Giọt đàn bà chương 29 | Sự dứt khoát của Duy
Duy nhìn thẳng vào mắt Yến một cách nghiêm túc:
“Yến! Thực sự, anh không nghĩ mọi chuyện lại điều này. Anh không từng nghĩ rằng em có những ý đồ khác với Hồng Ngọc.”
“Anh… anh hiểu lầm em rồi. Anh… Em không có ý đồ gì với Hồng Ngọc cả!”
Yến vội vã giải thích:
“Anh nghe từ cô ấy đúng không? Cô ấy nói vậy phải không? Em biết ngay mà. Lần đầu tiên gặp cô ấy, em đã cảm thấy cô ấy không có ý tốt gì.” Ánh mắt Yến gườm gườm khi nghĩ về tôi.
“Em đang nói về Tiểu Ngọc phải không? Em đừng có thói quen đổ lỗi cho người khác. Hồng Ngọc đã xác nhận với anh như thế.”
“Hồng Ngọc?!” Giọng Yến sắc lại. Miệng lẩm bẩm. Cô nghĩ Hồng Ngọc sẽ trả giá khi nói xấu cô với bố mình.
“Hồng Ngọc nói không muốn học thêm với em nữa. Bởi vì em không phải là giáo viên của cô bé.”
“Anh đừng nghe lời cô bé. Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, em cũng không trách nó.”
“Yến! Mong em đừng ngắt lời anh! Anh luôn biết ơn em vì đã giúp Hồng Ngọc trong thời gian qua. Nhưng em biết rồi, Hồng Ngọc là con gái duy nhất của anh, là người thân cuối cùng trong cuộc đời này. Anh tin nó. Con bé không bao giờ nói dối. Nếu nó không muốn nói, nó sẽ im lặng. Anh là cha nó, anh hiểu con mình. Hôm nay anh không kết tội em. Chỉ là anh muốn nói rõ quan điểm của anh. Anh chỉ có Hồng Ngọc, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra với nó, anh sẽ bảo vệ con gái mình và tránh xa nguy hiểm đó.”
Yến lo lắng:
“Tránh xa? Anh nghĩ em là nguy hiểm với cô bé?”
“Cũng gần thế!”
“Anh…” Yến uất nghẹn không thể nói gì thêm.
“Anh xin lỗi và cảm ơn em. Anh đã suy nghĩ cả đêm qua. Anh sẽ chuyển trường cho cô bé.”
“Anh, đừng vậy. Em không hề làm gì cô bé. Em chỉ nói một chút mà. Anh có thể hỏi cô bé.” Yến cố ngăn cản Duy.
“Đúng, cô bé cũng kể với anh rằng em không làm gì cô bé. Nhưng thái độ của em làm cô bé sợ. Bạo hành không chỉ là chửi mắng hay đánh đập. Mà những lời nói hay thái độ của giáo viên, bạn bè cũng có thể làm tổn thương tâm lý đứa trẻ. Anh không muốn con gái mình chịu áp lực vô hình như thế này.” Duy nhẹ nhàng nói.
Yến không chấp nhận được sự thật. Cô túm lấy tay Duy:
“Anh Duy! Em thừa nhận sai rồi! Em sẽ không làm như vậy nữa. Anh đừng chuyển trường cho cô bé. Em không muốn xa cha con anh đâu!”
Duy nhẹ nhàng đẩy tay của Yến ra:
“Yến! Em không cần nói nữa. Anh đã quyết định.”
“Anh Duy!” Yến cố lại tay mình trong tay Duy.
“Em… em nóng giận như vậy vì anh. Vì em yêu anh đấy, anh biết không? Anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh?”
Duy nhìn Yến với ánh mắt kinh ngạc.
“Yến! Anh rất tiếc! Xin lỗi em!”
Lần này, Duy dứt khoát hất mạnh tay của Yến ra khỏi tay mình rồi rời đi.
” Anh! sao anh lại vô tình với em như vậy?” Yến khóc lóc.
Hành động rõ ràng, mạnh mẽ của Duy khiến Yến thất vọng. Rồi bỗng dưng cô lạnh lùng:
“Có phải anh thích cô ta rồi đúng không?” Hai hàm răng Của Yến nghiến kẹt vào nhau khi nhắc đến tôi.
Lúc này, Duy không muốn dây dưa với Yến nữa, vì anh biết càng nói, Yến lại càng mất bình tĩnh và xử sự không chuyên nghiệp. Bản thân là giáo viên, nhưng giữa đông người lại tỏ ra sô sảng như vậy, khóc lóc và nói lời yêu đương giữa mọi người.
“Anh xin lỗi! Mọi chuyện nên dừng ở đây. Anh không có gì để giải thích nữa. Mình về thôi!”
Duy đứng dậy, nhưng Yến bất ngờ túm lấy tay anh rồi đứng trước mặt anh hỏi:
“Vậy là anh thừa nhận thích cô ta rồi đúng không?”
Tiếng của Yến khá lớn khiến mọi người trong quán quay đầu về phía hai người.
Duy hơi ngượng do ồn ào từ Yến khiến mọi người chú ý.
“Yến! Anh mong em hãy giữ chút thể diện cho mình!”
“Em không cần thể diện!”
“Yến! Thật lòng anh không muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ như thế này. Nhưng anh cũng muốn em hiểu rõ giữa anh và Tiểu Ngọc không có gì hơn nữa. Anh không muốn em hiểu nhầm giữa anh và Tiểu Ngọc, để làm tổn thương bản thân mình và người khác. Điều này không đáng với em trả giá bất cứ điều gì. Anh phải về đây!”
Câu xác nhận từ miệng Duy làm Yến ngừng lại. Trong thâm tâm cô nghĩ nếu cô không có được gì, tôi cũng không thể. Cô buông tay Duy và anh rời đi.
Buổi tối, tôi đang ở phòng tập gym khi nhận được tin nhắn của Hồng Ngọc.
“Bố cháu quyết định chuyển trường cho cháu rồi cô ạ.”
Tôi hơi giật mình khi đọc tin nhắn của Hồng Ngọc, liền gọi lại cho nó.
“Bố cháu nói như vậy sao?”
“Vâng, bố vừa nói chuyện với cháu tối nay xong.”
“Vậy cháu có muốn chuyển trường không?”
“Thực ra, cháu đã quen trường này rồi, cũng ngại phải chuyển trường khác. Cháu vừa chuyển từ quê ra đây, quen xong lại phải chuyển. Cháu chỉ lo rằng ở môi trường mới sẽ phải làm quen lại từ đầu.”
Thấy giọng con bé buồn bã, tôi nói:
“Cháu yên tâm. Bố cháu đã quyết định, có lý do của bố cháu. Tối mai, cô đến nhà cháu nói chuyện lại với bố cháu xem sao.”
“Vâng, cô đến đi ạ. Bố cháu đang ở nhà.”
Tôi ngay lập tức về nhà, sau khi tắm rửa, đến nhà anh.
Hai bố con đang ngồi xem tin tức. Con bé nhìn ra cửa vì biết tôi đã hứa sẽ đến. Khi thấy ánh đèn xe, nó chạy ra cửa mở cho tôi.
“Hai bố con ăn cơm sớm hả?”
Tôi mở đầu bằng câu chuyện nhẹ nhàng vì biết anh đã suy nghĩ rất nhiều trong cả ngày hôm nay.
Tôi bắt đầu câu chuyện để tạo không khí thoải mái, bởi vì tôi biết cả ngày hôm nay anh chắc cũng đã suy nghĩ nhiều.
“Ừ. Lâu lâu mới có buổi ở nhà nên tôi cố gắng nấu ăn sớm đây em ạ. Em ngồi đi.”
Hồng Ngọc vẫn khoác vai tôi rồi ngồi xuống cùng tôi.
“Em nghe Hồng Ngọc nói anh định chuyển trường cho con bé phải không?”
Duy đang rót nước liền ngưng lại.
“Đã nói với cô Tiểu Ngọc rồi à?” Anh nhìn con gái với vẻ yêu thương.
“Em cũng vừa mới biết thôi.”
“Thì anh cũng vừa nói với nó tối nay mà.”
Tôi nhìn Hồng Ngọc rồi lại nhìn anh.
Anh dường như hiểu được sự thắc mắc của tôi nên nói:
“Trưa này anh mới gặp cô ấy xong. Anh đã nói sẽ chuyển trường cho Hồng Ngọc rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên vì quyết định dứt khoát của anh. Bản thân tôi cũng đã nghĩ đến phương án này rồi nhưng không ngờ anh quyết định nhanh đến vậy. Có lẽ anh đang rất lo lắng cho con bé. Tôi cảm thấy cũng nên làm như vậy.
“Anh đã tìm được trường cho con bé chưa?”
“Anh có nhờ một đồng nghiệp hỏi rồi. Họ biểu là để xem hồ sơ con bé rồi trả lời sau.”
“Xa không anh?”
“Cũng không xa lắm. Trên địa bàn của phường.”
Tôi cầm tay Hồng Ngọc hỏi:
“Hồng Ngọc! Cháu có thật sự muốn chuyển trường không?”
“Cháu nửa muốn nửa không cô ạ. Giờ nhìn cô Yến, cháu cũng thấy ngại và sợ. Nhưng chuyển trường cũng khiến cháu lo lắng vì môi trường mới không biết thế nào.”
Nghe Hồng Ngọc nói vậy, tôi đề nghị anh:
“Thực ra em đã từng nghĩ đến việc chuyển trường cho Hồng Ngọc rồi. Em có một khách hàng là bệnh nhân ruột của em, người làm hiệu trưởng ở một trường phổ thông tư thục có tiếng ở thành phố này. Em đang dự định nhờ bà ấy để xin cho Hồng Ngọc vào trường học. Vấn đề của Hồng Ngọc chỉ là ngại môi trường mới. Nếu chỉ có vấn đề này, em cam đoan sẽ giải quyết được. Giờ anh cũng có quyết định như vậy nên em muốn bàn với anh. Nếu cần, ngày mai em sẽ đưa anh và Hồng Ngọc đến gặp bà ấy.”
Hồng Ngọc nghe tôi nói thế liền ôm lấy tôi và reo lên:
“Nếu là cô Ngọc giới thiệu thì con yên tâm rồi. Con sẽ chuyển trường bố ạ.”
Thấy Duy vẫn còn đắn đo, tôi trấn an:
“Anh đừng lo. Em sẽ nhờ bà ấy để ý đến con bé. Hơn nữa, em cũng có mấy người bạn có con học cùng trường đấy. Để em giới thiệu để Hồng Ngọc làm quen. Có bạn rồi, Hồng Ngọc sẽ hòa nhập nhanh thôi.”
“Ôi vậy hả cô? Vậy ngày mai cô cho con gặp các bạn ấy nha cô.”
“Được. Cháu yên tâm đi.”
“Vâng. Có cô là cháu yên tâm rồi.” Con bé tựa đầu vào vai tôi, mỉm cười một cách thoải mái và thân thiết.
Duy thấy con gái hào hứng như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn em!”
“Được rồi mà. Chuyện này cứ để em lo cho.”
Cuối cùng, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa. Tôi vui vì Duy đã bớt căng thẳng hơn. Hồng Ngọc cũng đã trở lại vui vẻ.
Hồ sơ chuyển trường cho Hồng Ngọc được hoàn thành nhanh chóng. Tôi đưa con bé đi chơi ở nhà một số người bạn để các con có cơ hội gặp gỡ và làm quen. May mắn Hồng Ngọc dễ thương và hòa đồng, nên chúng nhanh chóng tìm thấy điểm chung và kết bạn. Vậy là nhiệm vụ ban đầu của tôi đã hoàn tất. Về nhà sau khi thấy hai cha con họ hòa thuận, tôi thấy nhẹ nhõm, vui vẻ hơn.
Cuối tuần này, tôi quyết định về quê sau một thời gian không về. Một phần là vì lo lắng cho cha con anh. Một phần, tôi cũng muốn né chuyện cưới hỏi gần đây. Có lẽ mọi thứ đã ổn rồi. Mọi người thường không quá quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác. Tôi cũng muốn về thăm bố mẹ, dù chỉ là điều nói vậy thôi. Thực tế, tôi đã lâu không về, chắc ông bà cũng rất nhớ tôi. Mẹ đã gọi điện cho tôi mấy lần nhưng không còn đề cập đến chuyện về chồng con. Sau vụ mai mối với Tuân, có lẽ mẹ sợ hãi nên không đề cập đến vấn đề này nữa.