Đọc truyện Hoa hồng có gai chương 1 tác giả Nguyễn Hiền
Dưới sáng sớm, bà Hà rất ngạc nhiên khi phát hiện con gái đang bận rộn nấu nướng trong bếp, với tiếng xoong nồi và chén bát chạm vào nhau, làm bà cảm thấy tò mò. Bà đứng dậy và tính bước xuống bếp để xem con gái đang làm gì. Tưởng rằng có thể giúp đỡ con trở nên dễ dàng hơn, ông Bình vụt tay vợ mình nói nhỏ:
Chiều qua, con gái xin phép anh đi dã ngoại cùng nhóm bạn thân vào sáng nay, nhưng anh quên thông báo cho em. Hãy để nó tự chuẩn bị, và về việc nội trợ, không cần phải can thiệp quá nhiều. Khi nào con mới trưởng thành?
Anh đang nói về chuyện nội trợ?
Từ những việc nhỏ, con sẽ học từ đó. Có những việc con làm có thể không thể đúng theo ý em, nhưng chúng ta không nên can thiệp quá nhiều.
Em lo rằng con nấu không ngon đúng không? – bà Hà vẫn còn lo lắng.
Nếu con thử và thất bại một lần với món mặn, thì con sẽ học từ sai lầm và sẽ làm tốt hơn ở lần sau. Nếu em làm sẵn tất cả thay con, thì sau này con sẽ trở nên phụ thuộc vào người khác. Hãy tạo cơ hội để con tự học cách tự lập, cho dù sau này gặp khó khăn, con sẽ tự mình giải quyết.
Dạ, em hiểu ý anh, nhưng anh đừng cứng đầu quá. Dù sao, nó vẫn là con gái…
Anh không muốn con gái phải dựa vào người khác. Hãy giúp con phát triển sự độc lập. Dù sau này con gặp khó khăn thế nào, con cũng không phải tạo khó khăn cho người khác.
Dạ, em sẽ lắng nghe anh, nhưng anh đừng làm quá cứng rắn, vì cuối cùng, con vẫn là con gái… – bà Hà nói xong và nằm tiếp trên ghế.
Theo kế hoạch được phân công trong nhóm, Khánh Ngân đã đảm nhận trách nhiệm nấu bữa sáng và trưa, vì cả nhóm đã quyết định đi Vũng Tàu trong hai ngày. Cô đã dậy sớm để tự tay chuẩn bị các món ăn và đóng gói chúng vào hộp bento, vì mẹ của cô chịu trách nhiệm trong việc nội trợ hàng ngày. Do đó, cô muốn món ăn phải ngon và đãi ngộ bạn bè. Cô nói với cha mình:
Lớp của con được nghỉ học hai ngày, và cả nhóm bạn quyết định đi du lịch đến Hồ Tràm. Con xin phép cha mẹ…
Được, tối nay mẹ sẽ nói lại với cha. Chúc các con có chuyến du lịch vui vẻ…
Dạ, con cảm ơn cha… – khi thấy con gái còn lưỡng lự và có vẻ muốn nói thêm điều gì đó, ông nghĩ rằng cô cần tiền, vì vậy ông tự giới thiệu:
Có gì không? Chút nữa, cha sẽ chuyển khoản cho con…
Dạ, không phải đâu, con còn tiền. Cha cho con rất nhiều tiền dành cho việc tiêu vặt…
Vậy có điều gì mà con muốn nói không? – khi thấy con gái lưỡng lự như muốn nói điều gì đó, ông nghĩ rằng cô cần sự giúp đỡ tài chính, và đưa ra một câu hỏi:
Điều gì đang xảy ra mà con cứ lưỡng lự?
Các bạn đã giao cho con trách nhiệm trong việc nấu ăn, nhưng con… – Khánh Ngân nhúm mắt và phát biểu:
Em không tự tin đúng không? Em có cảm giác như muốn nói gì đó, nhưng em sợ mẹ rằng em cần tiền, nên cha muốn xác minh:
Cha hiểu rằng con không tự tin. Hãy tự tin hơn, nếu con thử nấu và món ăn không ngon, thì con sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau. Việc nấu ăn từ tay con có ý nghĩa riêng của nó. Cũng giống như các bữa cơm mà mẹ con đã làm, mọi người trong gia đình đều thấy có lý do để cảm ơn mẹ. Nhưng giả sử khi cha về nhà và thấy con đang nấu bếp, cha cũng sẽ tò mò và muốn thưởng thức món ăn mà con nấu…
Con hiểu rồi, cảm ơn cha…
Đúng 6 giờ, toàn bộ nhóm đã chuẩn bị sẵn và lên đường. Họ sử dụng xe hơi của gia đình Hoàng Vũ. Trong nhóm, có 5 người, gồm Hoàng Vũ, Trần Đại, và 3 bạn nữ là Khánh Ngân, Khả Như và Kim Oanh. Đó là 5 sinh viên đại học kiến trúc chuẩn bị đi đến Vũng Tàu. Trên đường đi, họ hát hò và đùa vui. Người ta thường nói rằng thời sinh viên là khoảng thời gian đẹp nhất và không sai.
Đột ngột, cậu Đại nhìn mọi người rồi bắt đầu nói:
Tớ có ý kiến này. Khi chúng ta chơi thân với nhau, hãy giúp đỡ nhau khi có khó khăn, ví dụ như tớ.
Ôi, cậu quá khôn ngoan, sao cậu muốn chúng ta giúp đỡ cậu vậy? – Kim Oanh phản hồi.
Chúng ta chỉ là bạn thôi và không được ép buộc phải kết hôn với nhau, nhưng sau này, chúng ta sẽ kết hôn với nhau… – Đại tuyên bố tiếp.
Mọi người đột nhiên im lặng, một vài người nhìn nhau với biểu cảm ngạc nhiên. Nhỏ Oanh phát biểu:
Phần này cần xem xét kỹ hơn, chẳng phải…
Đừng có nói như thể tớ có cảm tình với cậu đâu. Nếu tớ thích cậu, tớ sẽ nói ngay thôi. Nếu không, tớ sẽ tuyên bố điều 3…
Ai quan tâm đến cậu chứ, tớ chỉ nói “nếu thôi”… – Oanh nhìn Hoàng Vũ với vẻ lúng túng.
Nhận thấy không ổn, Vũ quay sang Ngân và nói:
Chuẩn bị cho mọi người một chút đồ ăn, tránh việc Đại đói làm loạn giờ đây…
Nhưng trên xe này làm sao mà ăn được? Đồ ăn ở cốp xe mà… – Ngân tỏ ra không rõ ràng.
Vũ, ăn cái bánh bao tớ mang theo này… – Oanh rút ra một chiếc bánh bao từ trong balo và đưa cho Vũ.
Tớ không đói đâu, Oanh cứ ăn đi, còn tớ lo cho Đại… – Vũ từ chối và đứng lên nói tiếp: Oanh ăn đi, mình đi vệ sinh trước…
Thế à, cứ làm ra vẻ vậy, tớ mang theo một hộp cơ mà… – Đại bày tỏ sự khó chịu.
Hộp đâu? Chỉ thấy cậu nói chứ không thấy đâu… – Oanh phản pháo lại.
Ngân quay sang Vũ nói nhỏ:
Bác tài cho chúng tôi xuống ăn lót dạ ở một nơi trống không ạ…
Các bạn chuẩn bị sẵn sàng, khoảng 500m nữa sẽ dừng xe… – trong khi mọi người còn băn khoăn, bác tài quẹo xe vào một quán bún giò heo ven đường. Ngân nói:
Bác ơi, cháu đã chuẩn bị thức ăn theo rồi…
Ở lại đây và dùng cơm trưa, bây giờ mọi người vào toilet rồi sau đó ăn lót dạ nhé…
Dạ, bác…
Mọi người ngồi xuống ăn, Khả Như rủ Ngân đi toilet, tận dịp có hai người, Kim Oanh rút ra hộp bánh bao, cùng lúc kéo ghế ngồi cạnh Vũ:
Vũ, ăn bánh bao với Oanh đi…
Cảm ơn cậu, mình không thích bánh bao và cũng đã đặt bún rồi… – Vũ từ chối và đứng lên tiếp: Oanh, cô nằm gìn đồ, mình đi vệ sinh…
Ồ, sao mọi người đi hết, chỉ còn mình thôi à? – Oanh tỏ ra thất vọng.
Khi Vũ rời khỏi, thấy Đại đang nói cười với Ngân, anh lại gần và vỗ vai Đại:
Ra xem đồ giữ dùm Oanh đi vệ sinh đi…
Thôi, đừng cần, ai cũng tự làm mà… – Đại phản ứng.
Mình sẽ ra giữ chỗ cho cậu… – Ngân chuẩn bị quay đi nhưng Đại vội theo.
Nhìn theo hai người, gương mặt của Vũ hơi buồn, anh biết Đại cũng có tình cảm với Ngân, mặc dù anh ta thường nói lớn nhưng thực chất, anh ta cũng đang mang nhiều nỗi lo. Anh cũng vậy, dù ở nhà anh đã nghĩ rất nhiều về cách nói với Ngân, thậm chí anh đã viết ra và học thuộc những câu nói hay từ internet. Nhưng khi đứng trước cô ấy, anh đã quên hết và không nhớ nổi một câu…
Khi thấy Oanh đi gần, Vũ vội vàng đi vào toilet nam để tránh cô ấy. Anh biết Oanh có cảm tình với mình, nhưng con tim anh đã hướng về Ngân, và đó là lý do anh thấy đau lòng…
Tình yêu đầu đời chưa hình thành nhưng đã tạo nên sự đuổi theo trong nhóm bạn thân. Khả Như là người hiền lành, vui vẻ và dịu dàng nhất, luôn tỏ ra nhượng nhịn, thậm chí có lúc cam chịu. Có lẽ, một phần cũng do hoàn cảnh. Ba Như đã mất sớm vì căn bệnh nặng, và việc mất mát đột ngột này khiến mẹ cô phải trải qua thời gian lo lắng và lo sợ. Cô mẹ luôn cảm thấy có người định hại cô, thậm chí có những đêm cô tỉnh dậy nghe tiếng mẹ khóc, nhưng khi mẹ tỉnh lại, cô lại trở nên lơ ngơ. Những lúc như vậy, cô chỉ biết ôm mẹ mình thật chặt…
Trong nhóm 5 người, chỉ nhà Hoàng Vũ là gia giảu nhất. Ba của Vũ là chủ tập đoàn kinh doanh bất động sản và chuỗi nhà hàng, khách sạn. Do đó, ông đã chỉ định cho con trai học về kiến trúc với hi vọng rằng con trai sẽ tiếp tục kế nghiệp gia đình. Vũ thừa hưởng nhan sắc từ mẹ, người mẹ trước đây là hoa khôi của trường đại học Ngoại thương. Bà cảm phục và yêu thích sinh viên trường Đại học kiến trúc, người chính là Ba Vũ hiện tại.
Lên đường thôi… – Tiếng bác tài gọi mọi người lên xe, tất cả đều vội vã…
Ủa, nhỏ Oanh ở đâu rồi nhỉ? – Ngân hỏi lo lắng.
Cô ấy đã lên xe từ lâu rồi… – Khả Như nói nhẹ nhàng.
Sao cô ấy tự nhiên lại lên xe? Cô ấy ăn xong khi nào mà không thấy? – Ngân tỏ ra bất ngờ.
Oanh đã ăn bánh bao rồi, không cần lo cho cô ấy… – Vũ nói khi bên cạnh Ngân, ông cố gắng giơ balo cho cô nhưng bỗng Đại từ phía sau vượt qua chen vào giữa hai người…
Tránh ra, nước sôi nè?
Ôi, còn trò nghịch nào nữa không? Làm mình suýt té kìa… – Ngân hét lên.
Khi lên xe, Ngân đã giữ vị trí ngồi sau lưng bác tài như sáng nhưng không hiểu sao Oanh ngồi chỗ của cô. Do đó, cô đành phải ngồi hàng ghế sau. Lúc đó, Vũ nói:
Ngân không ngồi hàng ghế sau được đâu…
Không sao đâu, mình ngồi thoải mái mà… – Ngân cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng cô lo lắm.
Ngân ngồi cạnh bác tài đi, chúng ta con trai ngồi hàng sau…
Không còn cách nào khác, cô lên ghế trước ngồi cạnh bác tài. Xe chỉ đi một lúc thì loa phóng thanh từ hàng ghế sau của Đại đã phát tiếp, không khí trong xe trở nên sôi động như lúc ban đầu:
Tớ tiếp tục thông báo điều 3…
Mọi người đợi mãi mà không nghe Đại nói điều 3 là gì, lúc này Ngân quay lại phía sau:
Sao im lặng thế? Bạn nói lớn lắm mà giờ lại không nói gì cả, nếu không nói sẽ bị phạt đó…
Ôi, giúp tôi đi, nghĩ ra câu gì đi… – Đại nài nỉ Vũ.
Tôi không biết nói gì đâu, càng muốn nói càng rối… – Vũ thất vọng.
Trong lúc đó, Ngân bắt đầu đếm ngược:
10, 9, 8, 7, 6…
Từ từ chút đi, đếm nhanh làm rối thêm, điều 3 là… sẽ kết hôn với nhau sau này, yêu thương nhau, không làm khó nhau…
Câu này quen quen, có vẻ như đã nói rồi… – Ngân cố nhớ ra điều gì…
Đúng, tôi cũng nghe Đại nói ở điều 2 rồi – Khả Như lên tiếng.
“Đó bạn thấy chưa? Khả Như hiền lành nhưng cũng nói lên ý kiến…”
“Nhưng điều 2, cô ấy chỉ nói một vài câu đầu, không nói rõ hơn…” – Khả Như bênh cậu Đại, người đang gãi đầu vì lo lắng…
“OK. Được chấp nhận…”
Toàn bộ xe cười vui vẻ, chỉ một người mệt mỏi không tham gia trò chơi với bạn bè. Mọi người đều hiểu Oanh có chút khó tính, nhưng đó là tuổi trẻ, không bao giờ đầy đủ. Trò chơi “tung người hứng” vẫn tiếp tục rôm rả.
Ánh nắng vàng phủ trải trên con đường, chiếc xe lăn bánh một cách trôi chảy, mang theo những tâm hồn mộng mơ, xen kẽ cảm giác lạ lẫm của tình yêu đầu đời chưa trọn vẹn. Đó là tình cảm của những cô gái và chàng trai, lần đầu tiên họ biết đến sự nhớ nhung và quan tâm đến bạn thân của mình, bất kể giới tính. Và mỗi khi đêm buông xuống, họ lại bắt đầu thao thức, nhớ mong và yêu thương…