Hai nửa yêu thương chương 7 | Giải quyết dứt khoát

22/04/2024 Tác giả: Hà Phong 148

Tối về, Hoạt không thấy Viên và con trai nên anh ta cảm thấy lạ. Thường thì dù có việc gì thì Viên cũng không để con trễ như vậy. Linh tính báo hiệu cho anh ta rằng có điều gì đó không ổn, anh ta nhanh chóng vào phòng mình để tìm vợ. Bàn làm việc trống trơn, sách vở còn đầy trên đó. Anh ta vội vàng chạy đến tủ quần áo, mở ra thì thấy chỉ còn quần áo của mình, không còn gì của Viên. Hoạt bắt đầu hoảng loạn, chạy vào phòng con trai hy vọng cuối cùng rằng Viên chỉ là giận chồng nên đã chuyển đồ đạc sang phòng của con.

Nhưng phòng của con trai hoàn toàn trống trơn, chỉ còn có giường và tủ quần áo.

Hoạt thất vọng một chút rồi chạy ra ngoài tìm Ngân. “Chị ấy đâu? Vợ tôi đâu?” Hoạt hỏi Ngân một cách trống rỗng.

“Chị ấy… Chị ấy…” Ngân sợ hãi trước sự phản ứng của Hoạt nên nói lắp bắp.

“Nói, chị ấy đi đâu rồi?” Hoạt đòi hỏi.

“Dọn ra ngoài rồi,” Ngân nói nhanh như sợ bị phạt giống như tối hôm qua.

“Dọn ra ngoài? Từ khi nào?” Hoạt ngạc nhiên.

“Chiều nay.”

“Sao không báo cho tôi?” Hoạt tức giận. “Dọn đi sao? Còn không nghe điện thoại nữa!” Anh ta mắng vợ.

Ngân nhìn Hoạt như thể sợ hãi, cố gắng tránh ánh mắt của anh ta.

Hoạt gọi điện cho Viên nhưng không liên lạc được. “Dọn đi sao? Còn không nghe điện thoại nữa!” Hoạt tức giận và lải nhải mắng vợ.

Ngân rời khỏi phòng, cảm thấy lo sợ. Bởi vì cô biết nếu anh ta tức giận thì sẽ hại mình. Không ăn chửi thì thể nào cũng ăn tát. Anh ta đã trở nên thô lỗ từ lâu. Nhưng điều đặc biệt là anh ta chưa bao giờ làm như vậy với vợ. Ngân hiểu điều này sau thời gian dài sống với họ.

Bòn Bon thấy lạ khi mẹ không đưa về nhà mình. Viên dẫn con về căn phòng trọ đã sắp xếp sẵn và chuyển đồ đạc vào. Giường và tủ quần áo là những thứ duy nhất trong căn phòng. “Nhà này là của ai, mẹ?” Bòn Bon hỏi.

Viên đặt cặp sách của con xuống bàn rồi trả lời: “Từ nay, đây sẽ là nhà của mẹ và con. Chúng ta sẽ sống ở đây?”

“Ở đây? Tại sao không về nhà mình, mẹ? Và bố ở đâu?” Bòn Bon hỏi.

Viên cảm thấy xúc động khi con nhắc đến bố. Nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên trả lời con bằng cách đơn giản: “Nhà này là của mẹ và con thôi. Bố sẽ không sống cùng chúng ta.”

“Tại sao bố không sống cùng chúng ta?” Bòn Bon hỏi tiếp.

“Vì mẹ và bố không thích nhau nữa, nên ở gần nhau sẽ không vui. Giống như khi con không thích một người bạn nào đó trên lớp, con sẽ không đến gần họ nữa. Không đến gần sẽ không cãi nhau. Như vậy sẽ tốt hơn, con ạ.”

“Tại sao bố mẹ lại không thích nhau nữa?” Bòn Bon tiếp tục hỏi. Con cảm thấy tò mò và muốn biết mọi điều.

Viên cảm thấy hơi bối rối không biết phải giải thích thế nào thì thằng bé Bon đã tự trả lời:
“Có phải vì tối hôm qua bố say rượu nằm dưới sàn nhà không, mẹ? Con cũng không thích nhìn thấy bố say rượu. Thôi mẹ con mình ở đây cũng được.”

Nó vui vẻ nằm thử lên giường. Mặc dù giường không có đệm nên hơi cứng, nhưng nó có vẻ thích cái giường này. Nó nằm ngửa, vẫy tay vẫy chân rồi nhắm mắt lại cảm nhận.

Viên thở phào. Coi như thằng bé Bon đã chấp nhận tình hình hiện tại. Trước mắt thì cứ giải thích như vậy cho nó hiểu. Mọi chuyện sẽ được giải thích kỹ hơn sau này.

Thằng bé Bon dễ dàng thích nghi với cuộc sống mới hơn Viên nghĩ. Nó không cần biết nhiều, và thực ra nó đã đi học cả ngày trên trường rồi, chỉ về nhà vào buổi tối nên nhà nào cũng không quan trọng lắm đối với nó. Nó khá dễ tính, giống mẹ, chấp nhận mọi hoàn cảnh.

Viên cảm thấy nhẹ nhõm hơn với mối lo lắng trước đó.

Đêm, sau khi con đã ngủ say, cô lên gõ đơn ly hôn. Tài sản và vấn đề nuôi con sẽ được để cho vợ chồng tự thỏa thuận. Viên biết Hoạt không quan tâm đến con, nên cô quyết định sẽ nuôi con. Phần trợ cấp cũng để vợ chồng tự thỏa thuận. Viên nghĩ rằng ly hôn như thế này sẽ nhanh chóng và không gây tranh cãi.

Ngày hôm sau, sau khi dạy xong, Viên nhắn tin cho Hoạt hẹn gặp ở một quán cà phê. Cô không muốn quay về nhà vì biết Hoạt thường chỉ về nhà vào buổi tối.

Khi nhận được tin nhắn, Hoạt rất vui mừng. Anh ta sửa soạn ngay và chạy đi gặp vợ.

Viên đã chờ anh ta một lúc.

“Em chờ anh lâu chưa?” Hoạt hỏi.

“Anh uống gì?” Viên không muốn trò chuyện với chồng.

“Gì cũng được. Mà sao hôm nay em có vẻ lạnh lùng với anh thế?” Hoạt vẫn cười như bình thường.

Viên không đáp lại, chỉ gọi đồ cho Hoạt.

Hoạt thấy vợ nhớ sở thích của mình nên vui mừng. Anh ta muốn nắm tay vợ nhưng Viên rút tay lại.

“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Viên nói.

“Thì anh nghe đây! Em nói đi!” Hoạt cười như chẳng có gì xảy ra.

Viên trả lời: “Đây, đây là đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị. Anh đọc xem, nếu có gì thắc mắc thì ta có thể thảo luận ngay tại đây.”

“Hoạt còn chưa tin vào mắt mình. Anh ta cầm lá đơn ly hôn từ tay vợ vừa đặt trên bàn lên để đọc cho rõ.

“Đúng là đơn ly hôn rồi. Anh ta không mơ. Là đơn ly hôn. Nó rõ ràng rành mạch hiện lên trước mắt Hoạt. Anh ta chỉ kịp đọc cái tiêu đề đơn xin ly hôn chứ chưa hề đọc nội dung trong đó là gì.

“Còn lâu tôi mới ly hôn! Dừng ngay cái trò nhảm nhí đấy lại. Cô đừng có mà mang việc ly hôn ra hù tôi.”

Hoạt vứt cái đơn ly hôn xuống đất ngay trước mặt vợ.

Viên vẫn rất bình tĩnh nhìn cái đơn ly hôn do chính tay mình soạn thảo rớt xuống chân mình. Cô cúi xuống nhặt nó lên rồi để lại trên bàn như cũ.

“Tôi không hù dọa anh. Tôi nói rất nghiêm túc. Tôi muốn ly hôn với anh. Nếu anh không đồng ý tôi cũng sẽ viết đơn ly hôn đơn phương lên tòa án. Chúng ta không thể cùng chung sống dưới một mái nhà được nữa. Tôi và anh quá khác nhau.”

“Cô đừng có mà biện minh cho mình. Cô chán tôi rồi chứ gì? Cô lấy cớ bỏ tôi đúng không?” Hoạt bất ngờ to tiếng mắng vợ. Anh ta hoàn toàn lật lọng.

“Cái này là anh phải hỏi lại chính mình. Từ khi lấy anh tôi chưa bao giờ làm điều gì lỗi đạo vợ chồng. Tôi đã từng tin tưởng và cảm động trước tình cảm của anh dành cho tôi. Đó là sự thật. Vì vậy tôi đã đồng ý lấy anh. Nhưng anh xem lại bản thân mình đi, anh đã làm gì với tôi hả? Anh lại còn đổ lỗi cho người khác sao?”

Hoạt nghe vợ nói vậy thì quay ngoắt lại thái độ.

“Viên! Anh biết anh sai rồi. Anh làm như thế là có lỗi với em. Nhưng em cũng thấy đấy, con bé đó nó mồi chài anh. Anh là đàn ông, có chén rượu vào là không kiểm soát được bản thân mình. Anh không hề có ý gì với con bé đó. Nó làm sao so sánh được với em chứ! Nếu em muốn, ngay hôm nay anh sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà cho em vui lòng.”

Viên càng nghe chồng giải thích thì càng thất vọng về người đàn ông này. Anh ta quả thật chỉ nghĩ đến bản thân anh ta thôi. Anh ta vui vẻ trên thân xác người đàn bà khác và sẵn sàng vứt bỏ họ nếu cần. Anh ta là loại người sống không có tình càng không có nghĩa gì cả.

“Nó… Nó có thai rồi anh biết không hả?” Viên nói, giọng nghẹn đắng.

“Có thai?” Hoạt có vẻ tức giận, mắt cau lại lẩm bẩm: ‘Cái con khốn này, đã bảo uống thuốc rồi còn để cho có thai.”

“Em đừng lo! Anh sẽ mang nó đến bệnh viện bắt nó bỏ thai đi là được chứ gì? Dễ thôi, chắc là mới mấy tuần, tí là xong ấy mà.” Hoạt bất ngờ dỗ dành vợ.

“Tôi thật không ngờ anh lại là người không có trái tim như vậy. Đến con anh mà anh cũng muốn gi.ết nó ư?”

Viên tức muốn khóc, giọng lạc đi.

“Nó chắc gì là con anh? Chưa biết chừng nó ăn nằm với thằng khác rồi về vu oan cho anh đấy. Cái con bé đó lẳng lơ không tin được em ạ.”

“Im đi! Anh là loại đàn ông đểu cáng. Tôi thật hối hận vì đã từng làm vợ của anh!”

Viên quát chồng rồi bật khóc.

“Viên!” Hoạt đến gần định an ủi vợ thì Viên bất ngờ đứng dậy gạt tay anh ta ra khỏi người mình.

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Việc ngày hôm nay, tôi nói là sẽ làm. Anh chờ ngày tòa đưa giấy gọi lên. Kể từ hôm nay tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa.”

Viên lấy ví rút ra tiền bỏ dưới ly nước rồi bước thật nhanh ra khỏi quán cà phê để mặc Hoạt tần ngần với phản ứng của vợ. Anh ta cứ nghĩ đối xử phũ phàng với nhân tình của mình thì vợ mình sẽ hả lòng hả dạ chứ. Nhưng vợ anh lại không phải như vậy.

Bài viết liên quan