Giọt đàn bà chương 2 | Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Tối về, tôi muộn trên đường làm việc. Câu chuyện về người phụ nữ từ sáng đã làm tâm trạng tôi rất nặng. Đang cảm thấy mệt mỏi trên đường về nhà, thì có tin nhắn của Phùng, bạn trai tôi.
“Em đã ăn chưa?”
Tôi định không trả lời vì hơi bực. Đã là 8 giờ tối rồi mà còn hỏi tôi đã ăn chưa. Đó là một câu hỏi vô tâm. Hỏi cho biết chứ không cần gì hơn. Đọc tin nhắn xong, tôi gác điện thoại vào túi xách rồi tiếp tục lái xe. Không lâu sau, anh ta lại gọi. Tôi tắt máy. Tự nhiên tôi cảm thấy tức giận với thái độ quan tâm không đúng cách của bạn trai mình. Đôi khi không hiểu tại sao lại có cảm giác mình xấu tính như vậy. Bất ngờ, không hiểu tại sao tôi cảm thấy cáu kỉnh với bạn trai, tôi hối hận, đưa điện thoại lên gọi lại.
“Anh Phùng có chuyện gì đâu, tại em không nghe điện thoại được. Có gì không?”
“À không có chuyện gì quan trọng, em ơi.” Tôi nghe thấy rõ giọng anh rất vui vẻ dù lúc trước tôi không nhận máy khi anh gọi.
“Anh muốn mời em đi xem phim.”
“Xem phim ư?” Tâm trạng tôi khá nặng nên khi có người mời xem phim, tôi đồng ý ngay.
“Ý tưởng hay đấy. Em cũng đang cảm thấy chán. Đi xem phim để giải tỏa cũng được.”
“Vậy anh đợi em nhé. Anh đi mua vé luôn. Em muốn xem phim gì, ở rạp nào?”
“Phim vui vui tí thôi. Rạp nào gần đây cũng được anh.”
“Tuân lệnh em. Em đi an toàn nhé. Anh sẽ đợi em nên em cứ từ từ mà đi nhé.” Sự quan tâm của anh giúp tôi thoải mái hơn một chút.
Tôi lái xe quay trở lại trung tâm thành phố, đến rạp chiếu phim Thanh Xuân.
“Ngọc! Anh đây!”
Phùng nhìn thấy tôi đã reo lên.
“Anh đã đợi lâu chưa?”
“Không sao, đợi em, anh có thể đợi cả đời mà.” Anh cười rất dễ thương rồi ôm lấy vai tôi.
“Em mệt không?”
“Ừ, em hơi mệt.”
“Anh đã nói rồi. Em làm việc vừa phải thôi, hãy giữ sức khỏe!”
“Vâng.”
“Để anh mua ly sữa cho em. Em làm việc quá nên mệt lắm!”
Tôi không nói gì, bất chấp anh mua gì. Nhưng ít ra, khi có anh bên cạnh, tâm trạng tôi đỡ nặng nề nhiều.
Phùng mua vé xem phim viễn tưởng Mỹ. Tôi không quá hào hứng, nhưng cũng chấp nhận. Dù sao, cảm giác vui của khán giả khi xem phim đem lại niềm vui cho tôi.
Phim kéo dài hai tiếng, nhưng tôi chỉ xem được hơn một tiếng thì đã ngáp nhiều lần.
“Anh Phùng, em đói quá, chúng ta đi ăn đi!”
“Ồ vậy à? Được. Chúng ta đi ăn thôi!” Phùng rất vui và chăm sóc tôi. Anh ta luôn như thế với tôi, nhưng hôm nay có vẻ quá. Không biết có phải anh ta thấy tôi mệt mỏi hay vì lý do gì khác không.
Hai chúng tôi bước vào một nhà hàng sang trọng. Phùng là một người bạn tỉnh lẻ giống tôi và làm chuyên viên IT cao cấp trong một công ty truyền thông. Chúng tôi đã quen nhau thông qua một người bạn chung. Phùng lớn hơn tôi một tuổi, hiện chưa kết hôn, và đã có một căn hộ riêng ở thành phố. Phùng rất lịch lãm và có gương mặt đẹp trai, cách anh ấy ăn nói khéo léo. Tôi biết trước rằng anh ấy đã trải qua nhiều mối tình, nhưng tôi không quan tâm đến quá khứ của anh ấy. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại và thấy rằng Phùng phù hợp với tôi. Anh ấy tỏ ra là người đàn ông chu đáo và biết cách quý trọng phụ nữ. Điều này có lẽ dễ hiểu vì cuộc tình của anh đã trải qua nhiều sóng gió. Tôi thấy mình và anh hoàn toàn tương xứng, và vì vậy, tôi đồng ý hẹn hò với anh. Tuy nhiên, việc tiến xa hơn đang để lại cho tương lai.
Phùng đặt thức ăn lên bát cho tôi và nói: “Em ăn đi, em có vẻ mệt mỏi quá!”
Tôi trả lời, “Em không sao cả, chỉ là buổi chiều em ăn hơi ít nên giờ đói.”
Tôi cảm thấy anh quan tâm hơi quá mức, cứ như anh đang coi tôi như một đứa trẻ con, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng. Tôi ăn ngon miệng, có lẽ do đói hoặc có thể món ăn ngon quá. Tâm trạng tôi tươi vui hơn rất nhiều. Tôi nhìn vào đồng hồ và thấy còn sớm, Phùng đề nghị chúng tôi đi cà phê gần đó. Với tâm trạng hiện tại, tôi đồng ý. Cũng đã lâu lắm rồi tôi không có thời gian thư giãn như thế này. Áp lực từ công việc đã khiến tôi quên mất đi những gì mà tôi thích.
“Ngọc ơi!” Phùng gọi tên tôi trong lúc tôi vẫn đắm chìm trong âm nhạc.
“Ngọc! Anh muốn nói với em một điều!” Phùng nhẹ nhàng vỗ vai tôi, đưa tôi ra khỏi bản nhạc hiện tại.
“Có điều gì vậy anh?” Tôi giật mình.
“Anh… anh có một người bạn đang mời chúng tôi cùng đầu tư kinh doanh. Nhưng anh còn thiếu một ít tiền. Em có thể cho anh mượn một chút không?”
“Người đó là ai vậy anh?”
Tôi hỏi.
“Ồ, có lẽ em không biết đâu. Đó là một người bạn từ thời phổ thông của anh.”
“Các anh có kế hoạch gì vậy?”
“Thì em đã biết rồi đó. Anh muốn bắt đầu một doanh nghiệp riêng. Anh cũng không muốn sống cả đời dưới áp lực làm thuê như thế này. Em cũng không muốn anh cả đời phải làm việc mệt mỏi, phải không?”
“Em không quan trọng anh làm việc tự do hay làm thuê. Quan trọng là anh phải làm điều mình thích và phải làm nó rất giỏi. Riêng việc đầu tư tiền thì em nói thẳng. Chúng ta chưa phải là vợ chồng, nên tất cả về tiền nong nên sáng sủa và rõ ràng. Đặc biệt, liên quan đến kinh doanh. Em không muốn tiền nong ảnh hưởng đến chuyện tình cảm.”
Tôi nói xong, Phùng lúc này thấy mặt anh có chút biến sắc. Ánh mắt anh tỏ ra phảng phất sự thất vọng, nhưng không dám tỏ ra giận dữ với tôi.
“Anh biết em là người rất thẳng thắn và rõ ràng trong mọi chuyện. Chúng ta trước sau gì cũng là vợ chồng. Của anh cũng là của em. Nhưng nếu em không muốn thì thôi vậy. Anh sẽ hỏi chỗ khác. Anh không muốn làm em phải khó xử. Anh luôn lắng nghe ý kiến của em.” Phùng nói với tôi, không tức giận nhưng rõ ràng trong giọng của anh có chút ngượng ngịu.
“Vâng, anh hiểu em như vậy thì tốt. Thôi thì mình về đi anh.”
Khi tôi nói như vậy, Phùng cũng miễn cưỡng đứng dậy. Nhưng lần này, rõ ràng anh không còn như trước, không còn chăm sóc tôi như lúc mới đến.
Vì chúng tôi đi mỗi người một chiếc xe, nên khi rời quán cà phê, chúng tôi tạm biệt nhau để về nhà. Phùng ở ngay trung tâm thành phố còn tôi ở ngoại ô, nên còn khoảng 30 km nữa mới về tới nhà. Lần này Phùng không nhắn tin cảnh báo tôi cẩn thận khi lái xe như trước, chỉ nói một câu rồi về. Tôi cảm nhận được rằng anh không hề vui vẻ với tình huống trước đó. Nhưng tôi không quan tâm, tập trung vào việc lái xe về nhà để nghỉ ngơi. Tôi không lạ lẫm với những tình huống như thế này. Tôi luôn rõ ràng rằng không muốn vay tiền, cũng như không có thói quen nợ nần, dù với bạn bè hay gia đình.
Những ngày gần đây, không thấy Phùng nhắn tin cho tôi. Mỗi sáng, anh thường nhắn tin chúc tôi một ngày mới tốt lành. Buổi tối sẽ là những tin nhắn chúc ngủ ngon hoặc hỏi tôi đã ăn cơm chưa. Mặc dù chỉ là lịch sự nhưng anh chưa bao giờ quên. Nhưng hai ngày qua tôi cảm thấy có chút lạ. Phùng hầu như bỏ rơi tôi. Hôm nay cũng là ngày cuối tuần. Mỗi tuần, anh thường nhắn tin mời tôi xem phim, nghe nhạc hoặc đi dạo ở công viên. Mặc dù chúng tôi đang hẹn hò nhau, dù không còn trẻ nữa nhưng chúng tôi dành thời gian cho nhau khá nhiều, không bị bận rộn bởi gia đình, con cái hoặc công việc. Tôi nghĩ là Phùng đang lo lắng về công việc. Có thể anh gặp khó khăn nên không có thời gian để quan tâm tôi. Hoặc cũng có thể anh đang tự ái về vấn đề vay tiền mà tôi đã từ chối trước đó. Đàn ông thì thế, có lòng tự trọng cũng tốt. Tôi hiểu anh ta nên không trách anh ấy. Anh cứ tự mình giải quyết, anh không phải là người yếu đuối. Tôi tin rằng anh sẽ làm được.
Một mình, không có Phùng, tôi tự thưởng cho mình một buổi đi dạo. Tôi không lái ô tô vào ngày cuối tuần vì sợ đông đúc, không có chỗ đậu. Tôi lái chiếc vespa từ thời làm giảng viên đại học mình mua để đi quanh công viên, ngắm Hồ và thưởng thức những giai điệu yêu thích mà không bị ai làm phiền.
Tôi ngồi trong quán cà phê, không phải ở bàn ghế như các quán khác mà là trải thảm ngồi, điều này tạo cảm giác thoải mái cho tôi. Thường xuyên tôi hay mất tập trung vào công việc, mọi thứ xung quanh bỗng dưng biến mất khi tôi chìm đắm vào bản nhạc guitar không lời ở quán. Tôi đóng mắt, tận hưởng cảm giác mộng mơ.
Điện thoại trong túi rung lên, là mẹ tôi nhắn tin. Tuần sau có giỗ ông cố tại nhà. Ồ, tôi quên mất! Đã hai tuần tôi không về nhà. Có lẽ mẹ muốn nhắc tôi sắp xếp công việc để về thăm. Mẹ hiểu tôi bận nên luôn thông báo trước mọi việc để tôi chuẩn bị.
Nhìn đồng hồ, đã 11:00 tối rồi, không phải là quá sớm nữa. Tôi nhìn về phía cửa hàng, định gọi nhân viên thì bỗng nghe tiếng quen thuộc ở xa phía sau. Tôi quay lại, phát hiện Phùng, bạn trai của tôi, ngồi cùng một cô gái trẻ. Tôi im lặng quay về chỗ ngồi của mình. Lúc trước, tôi nằm mông ra và chiếc túi xách che kín nên có lẽ anh không nhìn thấy tôi.
“Anh sao thì anh, em chẳng chịu được nữa rồi đấy. Mỗi lần thấy anh đi cùng với cái bà ấy là lòng em lại xao xuyến.” Cô gái nói với giọng hờn dỗi.
“Anh cũng chẳng vui gì đâu. Hãy để anh thêm chút thời gian nữa. Mất công dành bấy lâu mà chẳng thu được gì từ bà cô già ấy, đúng là uổng công lắm.”
“Nhưng anh luôn chiều chuộng, gần gũi với cô ta. Lửa gần rơm làm sao mà không cháy chứ!”
“Em phải tin anh chứ! Xem em ơi. Cô ta đã gần 40 rồi, không thể sánh bằng cô gái trẻ như em. Chỉ cần thấy em, cả người anh đã phải rạo rực. Bà cô già ấy, anh ngồi cạnh cũng phải cố gồng lên chứ không đơn giản.”
Cô gái nghe Phùng nói thế, ngước mắt cười kiêu ngạo.
“Anh biết cách nịnh bợ. Nếu thấy anh đi cùng cô ta, tôi sẽ quẳng anh ngay đấy.”
“Không có chuyện gì đâu! Hãy để anh thêm chút thời gian nữa. Để anh thuyết phục cô ta cho mượn tiền, rồi giả vờ làm ăn phá sản sau đó chia tay. Cô ta tuyên bống thì tinh tế nhưng cũng là phụ nữ yếu lòng. Không có lý do gì cô ta sẽ truy cùng g i ế t tôi đâu. Với lại cô ta cũng có rất nhiều tiền. Công việc bận rộn, chắc không có thời gian quan tâm tôi nhiều như thế. Em cần kiên nhẫn một chút, vì tương lai của hai chúng ta.”
Cô gái rúc rích đấm nhẹ vào ngực Phùng rồi nũng nịu. Hai người họ cứ như không ai xung quanh, bỡn cợt với nhau.
“Tôi chẳng có ý gì đâu! Anh nói thế chẳng đúng, tôi bận, không có thời gian để quan tâm đến anh. Hay nói chính xác hơn là anh không xứng đáng để tôi quan tâm. Giờ tôi trả anh về cho cô ấy. Mang anh ta về mà thờ phụng để anh ta tự kiếm sống mình nhé cô gái. Loại đàn ông rẻ tiền như thế này sẽ bị loại bỏ khi không còn giá trị.”
Bất ngờ, tôi xuất hiện trước mặt Phùng và nói một cách điềm tĩnh:
“Không phải như em nghĩ đâu, Phùng!” Tôi giải thích.
Anh ta vội vàng đứng dậy, cố túm tay tôi, nhưng tôi gạt tay anh ta ra khỏi người rồi nói:
“Đương nhiên là không phải như tôi nghĩ. Tôi không tin anh lại tồi đến vậy. Nhưng mắt tôi thấy và tai tôi nghe, không phải tôi đoán. Đến giờ, tôi vẫn chưa hiểu rõ anh. Nhưng đừng đến tìm tôi và không cần phải nói lời gì nữa.”
“Ngọc, hãy nghe anh!”
Anh ta vẫn kéo tôi, mặc cô người yêu đang níu lấy tay anh giật ra. Tôi nhìn cô gái yêu không giận dữ mà có vẻ tội nghiệp. Cô ấy quá non nớt khi phải đối mặt với một người như Phùng, mà thậm chí tôi cũng không nhận ra.
“Đừng làm phiền tôi. Nếu không, anh sẽ phải hối hận đấy.” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt như lưỡi dao. Có vẻ anh cảm nhận được cơn giận của tôi, anh ta buông tay rồi cúi mặt nhìn chỗ khác.
Tôi không muốn nhìn anh ta một chút nào nữa, chỉ việc thanh toán tiền rồi rời đi.