Giọt đàn bà chương 34 | Đón chào một sinh linh bé nhỏ
8 năm sau.
“Duy! Duy, hãy đến bệnh viện ngay! Mẹ chuẩn bị sinh em rồi!”
Duy vừa trò chuyện với gia đình bệnh nhân về ca phẫu thuật tim vừa kết thúc thì Quốc, con rể của anh, gọi điện.
“Cái gì thế? Mẹ chuẩn bị sinh rồi à? Sao mà còn một tuần nữa mới đến ngày sinh dự kiến mà?”
“Đợi bố nói sau, giờ còn vội, bố phải đưa mẹ và em lên bệnh viện ngay đây. Bố đến ngay!”
Quốc chỉ kịp nói vậy rồi tắt điện thoại, sau đó lái xe đưa mẹ vợ và vợ tới bệnh viện phụ sản nơi Tiểu Ngọc làm việc.
Quốc vẫn tập trung lái xe nhưng không thôi liếc xuống hàng ghế sau. Hồng Ngọc đang gặp cơn đau, còn Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh hỗ trợ cô. Cả hai đều đang mang thai giai đoạn cuối.
Hồng Ngọc đã thi vào sư phạm và sau đó xin vào dạy tại một trường trung học ở thành phố, rồi sau đó lấy chồng là Quốc, người cũng là giáo viên cùng trường với cô. Sau khi ra trường một năm, Ngọc kết hôn. Đúng là Tiểu Ngọc đã tư vấn cô nên lấy chồng sớm vì bệnh suy buồng trứng, việc kết hôn muộn sẽ không tốt. Hên thay cho Hồng Ngọc, quen được với Quốc, người đàn ông tốt bụng, chu đáo, và yêu thương vợ hết lòng. Mặc dù biết rõ về tình trạng sức khỏe của vợ, anh sẵn sàng chấp nhận kết hôn. Điều này có thể coi là sự đền đáp từ trời cho những khó khăn trước đó của Hồng Ngọc.
Vì vấn đề sức khỏe, Hồng Ngọc sử dụng trứng tinh trữ lạnh để thụ tinh nhân tạo. Hợp đồng với Hồng Ngọc, Tiểu Ngọc cũng thụ tinh vào cùng một ngày. Cả hai đều may mắn thụ tinh lần đầu tiên và đều mang thai con trai. Hồng Ngọc may mắn có Tiểu Ngọc bên cạnh hướng dẫn cách chăm sóc thai kỳ và những biến chứng có thể xảy ra. Mặc dù Tiểu Ngọc lớn tuổi, nhưng cô khỏe mạnh và có kiến thức vững về sinh sản, vì thế vượt qua thai kỳ khá dễ dàng. Hai mẹ con thường cùng nhau mua đồ cho bé. Họ thường mua đôi đồ giống nhau, họ dường như chuẩn bị đón hai người con sinh đôi.
Hồng Ngọc vì sức khỏe yếu hơn nên suốt thai kỳ, Tiểu Ngọc phải chăm sóc cô con gái này. Quốc cũng dành nhiều thời gian để chăm sóc vợ khi Tiểu Ngọc đi làm.
Quốc vẫn cố gắng lái xe mặc dù không thôi nhìn gương chiếu hậu, lo lắng cho vợ đang đau:
“Mẹ… Vợ… cô ấy… đau thế đấy…”
“Không sao đâu, tập trung lái xe đi con. Có mẹ ở đây rồi!”
Tiểu Ngọc vừa xoa dịu cho Hồng Ngọc vừa động viên con rể tập trung lái xe an toàn.
Rất may bệnh viện gần nhà nên chỉ khoảng 15 phút đã đến nơi.
Hồng Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu sản phụ. Tiểu Ngọc là người thăm khám cho cô con gái.
“Mẹ… cô ấy…”
Quốc hoảng hồn hỏi mẹ vợ.
“Con gái đang đau bụng và tử cung đã mở rộng 8 phân rồi. Có thể sinh tự nhiên.”
“Liệu cô ấy có ổn không, mẹ?”
Quốc nhìn mẹ vợ lo lắng.
Tiểu Ngọc nắm lấy tay Hồng Ngọc và hỏi:
“Còn muốn đẻ tự nhiên hay đẻ mổ không?”
“Nếu có thể sinh tự nhiên, con muốn sinh tự nhiên mẹ ạ.”
“Vậy được rồi. Con cố gắng nhé. Mẹ sẽ chọn ekip tốt nhất để hỗ trợ con. Con hãy nghe lời bác sĩ và làm theo hướng dẫn của họ!”
“Vâng ạ!”
“Gắng lên con gái! Mẹ tin con làm được!”
“Vâng ạ! Mẹ cũng vậy, nhé mẹ!” Dù Hồng Ngọc đang cảm thấy đau bụng nhưng nhận được sự khích lệ từ Tiểu Ngọc cứ như là thêm sức mạnh.
Tiểu Ngọc sắp xếp cho ekip bác sĩ tốt nhất cho Hồng Ngọc và đưa ra những hướng dẫn cần thiết.
Hồng Ngọc được đưa vào phòng mổ ngay lập tức.
Sau khi sắp xếp cho con gái xong, Tiểu Ngọc mới yên tâm lo lắng cho bản thân. Dù còn một tuần nữa mới đến ngày dự kiến sinh, nhưng cô quyết định để con ra đời sớm một tuần cùng ngày sinh với con trai của Hồng Ngọc.
Bác sĩ phụ sản, cũng là người bạn của cô, sau khi khám nghiệm, cho biết cô không thể sinh tự nhiên được vì cô đã cao tuổi, tử cung cứng và khó mở. Dù Tiểu Ngọc đã chuẩn bị tinh thần trước đó, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Bàn tay của cô từng đỡ đẻ cho bao đứa trẻ, nhưng đến lượt mình, cô không tránh khỏi sự lo lắng. Cô được đưa vào phòng để chuẩn bị tinh thần cho cuộc vượt cạn sắp tới.
Duy lộn xộn chạy đến bệnh viện, không hỏi mà chạy thẳng lên phòng sinh tìm vợ. Khi tới, anh thấy Quốc đang bế một đứa bé. Anh rất vui sướng, chạy lại và ôm lấy Quốc rồi nhìn mặt đứa bé rưng rưng:
“Đã sinh rồi à?”
“Vâng bố ạ!”
“Ôi trời ơi!” Duy rất xúc động:
“Con đưa đây để bố bế chút!”
Duy nói gì đó với con rể rồi với tay ra để đón đứa bé vào lòng, ngắm mãi không thôi.
Thấy bố vợ cứ bế đứa bé mãi không thôi, Quốc lên tiếng:
“Bố… Bố để con bế chút đi!”
“Ở đây có bố rồi! Con hãy đi về và làm việc của mình.” Duy vẫn say sưa ngắm đứa trẻ, rồi vẫy tay ra hiệu cho con rể về nhà một cách rất tự nhiên.
“Bố… Nhưng đây… Là con của con mà.” Quốc lúng túng.
“Hả? Là con của con sao? Vậy là Hồng Ngọc đã sinh rồi hả? Sao lúc nãy con gọi điện nói đưa mẹ đi sinh?”
“Vâng. Hồng Ngọc đau bụng chuyển dạ trước nên mẹ kêu chở cả mẹ và Hồng Ngọc vào bệnh viện sinh luôn.”
“Vậy con của bố đâu?”
“Mẹ chưa sinh bố ạ. Mẹ nói chờ bố đến để ký giấy cam đoan.”
“Thế sao?” Duy bất an.
“Thế Hồng Ngọc đâu rồi? Con bé có khỏe không?”
“Cô ấy sinh xong mệt nên đang nằm nghỉ trong phòng, bố ạ.”
Duy đi vào phòng con gái và thấy Hồng Ngọc đang nằm trên giường, mắt nhắm hờ.
“Hồng Ngọc!” Duy vuốt tóc con gái. Mái tóc người vẫn còn ướt vì mồ hôi.
Hồng Ngọc mở mắt nhìn bố và nở nụ cười.
“Bố đến rồi à?”
“Ừ, con cảm thấy thế nào rồi?”
“Con không sao. Chỉ hơi mệt một chút. Ơn trời con sinh cháu cũng nhanh và thuận lợi bố ạ.”
“Ờ. Thật may quá!”
“Mẹ thế nào rồi bố?”
Hồng Ngọc thì thầm.
“Mẹ chưa sinh.”
“Vậy bố hôm nay mau chạy xuống chỗ mẹ đi. Lúc này mẹ đang cần bố nhất đấy! Con ở đây có anh Quốc lo rồi.”
“Ừ. Con hãy nghỉ và hồi phục sức khỏe nhé. Bố sẽ xuống với mẹ liền đây.”
Duy nói rồi lao thẳng xuống phòng của Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đang nằm trên giường, khuôn mặt hơi lo lắng.
Duy lao nhanh vào phòng, nắm tay Tiểu Ngọc và hỏi lo lắng:
“Em có đau không? Có sao không?” Anh mạnh bạo xoa xoa người vợ.
“Em không sao cả, không đau chỗ nào cả!”
“Sao em không để ý đến ngày dự sinh rồi đi? Em chưa thấy dấu hiệu sinh đâu. Anh nghe Quốc kể Hồng Ngọc đau bụng, đi sinh nên em kêu chở cả mẹ và con vào cùng đi sinh.”
Tiểu Ngọc nhìn chồng cười:
“Em còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh rồi. Nhưng em muốn sinh cùng ngày với Hồng Ngọc. Trước đây em và con bé đã hứa sẽ thụ tinh cùng ngày và sinh cùng ngày luôn. Em muốn con bé đỡ sợ. Nhưng không ngờ nó lại sinh trước em rồi. Sau này con bé còn bé hơn cháu nữa.”
Tiểu Ngọc cố tình trêu chọc để Duy thấy mình căng thẳng quá.
“Tiểu Ngọc! Em thật tốt! Em suy nghĩ cho Hồng Ngọc trước hết. Anh không biết làm sao mà có được điều may mắn gặp em!”
Duy sụt sịt, mắt đầy nước, hai tay xoa xoa tay vợ cảm động.
“Anh thấy mình…còn khóc như con nít!”
“Anh đến rồi ạ?” Cô y tá, cũng là bạn thân của Tiểu Ngọc, bước vào và cười nói rồi đưa giấy cam kết cho Duy.
“Anh ký vào đây giúp em để em đưa chị đi mổ!”
Duy nghe thấy vậy liền nhìn Tiểu Ngọc lo lắng:
“Mổ sao?”
Hồng Ngọc thấy chồng quá lo lắng nên giật tay anh lại và nói nhẹ:
“Em lớn tuổi rồi, tử cung cứng khó sinh nở, nên tự nguyện mổ sẽ tốt hơn anh ạ. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Anh đừng lo lắng. Em đã chuẩn bị tinh thần cho điều này rồi. Anh hãy ký giùm em!”
Duy vẫn lo lắng, tay run run cầm bút, mắt nhìn vợ.
Tiểu Ngọc gật đầu khích lệ anh. Dù lo nhưng cô cố tỏ ra bình thản để chồng không lo nhiều.
Duy nhìn ánh mắt động viên của vợ, dũng cảm ký lên tờ giấy cam đoan.
Tiểu Ngọc được đưa vào phòng mổ ngay sau đó. Duy ở bên cạnh vợ suốt quá trình này.
Mặc dù là bác sĩ lâu năm, đã cầm dao mổ cho nhiều bệnh nhân, nhưng khi nhìn thấy vợ mổ lấy thai, anh vẫn rất lo lắng. Bác sĩ có thể mổ và chữa trị cho người khác mà không run tay, nhưng không thể cầm dao mổ cho người thân. Đây là tình cảnh của Duy lúc này.
Trong quá trình bác sĩ thực hiện phẫu thuật lấy thai cho Tiểu Ngọc, Duy luôn nắm chặt tay cô. Mặc dù Tiểu Ngọc không cảm nhận được đau đớn nhưng cô vẫn rất sợ. Trước đó, cô đã cố gắng động viên Duy nhưng giờ đây, cô cảm thấy sợ thật sự. Bàn tay của cô nắm chặt lấy tay chồng. Duy cảm nhận được sự sợ hãi của vợ, anh cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không rơi nước mắt. Anh hôn lên trán vợ, khuyên cô nhắm mắt lại và tưởng tượng về đứa con của họ. Hai người cùng siết chặt tay nhau, cầu nguyện và truyền sức mạnh cho nhau, vượt qua thử thách sinh tử này.
Tiếng khóc của đứa trẻ đánh thức hai vợ chồng.
“Bác sĩ Ngọc ơi, hãy nhìn đứa bé này!”
Anh bạn đồng nghiệp của Tiểu Ngọc vui vẻ đỡ đứa bé lên và giao cho y tá, nói vui vẻ.
“3 cân rưỡi đấy! Thật tuyệt vời!”
Duy bế con trong tay, dường như lo lắng như muốn đánh rơi đứa bé mặc dù đây không phải là đứa con đầu tiên của anh. Gần 30 năm đã trôi qua trước khi anh đón đứa con chào đời. Anh xúc động và lúng túng.
“Em nhìn đứa con này của mình đi!” Duy bế con gần vợ.
Tiểu Ngọc nhìn con và nhẹ nhàng mỉm cười:
“Nó giống anh quá!”
Duy rơi lệ và hôn lên trán vợ:
“Cảm ơn em! Rất cảm ơn em… Tiểu Ngọc!”
Duy cúi xuống, ôm con một tay và quàng tay qua vai vợ.
Tiểu Ngọc cũng cố ôm cả hai cha con. Cô vượt qua thử thách sinh tử thành công. Niềm hạnh phúc lớn nhất là đứa trẻ được sinh ra khỏe mạnh và có người đàn ông đáng tin cậy luôn ở bên cạnh cô. Đời cô không phí phạm. Tiểu Ngọc mỉm cười hạnh phúc. Hai giọt nước mắt hạnh phúc dài trên gò má.
Tiểu Ngọc hiếm khi khóc, đặc biệt vì niềm hạnh phúc như thế này. Cô không dễ rơi nước mắt vì đàn ông. Nhưng có những trường hợp ngoại lệ. Duy chính là ngoại lệ đặc biệt trong cuộc đời cô.