Hai nửa yêu thương chương 2 | Người cha tệ
Viên nhìn lên tấm ảnh cưới treo trên tường. Hình ảnh hai vợ chồng vẫn nằm ở giữa đầu giường, nhưng trong lòng Viên, một cảm giác lạ lẫm bắt đầu trỗi dậy. Làm sao chồng cô có thể làm điều đó, ngay trên chiếc giường ấy, với một người em gái họ mà cô tin tưởng! Giới hạn cuối cùng đã đứt gãy. Cô không còn điểm tựa nào để níu giữ cuộc hôn nhân này nữa.
Viên tựa đầu vào giường, nước mắt đã cạn, đầu óc mơ màng. Có lẽ vì quá mệt, cơ thể yếu đuối sau trận cảm xúc mạnh mẽ vừa qua, sức lực của cô đã cạn kiệt, cô ngồi tựa vào thành giường.
Hoạt đã ra ngoài mà không ở nhà. Ngân thấy người tình đi ra ngoài liền chạy lại:
“Anh đi đâu?” Hoạt quay lại nhìn Ngân, không một chút tình cảm của những người yêu nhau.
“Ở nhà để cô ấy cần gì thì làm. Ngoài ra, cấm cô không được ăn nói không đúng với Viên. Hãy chú ý điều đó!” Ngân nói với ánh mắt đầy tức giận, nhưng không dám cãi lại Hoạt, chỉ có thể im lặng:
“Em hiểu rồi.”
“Biết rồi thì tốt.” Hoạt lạnh lùng đẩy cửa rồi bước ra ngoài.
Ngân bước vào phòng Viên, nhưng thấy cô đã ngủ gục gần thành giường. Ngân tức giận rời phòng đi ra ngoài, rồi vào phòng mình để lướt điện thoại mặc kệ Viên nằm ngủ dưới sàn nhà.
Mặc dù làm người giúp việc cho Viên, nhưng Ngân chỉ làm việc nhà vào buổi sáng và rửa chén bát, còn lại mọi việc đều do Viên lo. Viên thường nấu ăn ngon nên Ngân dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả gia đình. Cô cũng giặt quần áo và phơi để nhanh khô. Ngân thấy Viên cần sự quan tâm và muốn giúp đỡ con bé, vì thế cô đã chấp nhận ở lại để giúp đỡ.
Ngân ở với Viên được cô đối xử như chị em ruột. Sau khi sinh con, cô muốn tìm người giúp việc để có thể đi làm. Mẹ cô chỉ trông cháu ngoại 3 tháng ở cữ, sau đó về nhà. Chồng Viên thường phải đi công tác, gần như không thể giúp đỡ trong việc nuôi dạy con cái. Khi Viên đi làm, cô phải tìm người giúp việc. Không ngờ mẹ cô đã nhờ con gái lên giúp việc cho Viên. Ngân không đủ tuổi để làm việc, nhưng mẹ cô lo lắng và muốn cô được ở gần để tránh xa bạn bè xấu. Nhưng cuối cùng lại xảy ra tình huống không ngờ đến như vậy.
Lâm ngồi trong nhà, mặt không biểu cảm, nước mắt lăn dài trên ướt cả cổ áo. Lại một lần nữa, cái ti vi bị mất. Một tháng trước, họ vừa mất cái tủ lạnh, và giờ đây, lại là ti vi. Lâm không quan tâm đến vật chất, mà anh chỉ tiếc vì chiếc ti vi đó là quà của mẹ dành cho hai anh em. Lâm im lặng, cái im lặng đáng sợ khiến cho Diệp – em gái của anh, cũng không dám mở lời.
Mười năm trước, khi nghe tin mẹ mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, bố Lâm đã vội vã lấy hết tài sản và rời đi với người tình, không kịp ký đơn ly hôn. Cú sốc khiến mẹ Lâm không thể đứng dậy được, và bà qua đời ngay sau đó. Hai đứa con thơ dại đã mất cả cha lẫn mẹ, Lâm ôm mẹ khóc thảm thiết. Lâm đã phải đối mặt với thảm cảnh này khi mới vừa học xong cấp ba.
Trước khi mẹ mắc bệnh, Lâm đã biết bố đang có nhiều người tình. Anh ghét bố, và trong đầu non nớt của anh chỉ có ý nghĩ “yêu hay ghét”. Mỗi khi nghe tin về bố, Lâm lại chạy về nói với mẹ và hét lên “Con không muốn có người bố như vậy, con ghét bố”. Lâm không biết rằng những lời này làm tổn thương mẹ. Dù trước mặt con, mẹ luôn khuyên rằng không nên nghĩ xấu hay nói xấu về bố.
Diệp rón rén bỏ cặp xuống và dọn dẹp căn nhà. Dây điện vẫn đang nằm vương vãi trên sàn. Anh cô vẫn nhìn ra cửa, và chìa khóa vẫn còn mở, không bị phá hỏng. Điều đó có nghĩa là đó không phải là một vụ trộm thông thường, và người trộm có chìa khóa của nhà này. Không ai khác, chính là bố Lâm.
Mẹ đã ra đi hơn mười năm. Bố sau khi không còn có tiền nữa, đã bị nhân tình đòi và sau đó là đi xin tiền con trai, vì giờ đây Lâm đã có một công việc ổn định. Không có cách nào khác, ông ta thường lẻn về nhà con trai để ăn trộm đồ đạc, không dám xin tiền. Điều này đã kéo dài mười năm, nhưng Lâm vẫn không thay đổi khóa nhà. Anh muốn giữ lại tất cả những kỷ vật của mẹ. Bức ảnh trên bàn thờ mẹ vẫn mỉm cười nhìn hai đứa con, nhưng ánh mắt thì buồn. Lâm không thể tiếp tục để mẹ chứng kiến những cảnh này, anh muốn mẹ được an nghỉ. Anh lau đi nước mắt và làm bình thản trước mặt em gái.
“Lâm, em đi chợ chưa?”
“Em chưa, hôm nay được về sớm nên em định về cất cặp xong mới đi. Không ngờ lại xảy ra như vậy, anh không sao chứ? Em thấy lo lắm!”
“Anh không sao, em vào thay đồ đi. Anh sẽ chở em đi ăn, hôm nay mình đi ăn ngoài cho thoải mái.”
Nói xong, Lâm lặng lẽ lấy cái chìa khóa cửa đang treo trước nhà, vứt vào sọt rác. Anh định sẽ đổi ổ khóa khác để ngăn ông ta vào nhà.
Diệp thay đồ xong, vội vã lấy ví tiền đi chợ mà cô để trên bàn học. May mắn là ông ta không đụng đến, chắc là ông ta nghĩ rằng đó là ví của cô bé không có nhiều tiền.
Lâm dắt xe ra cổng, hai anh em chở nhau về phía nhà ngoại, nơi có cửa hàng cơm của cô Tám mà Lâm thường ăn khi Diệp bận học không về nấu.
Với công việc ở công ty dạo này ít, Lâm có nhiều thời gian rảnh rỗi. Mới giữa năm nên hồ sơ quyết toán cũng không nhiều. Lâm lại vào mạng, trang đầu tiên anh mở là facebook của chị. Lần nào cũng vậy, cứ lên mạng là anh lại vào thăm “nhà” chị trước. Anh âm thầm theo dõi từng bước đi của chị, từng dòng status trên facebook để biết hôm nay chị tâm trạng thế nào. Lâm thương chị lâu rồi mà không dám nói, từ trước khi chị lấy chồng. Nhiều lần Lâm cũng dò ý chị nhưng có vẻ như Lâm chỉ là em trai với chị. Lâm sợ mình sẽ mất mối quan hệ này nên không dám thổ lộ tình cảm của mình. Anh sợ nhất là mối quan hệ sẽ đổ vỡ, như bố mẹ anh vậy, sợ chị sẽ rời xa anh, sợ không còn ai bên cạnh để lắng nghe và động viên anh “hãy cứ khóc đi nữa cho nhẹ lòng!” Nước mắt đàn ông mà, Lâm không muốn ai thấy, đặc biệt là em gái của mình. Nhưng với chị, Lâm lại rất thoải mái, mỗi lần nói chuyện với chị là trái tim anh như được gột sạch những u buồn vậy. Thế nên Lâm không bao giờ muốn mất mối quan hệ tốt đẹp này với chị.
Cái duyên Lâm gặp Viên cũng thật là kỳ lạ. Anh gặp Viên khi cả hai cùng đi dự một khóa tu trong chùa. Lúc đó cô mới ra trường nên nhiều bỡ ngỡ lắm, chưa quen với địa lí nơi này, lại gặp được Lâm – chàng trai trẻ nhiệt huyết trong công việc thiện nguyện. Cô cảm mến và yêu quý anh lắm. Biết Viên chỉ có một mình xa quê, lạ nước lạ quê, Lâm cũng nhiệt tình giúp cô nhiều việc. Rồi tình cờ sắp đặt khi khu cô trọ cũng là một ngôi nhà gần nơi Lâm ở. Thế là hai người lại có dịp thường xuyên gặp nhau hơn. Lâm thường sang nhà Viên giúp cô sửa cái bóng điện hỏng, đóng lại cái chân giường, cái cánh tủ bị hỏng. Biết Viên lớn hơn mình bốn tuổi, Lâm miễn cưỡng gọi là chị chứ trong lòng thì không muốn. Anh luôn cảm thấy trong cô gái này có cái gì đó gần gũi lạ thường, sự dịu dàng của cô làm anh nhớ tới mẹ. Trong Lâm luôn muốn được ở bên cạnh chị để được chăm sóc và được yêu thương.
Mỗi khi vào thời gian này, Lâm thường thấy Viên đang online trên Facebook. Nhưng hôm nay, đèn Facebook của Viên không sáng. Viên thường thức khuya để làm việc đến 11, 12 giờ đêm. Cô là giáo viên và cũng làm việc cho báo Văn hoá tỉnh. Viên thường lượn lờ trên mạng viết bài sau khi hoàn thành công việc chính của mình. Đó là cách cô giải toả tâm hồn khi cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Lâm biết và luôn ủng hộ cô một cách âm thầm. Anh mua và gom tất cả các bài viết của Viên trên báo vào một tệp tin trang trọng trong ngăn tủ. Thỉnh thoảng, anh nhớ đến Viên, anh lại lôi ra đọc. Không hiểu sao, những bài thơ Viên viết, anh cảm nhận như đang lạc vào thế giới tâm hồn của cô. Cảm giác như những dòng văn này được cô viết cho chính mình. Nhưng anh không dám nhận ra điều đó. Chỉ là cảm nhận và vui thú trong bí mật. Yêu đơn phương trong im lặng cũng có những niềm vui đặc biệt. Mặc dù đau đớn, nhưng vẫn có niềm vui nhỏ khi được ở bên người mình yêu, quan tâm đến họ mà không lo sợ gì. Mọi người thường nói rằng yêu sẽ ghen tỵ. Nhưng Lâm không vậy. Anh hạnh phúc khi thấy Viên hạnh phúc, chỉ là có chút đau lòng khi cô vui vẻ bên một người khác mà không phải là anh. Có lẽ tình yêu của anh dành cho Viên quá lớn, hoặc có thể nó chứa đựng cả một loại tình cảm vượt ra ngoài khái niệm tình yêu thông thường nam nữ, điều đó mới giúp anh có thể ở bên cô như vậy lâu.