũ Phong tò mò hỏi tiếp:
– Vậy… cô ấy ở chung thành phố với chúng ta bao lâu nay ạ?
Ông Đinh Long nhẹ nhàng gật đầu. Khi đó, thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh. Hai cha con Vũ Phong lặng lẽ bước vào, nhưng trước khi bước vào, Vũ Phong liếc mắt ra ngoài, muốn ghi lại những hình ảnh quen thuộc. Anh nhận ra hai thân ảnh bé nhỏ của bà Chu Thúy Hằng và Vương Nguyệt Cát, làm anh dừng mắt lại. Anh lo sợ, nhưng bất ngờ, cánh tay của người phụ nữ và cô bạn gái vẫy vẫy giữa đám đông. Vũ Phong vụng trộm mỉm cười và vẫy tay. Bố anh nhắc nhở:
– Con đang nhìn ai thế? Đi vào nào, sắp muộn rồi!
Anh lắc đầu và nói:
– Dạ không ạ, con đi thôi bố!
Hai cha con vội vàng bước vào, chiếc máy bay nhanh chóng cất cánh, hòa mình vào bầu trời xanh mướt, nơi niềm nhớ và đau thương trôi dạt theo làn gió.
Sau một chặng đường dài trên máy bay, thành phố C chào đón bố con Vũ Phong với sự tấp nập của một thành phố phát triển. Lái xe của ông Đinh Long đã sẵn sàng chờ đón, đưa hai cha con về một ngôi biệt thự. Dường như bố anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày này từ trước. Ngôi biệt thự nhỏ xinh, khác biệt với biệt thự trước đây của gia đình anh. Vũ Phong không hỏi vì anh biết bố sẽ trả lời như thế nào. Anh bước vào nhà trong khi anh tài xế chuyển hành lí.
Căn nhà được bài trí hiện đại theo phong cách Châu Âu, rộng lớn hơn so với số người ở. Vườn hoa xinh xắn, được chăm sóc cẩn thận, tạo nên không gian tươi mới. Vũ Phong tắm rửa xong và cùng bố đi ăn. Họ đến một nhà hàng sang trọng do anh tài xế đưa đến, nhưng Vũ Phong ngạc nhiên khi chủ nhà hàng vui vẻ bắt tay bố anh và nói:
– Chỉ có hai bố con và tài xế à? Cô ấy…
Ông Đinh Long ngắt lời:
– Cô ấy sẽ đến sau vài ngày nữa!
Chủ nhà hàng này có vẻ như là bạn thân của bố anh, biết đến mọi chi tiết. “Cô ấy” mà ông ta nhắc tới có lẽ là người phụ nữ sẽ ở với bố con anh trong thời gian tới. Vũ Phong cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ đến cách mẹ anh bị lừa dối. Nhưng người bạn của bố anh không để ý đến tâm trạng của anh, chỉ trò chuyện:
– Cuối cùng, ông bạn cũng quyết định bỏ sợi tơ duyên để đến với tình yêu. Hi vọng đây là quyết định đúng đắn!
Trong mắt họ, Vũ Phong chỉ là một đứa trẻ, không có quyền lên tiếng. Cảm giác của anh không được ai quan tâm, họ chỉ lo lắng cho bản thân mình.
Sau bữa ăn, Vũ Phong trở về biệt thự. Anh gọi điện thoại cho mẹ và Nguyệt Cát, thông báo đã đến nơi an toàn. Cả hai chỉ hỏi qua loa và giục anh đi nghỉ. Không thể ngủ, Vũ Phong bật nhạc để lắng nghe những bản Ballad nhẹ nhàng.
Sáng hôm sau, ông Đình Long đưa Vũ Phong đến trường mới. Đây là một trường chuyên có tiếng không chỉ trong thành phố C mà còn trên cả nước. Khuôn viên rộng và hiện đại hơn trường cũ của anh. Tuy nhiên, Vũ Phong không hào hứng như lần đầu nhập học vì anh chỉ là con rối theo sự sắp đặt của người lớn.
Ba ngày sau…
Vào một buổi tối, sau bữa cơm, tiếng bố Vũ Phong vang lên:
– Con ở nhà nhé, bố ra đây một lát rồi về!
Vũ Phong tò mò:
– Đến muộn vậy mà bố chưa xong việc ạ?
Ông Đinh Long hơi bối rối:
– Bố… đi đón cô ấy… lát nữa, cô ấy sẽ tới đây!
Vũ Phong cảm thấy chán nản. Đã đến lúc anh phải đối mặt với mẹ kế. Anh gật đầu chào bố và rồi lặng lẽ rời khỏi bàn ăn. Không biết mẹ kế của anh là ai, trông như thế nào. Có thể là một cô gái trẻ, quyến rũ, hay một người phụ nữ đơn thân tìm kiếm sự ổn định. Nhưng giờ đây, mọi suy nghĩ đều vô nghĩa. Vũ Phong cảm thấy lớn rồi, không muốn làm những trò trẻ con để làm phiền lòng bố. Anh quyết định tôn trọng quyết định của bố.
Gọi điện video cho Nguyệt Cát, Vũ Phong chia sẻ:
– Phong ổn đấy, cậu thế nào? Quen nơi mới chưa?
Nguyệt Cát thở nhẹ:
– Tôi ổn! Mọi người đều khỏe, còn cậu? Gia Minh có đến tìm cậu không?
Vũ Phong nở nụ cười:
– Không, chắc lại sợ bị tôi đánh! Nhưng cậu yên tâm, tớ không dễ xao động đâu!
Nguyệt Cát mỉm cười:
– Cậu nên lo học hành đi, đừng quậy phá quá nhiều!
Vũ Phong đùa:
– Ừ, cậu không lo, tớ đâu có thời gian làm điều đó! Nhưng nhớ, cậu mới là vợ tương lai của Đinh Vũ Phong đấy!
Nguyệt Cát đỏ mặt và nói:
– Cậu… cậu nói gì vậy? Đừng có mà…
Vũ Phong cười và bảo:
– Chắc cậu nghĩ tớ đang nói thật đấy, nhưng tớ chỉ đùa thôi. Cậu là người quan trọng nhất với tớ, đừng lo lắng nhiều!
Nguyệt Cát lắc đầu và nói:
– Thôi đi, tớ đã xem cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” của trường mới qua ảnh rồi, mọi cô gái đều xinh đẹp!
Vũ Phong gật đầu:
– Ừ, nhưng tớ nói chưa hết câu, ý tớ là… chả thấy ai xinh bằng cậu!
Nguyệt Cát đỏ mặt và bất ngờ. Anh cười và nói:
– Lớp mới của tớ có gì mới không?
Lúc đó, anh nghe tiếng cửa mở. Vũ Phong cầm điện thoại và chào bố, nhưng màn hình video không hiển thị khuôn mặt anh nữa. Nguyệt Cát đang nói:
– A lô, Vũ Phong, cậu không sao chứ? Cậu có còn nghe máy không?
Vũ Phong giữ điện thoại nhưng đặt nó xuống, vẫn nghe thấy giọng Nguyệt Cát, vì anh đang bất ngờ khi nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình. Tiếng Nguyệt Cát vẫn truyền đến:
– Vũ Phong, cậu đâu rồi?
Anh nhanh chóng giơ máy lên, Nguyệt Cát lo lắng khi thấy khuôn mặt thất thần của Vũ Phong:
– Cậu sao thế? Có chuyện gì vậy, tớ đang nói về việc cô Như Hoa chuyển trường mà cậu sao thế?
Vũ Phong nở một nụ cười chua chát:
– Tôi biết rồi… vì… cô ấy… đang đứng ngay trước mặt tôi…