Hai nửa yêu thương chương 15 | Tránh rắc rối
Loan đã quan tâm đến Lâm nhiều lắm. Khi mọi người thấy Loan đầy phấn khích về Lâm, họ nhìn nhau và cười. Dường như Loan đã phải lòng Lâm rồi đấy.
Loan là con gái của phó chủ tịch huyện. Sau khi học tại Hà Nội và trở về tỉnh, cô không cần thi tuyển mà được vào trường trực tiếp. Với vẻ ngoài trẻ trung và giàu có, cô thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng chỉ có một số mối tình dưới Hà Nội. Khi chuyển về quê, những mối tình đó tan vỡ.
Trong trường, Loan là mục tiêu của nhiều thầy giáo độc thân. Nhưng đối với cô, người yêu phải là người tài năng, có ý chí và khiến cô cảm thấy hứng thú từ lần gặp đầu tiên.
Loan đã ở trường hai năm. Mặc dù cô vẫn độc thân, nhưng lại có mối tình với bí thư đoàn thanh niên của huyện. Anh ta có ngoại hình và gia thế phù hợp với Loan, nhưng thiếu tính cách và tài năng.
Loan háo hức hỏi về Lâm nhiều. Mọi người nhận ra rằng Loan đã thích Lâm.
“Em thực sự thích anh ta à?” Chị Kim hỏi.
“Có vẻ như em đang yêu bí thư huyện phải không?” Chị Kim nhớ lại.
“Thôi mà, Loan chẳng thiếu người yêu đâu. Chỉ cần xem ai là người em chọn thôi.” Chị Phượng nói.
“Ừ, chị cũng biết vậy. Nhưng nghe đồn hai người đang yêu nhau mà.”
“Yêu thì không sao, lấy mới phải suy nghĩ chứ. Chị không tin lời người ta nói, yêu 20 người, chọn 10, lấy 1 à?” Chị Phượng nói với quan điểm ủng hộ Loan.
Loan chỉ nhìn chị Kim và chị Phượng rồi cười.
“Anh Lâm có người yêu chưa chị?” Loan mạnh dạn hỏi Viên.
“Chuyện này thì… Tôi không chắc lắm. Nhưng nghe đâu anh ấy đã nói là có bạn gái. Nhưng tôi chưa gặp bạn gái của anh ấy bao giờ.”
“Không quan trọng, đâu phải có địch mới vui.” Chị Phượng nói.
Khi mọi người đang nói chuyện, Lâm đi ra. Dù mồ hôi đầy cổ và ngực áo, anh vẫn cười tươi:
“Mọi thứ đã xong. Loan, cô gái này, hãy đặt giá điều khiển ở chỗ công tắc điện cho tiện.”
“Cảm ơn anh.” Viên nói, cảm thấy ngượng ngùng vì sự giúp đỡ của Lâm.
“Không có gì đâu.” Lâm cười.
“Để tôi rót cho anh một cốc nước.” Viên đi rót nước cho Lâm.
“Anh Lâm, một cán bộ Hải quan giỏi như anh cũng biết làm được mọi việc à?” Loan nói, hơi e ngại.
Lâm ngạc nhiên vì cô gái này biết tên và công việc của anh. Nhưng anh cảm thấy vui vẻ khi trả lời:
“Đàn ông thì ai cũng làm được mấy việc này.”
“Nhưng không phải ai cũng giỏi như anh đâu.” Loan nói, cười e ngại.
“Em lau mặt đi cho mát! Chị giặt nước lạnh rồi.” Viên đưa cái khăn tay màu xanh rêu đã được giặt ướt cho Lâm.
“Cảm ơn chị!” Lâm cười rất tươi, ánh mắt vui vẻ nhìn Viên, quên hẳn mình đang nói chuyện với Loan.
Loan cảm thấy không vui khi thấy Lâm bỏ lửng câu chuyện với mình mà tập trung với Viên, nên lườm Viên một cái.
“Được rồi, đưa đây cho chị. Em uống nước đi!” Viên lấy lại chiếc khăn từ tay Lâm, đưa cốc nước lạnh cho Lâm rồi đi xuống nhà bếp. Cử chỉ chăm sóc như một người em trai vậy.
Lâm đỡ cốc nước từ Viên nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô. Loan nhận ra Lâm quan tâm đến Viên không giống như quan hệ chị em bình thường.
“Anh Lâm…” Loan định mở lời hỏi tiếp nhưng Lâm đã nhìn đồng hồ rồi cắt ngang:
“Thật xin lỗi mọi người! Tôi phải lên cơ quan rồi.”
“Em còn lên cơ quan à?” Viên ngơ ngác hỏi. Cô nghĩ Lâm được nghỉ lên mới sang nhà sửa sang.
“Em tranh thủ giờ nghỉ trưa đấy. Hì hì!”
Nói xong, Lâm chào tạm biệt mọi người:
“Mọi người ở lại chơi vui ạ!”
“Anh Lâm về nhé!” Loan cười giả lả.
“Vâng!” Lâm quay sang Viên nói dịu dàng: “Em đi nhé chị!”
“Ừ! Cẩn thận nhé!” Viên có chút ngại vì để Lâm phải tất bật như vậy.
Chị Phượng nói:
“Cậu ấy nhiệt tình nhỉ? Đi làm mà còn ghé qua đây lắp máy lạnh cho bà.”
Viên nghe Phượng khen Lâm thì nở cả mũi:
“Cậu ấy tốt lắm. Cô gái nào lấy được cậu ấy chắc chắn sẽ được nhờ nhiều.”
Viên nghĩ về Lâm và khen ngợi.
“Loan! Hốt đi chứ! Hàng hiếm như vậy để lâu đứa khác hốt mất đấy.” Chị Phượng nhắc nhở Loan.
“Em không biết người ta có người yêu chưa đấy.” Loan xấu hổ nói.
“Em không cần lo. Có chị Viên đây làm tay trong rồi.”
Nhìn Viên, chị Phượng nói: “Viên nhỉ! Chị em không giúp thì giúp người khác chứ.”
Viên cười, ánh mắt gượng gạo, không còn tự nhiên như trước.
Từ sau cái hôm gặp Lâm ở nhà Viên, Loan chia tay người yêu. Anh ta bất ngờ đến mức không tin vào tai mình nữa. Chỉ vài ngày trước đó hai đứa còn vui vẻ đi chợ đêm, ăn uống mà.
“Em đang thử lòng anh à?” Hùng nói.
“Không. Em nói rất nghiêm túc.” Loan khẳng định.
“Không thể thế được. Mới tuần trước chúng ta còn vui vẻ mà.”
“Anh đừng quên, chỉ ngày hôm qua thôi thì hôm nay đã là quá khứ rồi. Tình cảm của con người cũng vậy. Không có gì là mãi mãi. Em không còn yêu anh nữa. Chúng ta chấm dứt tại đây.”
Loan đứng lên định đi thì Hùng kéo tay lại: “Em nói thật đi! Em có người khác rồi đúng không?”
Loan lạnh lùng cười nhạt: “Đúng vậy!”
“Cái gì? Em đang yêu anh mà lại đi yêu người khác sao?”
“Em không phải là vợ anh.”
“Nhưng em đang là người yêu anh mà.”
“Anh đừng quên, chúng ta chỉ là người yêu chẳng có gì ràng buộc cả. Đến ngay cả vợ chồng khi hết tình cảm rồi cũng phải chia tay cơ mà. Huống hồ chúng ta mới chỉ là người yêu của nhau thôi.”
“Em là cô giáo mà em sống dễ dãi như vậy sao?”
“Cô giáo thì sao? Cô giáo cũng là con người mà. Cô giáo cũng có cảm xúc, biết yêu biết ghét chứ? Anh đúng là cổ hủ quá. Anh làm bên đoàn thanh niên lẽ ra anh phải là người tân tiến hơn chứ! Thôi em nói đến đây thôi. Chúng ta tốt nhất không nên liên lạc với nhau nữa. Em cũng sẽ xóa số điện thoại của anh khỏi danh bạ của mình. Anh đừng nhắn tin hay gọi điện cho em làm gì. Phiền lắm.”
Loan gạt tay Hùng ra khỏi tay mình rồi đi thẳng một mạch, không một chút vấn vương.
Dạo này, Loan thường đến nhà Viên. Mỗi khi hai người hết tiết cô đều đòi về nhà Viên chơi. Không thấy Lâm, Loan hỏi thăm và được biết Lâm đi làm cả ngày mới về. Vì vậy, Loan thường đến nhà Viên vào buổi chiều tối.
Bích Diệp thấy Viên đón thằng bé Bon về thì luôn đến chơi với mẹ con Viên. Sau đó, hai chị em lại sang nhà nhau chơi trước khi về.
Thấy Loan thường đến chơi, Bích Diệp nghĩ Loan chỉ là bạn bình thường của Viên. Nhưng quan sát thái độ của Loan, cô bé nhận ra Loan dường như không để ý đến Viên mà luôn nhìn anh trai của mình. Khi Lâm về, Loan cũng ra về ngay.
Bích Diệp để ý lần thứ ba và cảm thấy không đúng. Về nhà, cô hỏi anh trai:
“Anh! Anh thấy bạn của chị Viên thế nào?”
“À, cũng ổn đấy.”
“Chắc chị ta thích anh đấy.”
“Đừng suy luận vớ vẩn. Đừng có nghĩ lung tung.”
“Anh đừng coi thường cảm giác của con gái. Nếu chị ta không thích anh thì sao lại đến nhà chị Viên nhiều như vậy? Lại còn luôn đến khi anh về nữa chứ.”
“Cô ấy là đồng nghiệp của chị Viên, đến chơi với chị ấy là bình thường mà.”
“Bình thường à? Không đến sớm, không đến muộn, chỉ đến khi anh về mới đến là sao?” Bích Diệp bĩu môi.
“Thôi, đủ rồi. Hãy đi học bài đi.”
“Em biết rồi.” Bích Diệp hờn dỗi. Nhưng trước khi rời đi, cô cảnh báo:
“Em nói trước, anh đừng liên quan gì đến chị ta đâu! Con gái lứa tuổi em mà lại để mắt nhìn trai là không tốt!”
“Đi thôi!” Lâm quát.
Bích Diệp cau mày rồi mới đi vào phòng của mình.
Lâm suy nghĩ lại lời của em gái. Quả thật, có lý. Từ khi gặp Loan ở nhà Viên, đã thấy có điều gì đó lạ lạ. Loan còn thường xuyên đến nhà Viên nữa. Như Bích Diệp nói, không đến sớm, không đến muộn, chỉ đến khi anh về mới đến. Không được. Cô ấy là đồng nghiệp của Viên. Anh không được để chuyện này xảy ra. Phải ngăn trước mới được. Chứ nếu vướng vào mấy chuyện tình cảm này thì người thiệt đầu tiên chắc chắn là Viên.
Hôm sau, khi biết Viên đã về nhà, Lâm tranh thủ ghé qua.
“Hôm nay em không làm ca chiều à?” Viên ngạc nhiên khi thấy Lâm về trưa.
“Có chị. Em ghé qua vì có việc muốn hỏi chị.”
Viên đang làm việc. Nghe Lâm nói vậy, cô hơi lo lắng ngừng tay:
“Có chuyện gì vậy?”
“À, không có gì quan trọng lắm.”
Viên lau tay rồi nói:
“Nào, em nói đi chị nghe!”
“Cô Loan đó…” Lâm ngập ngừng.
“Ồ, em muốn hỏi về Loan à?”
“Không hẳn vậy. Em muốn hỏi cô Loan đó thường đến nhà chị chơi có vấn đề gì không?”
Viên nghe xong, cười.
“Vì em chứ làm gì. Em cũng nhận ra rồi à? Tài thật!”
Lâm nghe Viên khẳng định như vậy, cũng nói luôn:
“Nếu cô ấy có ý định như vậy thì chị từ chối giúp em nhé.”
“Hả? Em có bạn gái rồi à? Có phải cái cô hôm trước em nói không?”
“Cũng không phải. Nhưng em không muốn có mối quan hệ gì với Loan. Em nhờ chị từ chối để không có rắc rối sau này.”
“Có gì đâu mà rắc rối. Trai chưa vợ, gái chưa chồng thì tìm hiểu nhau là bình thường mà,” Viên nói.
Lâm cảm thấy buồn khi nghe Viên gán ghép mình, nhưng cũng không muốn làm phức tạp tình hình thêm nữa.
Nhận ra Lâm không vui, Viên thôi không đùa nữa.
“Được rồi, nếu em không thích thì để chị lựa lời nói với cô ấy.”
“Vâng! Chị giúp em nhé!”
“Ừm! Chị biết rồi. Không thích người ta thì thôi, em làm gì mà căng thẳng vậy.”
“Không phải em căng thẳng. Mà là em lo cho chị,” Lâm nói.
Viên bật cười: “Trời ạ. Chị thì có gì mà phải lo chứ. Thôi sẵn em về đây rồi thì để chị nấu cơm cho mà ăn luôn.”
“Vâng!” Lâm vui vẻ nhận lời ngay. Chỉ cần có vậy, anh sẽ xắn tay vào bếp cùng Viên.