Hoa hồng có gai chương 10 | Ngân thông minh xử lý

13/11/2023 Tác giả: Hà Phong 23

Bằng một giọng trầm buồn và căm phẫn đến tột độ, Khánh Ngân chia sẻ với Trần Kiên về nỗi oan ức của mẹ, việc lừa đảo có chủ đích của bà Kiều, sự lo lắng về bệnh tình của cha và mong muốn làm một điều gì đó để lấy lại công bằng, đồng thời muốn những người gây ra tội ác phải chịu hậu quả.

Tiếc nhỉ, tại sao không đi học ngành công an chứ? Em rất có đầu óc phán xét, chắc chắn anh sẽ thay em làm vụ này…

Nhưng phải bắt đầu từ đâu?

Từ sợi dây chuyền. Em đưa sợi dây cho anh mượn. Ngày mai em hẹn gặp cậu Vũ con bà Kiều và trả lại, nói cậu ấy mang trả lại cho mẹ. Em không thích sợi dây này và cách mà cậu ấy đã tặng em…

Nhỡ cậu ấy bán lấy tiền mua sợi dây khác thì sao? Lần trước cậu ấy nói nếu em không thích thì cậu ấy sẽ bán đi và mua cho em sợi dây khác…

Cậu ấy còn non nớt lắm. Em yêu cầu Vũ phải trả sợi dây về chỗ cũ. Em không muốn mang tiếng…

Em hiểu rồi. Vụ này em làm được… Còn bước tiếp theo?

Vũ ghé vào tai Ngân nói nhỏ, chỉ biết cô gật đầu, đôi khi lại đỏ mặt lên mắc cỡ, rồi lại chuyển hướng tâm trạng và nước mắt dàn dụa. Kiên bên cạnh động viên, Ngân cũng vơi đi phần nào.

Nghe con gái nói kế hoạch trả thù, bà Thanh Hà thực sự lo lắng. Cuộc đời bà đã từng tưởng như không còn được như ngày hôm nay nếu như không gặp ông Bình. Giờ đây bà hoàn toàn không muốn con gái phải mạo hiểm, nhưng từ trong tâm khảm, bà cũng không thể làm ngơ và ngồi nhìn kẻ thù nhởn nhơ sống hưởng thụ trên mồ hôi xương máu của gia đình bà. Trầm ngâm một hồi, bà nói với con:

Con phải hết sức cẩn thận, chúng nó sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả giết người…

Con sẽ cố gắng. Hơn nữa, tất cả phải làm theo kế hoạch của công an…

Vậy thì mẹ yên tâm rồi…

Đúng 19 giờ, Kiên lái chiếc xe bóng lộn đến rước Ngân. Từ trong nhà, cô bước ra làm ai nấy đều ngạc nhiên. Phải nói rằng cô rất đẹp. Chiếc đầm đỏ xẻ táo bạo bó sát lấy thân hình mảnh mai với đôi chân dài miên man. Ngân bước ra thì Kiên cũng đã mở sẵn cửa xe. Cô vừa bước vào là anh nổ máy chạy vụt đi, để lại biết bao con mắt kinh ngạc kèm theo lời bàn tán của bà con chòm xóm.

Con với cái hư hỏng, cha thì tai nạn đang còn nằm viện không biết sống chết thế nào. Nhà thì bán rồi, mai mốt người ta lấy nhà thì không có cái chuồng heo mà ở. Vậy mà còn bày đặt quần với chả áo. Tội nghiệp ông bà ấy hiền lành…

Cái ngữ ấy thì làm được gì? Hoàn cảnh như thế mà không lo học hành chỉ bày đặt ăn mặc hở hang…

Vì Kiên phóng xe đi ngay, Ngân không nghe thấy những lời nói trên của mấy bà hàng xóm. Cô tỏ vẻ ngượng ngùng và không quen với cách ăn mặc như thế này. Thấy cô cứ kéo chỗ này lại che chỗ kia, anh cười trêu cô:

Em đẹp lắm…

Mặc đồ này kỳ quá, em không quen…

Chúng ta đang đi làm nhiệm vụ. Chút nữa em sẽ hết khó chịu khi tất cả các cô gái đều ăn mặc như thế…

Biết là thế nhưng đâu cứ phải ăn mặc hở hang? Mình vào hát rồi trả tiền mà…

Em nhớ hết mặt những tên trong tấm hình chưa? Và những nguyên tắc mà em tuyệt đối phải chấp hành…

Em nhớ rồi. Em sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh…

Trong vai một người thừa kế gia đình giàu có từ Anh quốc mới trở về, Trần Kiên tỏ ra tự tin ngạo mạn khi đưa cô gái bước vào cánh cửa, nhưng ngay lập tức, anh gặp phải sự ngăn cản của bảo vệ:

Xin mời anh chị đi sang cửa bên này… – tên bảo vệ chỉ họ đi vào một lối khác.

Tôi muốn đi vào cánh cửa này, tại sao lại không được?

Chỉ có khách quen mới được vào sảnh đó, còn khách mới thì đi theo lối này…

Bấy nhiêu đủ chưa? – Kiên móc bóp, anh rút ra 2 tờ 100 USD đưa cho tên bảo vệ nhưng cố ý để hắn thấy số tiền dày cộp trong bóp.

Dạ được, mời anh chị vào, mai mốt sung sướng nhớ đừng quên em… – tên bảo vệ nói và cười nham nhở.

Sau khi vượt qua cửa bảo vệ, hai người được dẫn vào một hành lang với ánh sáng mờ ảo, tạo bởi những bóng đèn yếu, chốn này được cách âm hoàn toàn với thế giới bên ngoài, yên tĩnh và tách biệt. Khánh Ngân tỏ ra lo lắng, nhưng bàn tay của Kiên luôn nắm chặt lấy tay cô, khi đến một căn phòng gần cuối hành lang, họ được mời vào bên trong. Lúc này, Kiên giữ im lặng và không cho Ngân nói, mặc dù cô lo sợ, nhưng cô vẫn bước theo anh.

Anh dùng rượu nào? Còn em này… – một quản lý tiếp cận họ.

Làm sao?

Em nói anh cần thêm phục vụ không? Vì em thấy anh đi cùng cô này nên mới hỏi, mong anh bỏ qua cho em…

Ô là la, có chứ, càng đông càng vui mà… – Kiên tỏ ra bất cần.

Khi quản lý đi, hai người tiếp tục tiến vào phòng. Khác biệt hoàn toàn so với sự im lặng bên ngoài, trong căn phòng rộng khoảng 50 mét vuông, có một sân khấu nhỏ và âm nhạc to vang. Ở đây không chỉ là nơi hát cho nhau để thỏa mãn đam mê nghệ thuật, mà còn là thế giới của những người giàu có. Kiên nhìn chung quanh và quyết định tiến đến một bàn trống. Tuy nhiên, Khánh Ngân bất ngờ hét lên và ôm chặt lấy anh:

Buông tôi ra…

Em đẹp quá, đi với anh đêm nay, anh sẽ cho em rất nhiều tiền… – một tên say xỉn đang cố kéo tay cô.

Người này là của tôi, anh nhầm rồi… – Kiên định giữ tay cô.

Thằng này làm người ta đau nè… – cô buông khỏi vòng tay Kiên và quay sang làm điệu với tên Tùng.

Người đẹp của anh, ngoan nào. Anh có nhiều tiền, anh sẽ cho em rất nhiều tiền… – tên Tùng vẫn lè nhè.

Nói nhỏ đi, anh sợ quản lý đuổi ra không? – Cô hỏi nhưng lại đưa miệng gần tai anh và thổi hơi nóng làm anh run lên thích thú.

Anh là chủ quán này đấy, ai dám đuổi anh? – Tên Tùng, mặt sĩ diện, tỏ ra kiêu ngạo với người đẹp.

Em không tin. Cưng xỉn rồi nói linh tinh là không hay đâu nhớ chưa? – Cô tiếp tục dựa hẳn vào người anh, nũng nịu.

Em cầm thẻ này để vào đây với anh, không ai dám làm khó em đâu. – Tên Tùng nhét thẻ vào ngực áo của Ngân và còn hôn lên nó.

Cưng ăn gian à, biết đâu đây là thẻ giả thì sao? – Cô nói và gỡ cái đầu thẻ ra.

Thơm quá, đừng mà, thơm quá, ngoan em cưng…

Trong tình huống nguy hiểm, Kiên nhanh chóng thực hiện phương án dự phòng. Anh luồn tay xuống gầm ghế, gắn một máy ghi âm nhỏ. Sau đó, anh quay lại kéo tay cô.

Này cô, như này là sao? Cô nhận tiền của tôi xong rồi bỏ rơi tôi thế này à?

Anh đừng nóng, em sang với anh ngay mà…

Tuy nhiên, tên Tùng không phải là người dễ bị qua mặt. Hắn giơ tay tát mạnh làm Kiên loạng choạng suýt té. Hắn rít qua kẽ răng:

Thằng oắt con, mày có muốn về bú mẹ không hay bỏ xác nơi đây mà dám dây đến tao?

Thôi cưng, anh làm em sợ quá à…

À à… anh quên, tại thằng này…

Anh bỏ qua lần này, em lỡ nhận tiền của hắn rồi. Ngày mai em sẽ đến gặp anh, chỉ có mình anh thôi… – Cô hôn lên má hắn khiến hắn ngất ngây.

Được, tối mai em phải dành cho anh… – Hắn quay sang Kiên và cảnh báo: tối nay tớ tha cho mày vì lòng tốt của cô đẹp. Đừng để tớ gặp lại mày.

Sau đó, hắn rời đi, không quên vuốt má cô. Nhận thức được tình huống nguy hiểm, hai người vội rời khỏi chỗ đó. Khi chạy được một khoảng cách xa, Kiên rẽ xe vào một quán café bờ sông. Nhìn thấy cô giãy nảy:

Anh đi đâu nữa? Chở em về nhà, ăn mặc như thế này còn đi đâu.

Em nghĩ rằng hắn sẽ để người theo dõi mình không? Phía sau ghế có chiếc áo, em khoác tạm vào. – Kiên cười hóm hỉnh khi thấy cô dùng hai tay để che mình.

Bây giờ em còn run nữa…

Anh lại nghĩ khác…

Ý anh là sao?

Anh là người trong vai bảo vệ em, nhưng anh cảm thấy lúng túng, em đã biến anh thành kẻ bị động hoàn toàn, quá tự nhiên, như gái ngành chuyên nghiệp…

Anh nói em à?

Anh ví dụ thôi, anh xin lỗi nếu câu nào làm em không vừa lòng…

Trong tình huống phát hiện tên Tùng, em cũng không biết phải làm thế nào. Phóng lao chỉ còn theo lao thôi. Em muốn về nhà đi tắm, thật dơ dáy quá…

Dưới bầu trời đêm êm đềm, cuộc sống vẫn tiếp tục, và dòng người vẫn hối hả di chuyển, bất chấp việc ánh sáng ban ngày đã chấm dứt. Màn đêm buông lạnh lẽo, nhưng vẫn còn tồn tại những đời sống kiếm sống, không có thời gian nghỉ ngơi. Đằng sau cánh cửa cổng là một thế giới khác, nơi mà những người giàu có tự cho mình quyền hưởng thụ, thảnh thơi ăn chơi. Trong thế giới đó, có những người phụ nữ bỏ qua lao động để bán trái cam nuôi sống, không màng đến lòng tự trọng và những giá trị con người…

Khánh Ngân ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhìn những ngôi sao lấp lánh, và cô tự hỏi bao giờ mình mới có thể đếm hết được chúng…

Bài viết liên quan