Giọt đàn bà chương 28 | Người bố tuyệt vời

02/11/2023 Tác giả: Hà Phong 592

Tôi quay sang nhìn Duy. Anh vẫn hướng ánh mắt theo bước chân của cô con gái khi cô bước vào phòng. Có vẻ anh khá vui mừng khi con gái được đi chơi với tôi.

“Anh Duy ơi!” Tôi ngập ngừng.

“Ừ. Anh nghe đây, có chuyện gì không em?”

Duy nhìn tôi và cười.

“Anh có biết Hồng Ngọc đã đến nhà Yến học thêm không?”

“Có, Yến đã nói với anh về việc đó.”

“Chiều nay con bé cũng về nhà Yến để học.”

“Thật không? Anh không biết, anh nghĩ cuối tuần Yến cho nó nghỉ học chứ?” Duy nói nhưng có vẻ thấy lạ lùng ở đâu đó, anh dừng lại một lúc rồi hỏi tiếp:

“Nhưng sao em lại đưa nó về cùng?”

Tôi đưa cho anh một ly nước rồi nói:

“Anh uống nước đi, rồi em sẽ kể!”

Duy nhìn tôi lo lắng, sau đó uống một ngụm nước.

“Hồng Ngọc đã gọi điện cầu cứu em!”

“Gì cơ? Cầu cứu? Em giải thích rõ hơn đi!” Duy sửng sốt đặt cốc xuống bàn, nhìn tôi với ánh mắt hồi hộp.

“Anh bình tĩnh đi. Mọi thứ đã ổn rồi. Nhưng em muốn anh biết vụ việc để anh có cái nhìn rõ hơn về Yến. Nhưng quan trọng hơn là để anh quan tâm hơn đến Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc kể rằng Yến đã đưa nó về, nhưng con bé không muốn học. Nó muốn về nhà nhưng Yến bắt gặp nên đưa nó về nhà nơi cô ấy dạy. Tuy nhiên, Yến không dạy học, chỉ hỏi về em. Yến nói những điều xấu về em, khiến Hồng Ngọc phản ứng mạnh. Yến giận dữ nên làm con bé sợ. Nó gọi điện cầu cứu em.

Em hiểu mình không nên xen vào, nhưng em thực sự quan tâm đến Hồng Ngọc. Tuổi của nó cực kỳ nhạy cảm. Nếu tinh thần không tốt, dù môi trường học tập cỡ nào cũng không hiệu quả. Thậm chí nó còn có thể gây ảnh hưởng nặng nề đến tinh thần con bé sau này, anh ạ.”

Duy nghe tôi kể từng lời, anh dường như vẫn không tin.

“Mọi chuyện thế sao?”

“Em tin Hồng Ngọc nói thật. Dù nó có thích Yến, nhưng Yến đã làm quá đà, khiến con bé sợ. Ngày mai anh có thể nói chuyện với nó. Anh hãy bình tĩnh và nói nhẹ nhàng với con. Đừng khiến nó lo lắng thêm cho anh. Nếu nó thấy anh buồn, nó sẽ không dám nói gì hơn.”

Duy lắng nghe, gương mặt đầy mối lo âu và thất vọng.

“Anh… Anh có sao không?”

“Tôi không sao!” Duy nhẹ nhàng mỉm cười.

“Anh đừng tự trách mình, hãy giữ bình tĩnh để nói chuyện với con gái. Đừng khiến nó lo lắng thêm.”

Tôi nhìn Duy. Ánh mắt anh chưa thoát khỏi cảm giác hoang mang về tình hình. Anh cảm ơn tôi vì đã cho anh biết sự việc này. Anh hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Anh đã nghĩ rằng đã tạo điều kiện học tập tốt cho con gái mình. Nhưng không ngờ lại phải đối mặt với tình huống như thế này.

“Anh… Chuyện vẫn chưa đến mức bi kịch. May mà con bé đã kể sớm. Bây giờ, chúng ta cần tìm cách nói chuyện để hiểu được Hồng Ngọc muốn gì.”

“Ừ.”

Duy vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng đau buồn.

Tôi nắm tay anh an ủi:

“Chúng ta không phải là những ông bố hoàn hảo. Quan trọng là chúng ta có thể cùng con gái trưởng thành. Anh đừng trách bản thân quá nhiều!”

Duy cố mỉm cười. Anh xoa tay tôi và nắm chặt:

“Anh cảm ơn em vì đã ở đây với anh!”

“Vâng, khi cần, anh gọi em nhé! Tôi về đây!”

Duy đưa tôi ra cổng trước khi quay lại phòng.

Anh mở cửa phòng con gái, thấy nó đã ngủ say trên giường. Đèn vẫn sáng, dường như nó đã trải qua một cú sốc, nên khi tâm trạng vừa thoải mái, nó đã ngủ ngon lành.

Anh tắt đèn rồi rời khỏi phòng. Đứng trước bàn thờ, anh cảm thấy có lỗi với vợ và con gái. Anh thắp một nén hương trước mặt vợ, như đang xin lỗi người đã khuất.

“Anh xin lỗi vì không chăm sóc tốt con của chúng ta. Bây giờ anh phải làm sao đây?” Anh nhớ lại lúc vợ anh qua đời, cô ấy tin tưởng anh như thế. Nhưng anh không thể đủ tốt để trở thành người cha mẫu mực. Anh cảm thấy cô đơn.

“Anh nhớ em! Con cần em!” Anh thầm gọi tên vợ trong những giây phút yếu đuối.

Anh không thể ngủ, suy tư cả đêm. 4 giờ sáng, anh mới chợp mắt.

7 giờ sáng, ánh nắng chiếu vào phòng khiến anh tỉnh dậy. Anh không thấy con gái đâu, thường thì nó sẽ dậy sớm đi mua đồ sáng về cho hai cha con. Nhưng hôm nay không thấy nó đâu. Anh lo lắng đi đến phòng nó. Cửa vẫn đóng nhưng không khóa.

Anh mở cửa nhẹ. Nó vẫn ngủ say.

Anh ngồi bên giường, lấy chăn che cho nó như lúc còn bé.

Anh nhận ra rằng nó có vẻ mệt mỏi hơn. Có lẽ tuần vừa qua nó phải đối diện với áp lực nhiều. Nhưng anh không hề hay biết. Anh nghĩ rằng nó đang hạnh phúc khi được đi cùng Yến. Anh luôn nghĩ rằng anh đã tạo điều kiện tốt cho con, nhưng con vẫn phải chịu đựng. Anh cảm thấy bất lực.

Anh nhớ đến một sự việc khó khăn, khi con gái ẩn giấu kỳ kinh nguyệt. Họ về từ lớp thể dục, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nó hiện rõ, nhưng thay vì nghỉ ngơi, nó chạy thẳng vào phòng tắm. Mất quá nhiều máu, nó gục xuống ngay khi mới bước vào phòng tắm. Đến tối, anh đi về nhà và không thấy con gái, chỉ đến khi kiểm tra phòng tắm thì anh phát hiện nó nằm dưới sàn, đầy máu. Với bề dày kiến thức y khoa, anh hiểu tình hình của nó, nhưng với tư cách là người cha, anh cũng không thể giữ bình tĩnh. Anh cõng con gái chạy ra đầu ngõ và yêu cầu mọi người gọi taxi đến bệnh viện. Anh cõng nó vào phòng cấp cứu. May mắn là nó được cấp cứu kịp thời, không để lại hậu quả nào về sức khỏe. Khi nó tỉnh dậy, mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt, nhưng khi nhìn thấy anh, nó nắm tay anh và xin lỗi, không muốn anh lo lắng.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt anh rơi xuống trán nó làm nó tỉnh dậy. Nó hoảng sợ:

“Bố ơi, có chuyện gì vậy?”

“Không, bố không sao!” Duy bối rối vì bắt đầu rơi nước mắt trước mặt con gái.

“Nhưng mà bố vừa khóc, chẳng phải có chuyện gì đó sao?”

Nó nhìn bố với vẻ tò mò.

Duy nắm chặt tay con gái, vuốt tóc nó.

“Con cảm thấy mệt đúng không?”

“Không, bố ạ!”

“Bố xin lỗi con!”

“Không, bố không có lỗi gì cả.”

“Vâng, rất nhiều lỗi!”

“Bố…” Hồng Ngọc nhìn bố với sự lo lắng. Có chuyện gì đang xảy ra khiến bố khóc như vậy? Nó thấy ít khi bố mình khóc. Trước mặt con gái, Duy luôn cố giấu cảm xúc. Anh muốn là một điểm tựa vững chắc cho con, không thể yếu đuối trước mặt con gái nhỏ bé. Nhưng bây giờ bố đã khóc. Chắc chắn có chuyện gì đó nghiêm trọng. Hồng Ngọc lo lắng hơn.

“Bố ơi, bố có thể kể cho con nghe chuyện gì đã làm bố khóc như vậy không? Có phải bố đã gặp chuyện gì khó khăn không?”

“Không con gái ạ, không có chuyện gì đâu. Chẳng có chuyện gì quan trọng hơn con gái của bố cả.”

Duy nhìn con gái với tình yêu. Anh biết rằng anh đã làm con phải lo lắng. Điều này không nên xảy ra.

“Hồng Ngọc! Con có tin vào bố không?”

“Có, bố là người thân duy nhất của con. Làm sao con không tin vào bố được?”

“Vậy thì con hãy nói cho bố biết thật lòng! Cô Yến… con có muốn đến nhà cô Yến học không? Con có muốn học với cô ấy không? Nói thật đi. Nếu con không muốn, bố sẽ đưa con chuyển lớp.”

“Bố…”

Con gái dường như đã hiểu.

“Con có phải cô Tiểu Ngọc đã nói chuyện với bố rồi không?”

Duy gật đầu.

Con gái nhìn xuống, khuôn mặt biểu lộ sự lo lắng.

“Con chỉ muốn quay lại như trước kia. Con muốn cô ấy đừng chú ý đến con nữa. Con cảm thấy áp lực lắm. Con không muốn học thêm ở nhà cô ấy đâu bố ạ. Bố… Chỉ cần bố nói với cô ấy rằng con không muốn đi học thêm là được. Không cần chuyển lớp đâu bố ạ.”

“Bố, con thực sự không muốn chuyển sao?”

“Vâng, con cảm thấy không cần thiết!” Hồng Ngọc nói nhưng có vẻ không hài lòng.

“Được, chỉ cần con muốn thì nói với bố. Bố sẽ gặp cô Yến để trao đổi lại.”

“Bố, đừng lo lắng quá bố nhé! Con không sao.”

“Con đừng lo cho bố. Bố sẽ biết phải làm gì. Quan trọng là con vui và thoải mái. Nhớ đấy, nếu con cần bố, hãy gọi bố! Bố sẽ ở bên con, ủng hộ con.”

“Vâng, con biết rồi. Con sẽ đi mua đồ ăn sáng cho bố.”

“Nếu con mệt thì hãy ngủ. Để bố làm đi.”

“Không, con không mệt bố ạ. Chỉ vì hôm qua đi bộ cùng cô Tiểu Ngọc nên mỏi chân thôi bố.” Giọng Hồng Ngọc sôi nổi khi nhắc đến tôi. Nó đứng lên rồi gấp chăn lại.

Anh nhìn thấy con bé vui vẻ hơn một chút.

Trưa hôm đó, sau bữa ăn tự nấu cho con gái, anh gọi Yến để hẹn gặp ở quán cà phê.

Ít khi Duy tự hẹn gặp Yến. Cô vừa lo vừa hạnh phúc. Không biết liệu có phải Hồng Ngọc đã nói với anh về chiều hôm qua hay là Duy có ý khác. Nhưng dù với lí do gì, Yến cũng không từ chối cuộc hẹn này.

Duy đến trước, chờ đợi Yến. Bây giờ anh đã bình tĩnh hơn với mọi chuyện.

“Anh chờ em lâu chưa?” Yến nói vui vẻ khi bỏ cặp sách xuống ghế.

“Đã được 10 phút rồi. Em ngồi đi. Em muốn uống gì?”

Duy nói lịch sự và xa cách hơn so với trước.

Yến cảm nhận được sự lạnh nhạt trong cách nói của Duy, khiến cô hơi bối rối.

“Anh gọi em ra đây có chuyện gì?”

“Anh muốn biết lý do em gọi Hồng Ngọc đến nhà mình là gì?”

“Để cô ấy học bài chứ. Anh không biết sao?”

“Nhưng anh không biết rằng em đã mời cô ấy đến vào ngày cuối tuần.”

“À, em quên không nói với anh!”

Yến trả lời, có phần bối rối.

Bài viết liên quan