Hoa hồng có gai chương 13 | Sự thật sẽ bị phơi bày
Tỉnh dậy với đầu đau như búa bổ, ông Tiến vẫn còn cảm nhận được sự mệt mỏi sau đêm nhậu tối qua. Chợt, ông hoảng hốt khi hình ảnh Thanh Hà lại xuất hiện trong trí nhớ, mặc dù rất mơ hồ. Đó chỉ có thể là một giấc mơ, phải không? Thanh Hà đã chết, ngôi mộ ấy là của ai? Xuống phòng khách, ông hỏi vợ:
Có phải tối qua anh thấy Thanh Hà không?
Anh nói mơ à? Người ta đã chết rồi thì làm sao sống lại được…- Bà Kiều giả bộ tỉnh bơ để chồng không nghi ngờ.
Nhưng đó là thật mà, chẳng lẽ mình lại mơ thấy? – ông Tiến hoang mang.
Ngày xưa anh còn ký giấy để thiêu xác mà, giờ nói gặp người đã chết, thật là kỳ quái…
Ngày đó xác chết đã phân hủy nên không biết ai nữa, chỉ nhận diện được qua bộ quần áo…- ông Tiến buồn bã.
Tôi cũng biết mà, mấy chục năm rồi mà anh vẫn không quên bà ấy, trong mắt anh chẳng có chỗ cho mẹ con tôi…- Bà Kiều nói, rồi khóc bù lu bù loa.
Ơ cái bà này, tôi chỉ gặp một người giống bà ấy thôi mà. Bà làm cái gì mà ầm ĩ thế?
Tôi hỏi anh, ngồi bên vợ mà lại nhắc tới người cũ thì cảm giác của tôi như thế nào anh có biết không?
Dù sao người ta cũng đã chết, bà còn ghen tuông gì nữa…- ông Tiến nói, rồi đứng dậy ra xe đi làm.
Bà Kiều ngay lập tức gọi cho tên Tùng, nhưng bị tức tối khi ông ta không bắt máy. Bà quay sang gọi hai tên đệ tử và yêu cầu chúng đến bệnh viện xem tình hình bà Hà thế nào. Bà nghĩ rằng chồng đang bệnh nặng, không lẽ bà ấy đi nhà hàng ăn uống? Tối qua, bà đã sơ xuất khi đi hú hí với ông Tùng ở nhà nghỉ và quên không đi cùng chồng. Nhận được tin báo là bà Hà đã cùng chồng bay sang Cu Ba để chữa bệnh được một tuần rồi, bà Kiều nhẹ nhõm vì chẳng qua ông Tiến chỉ nhìn nhầm.
Lên xe rời khỏi nhà, ông Tiến vẫn nghi ngờ về sự kiện tối qua. Để xác minh chính xác hơn, ông quyết định gọi ông Tuấn:
Alo, tôi đây…
Tối qua uống nhiều quá, giờ định đi uống ly cà phê cho tỉnh táo đây…
Gặp nhau ở quán cũ nhé, tôi cũng đang đến đó…- ông Tiến hẹn bạn mình.
Nhất định, ông phải tìm ra đáp án. Dù ông say rồi nhìn thấy hình ảnh khác nhau, nhưng còn ông Tuấn và mấy người khác, họ có lẽ cũng không say như ông? Nếu đúng đó là Thanh Hà, ông sẽ thuê thám tử đi tìm hiểu và làm rõ mọi vấn đề.
Đêm qua nhậu xỉn rồi bị vợ nhằn hay sao mà cái mặt méo sẹo thế kia? – ông Tuấn cười trêu bạn.
Tối qua ông nhìn thấy Thanh Hà đúng không? – ông Tiến không trả lời câu hỏi của bạn mà hỏi vấn đề khác…
Rõ ràng mà, tôi còn gọi tên rồi cô ấy giật mình quay lại, nàng còn đẹp lắm…
Nhất định tôi sẽ tìm ra nàng, nhưng …- ông dừng lại…
Kể cũng khó, nhưng hình như nàng có gia đình rồi, người đi bên cạnh hôm qua có lẽ là chồng nàng, trẻ và phong độ lắm…- ông Tuấn cũng thắc mắc, vẻ mặt cau lại ra dáng suy nghĩ.
Tôi cần phải điều tra và xác minh rồi tính sau. Còn ngôi mộ kia, nếu Thanh Hà còn sống, tại sao cô ấy không tìm tôi? Người nằm dưới mộ là ai? – ông Tiến tỏ ra đau khổ khi nhắc về vợ cũ.
Tôi hiểu tình hình của ông, tôi sẽ hỗ trợ ông trong việc tìm kiếm Thanh Hà.
Chuyện này chỉ ông và tôi biết, đừng để vợ tôi biết, lại nghĩ nọ kia, nhức đầu lắm, phụ nữ mà…
Được, tôi hiểu. Sẽ giữ bí mật.
Ba mẹ đã tham gia đoàn từ thiện một tuần, Khánh Ngân bắt đầu trang trí lại ngôi nhà ở quê. Vì đã đến hạn phải trả nhà cho người mua, Kiên không muốn Ngân về quê, nhưng do cô ấy quyết định nên anh không phản đối. Ngân muốn chuyển về quê sau khi ba mẹ về, mặc dù xa một chút, nhưng yên tĩnh và không xô bồ như ở thành phố.
Ngân muốn về quê, anh ạ… – Kiên báo cáo với Quang.
Tốt, ở quê rất tốt… – Quang không nhìn Kiên khi trả lời.
Anh nói gì mà em không hiểu? Một mình cô ấy ở quê xa, nếu xảy ra chuyện gì thì rất nguy hiểm… – Kiên lo lắng.
Cậu lo lắng hay cậu buồn vì phải xa cô ấy? Việc mẹ Ngân quay về, Bà Kiều sẽ lo ông Tiến biết, không ngoại trừ bà ấy sẽ tiếp tục ra tay…
Nhưng bà Hà đã đi Cộng hòa Cuba cùng ông Bình rồi, còn Ngân thì liên quan gì?
Theo cuộc trò chuyện với ông Tùng, bà ấy lo lắng Ngân chính là con ruột của ông Tiến. Như vậy, bà ấy sẽ trắng tay. Cậu nghĩ bà ấy sẽ làm gì trước một bước không?
Vậy thì Ngân đang gặp nguy hiểm rồi…
Chính Bà Kiều không biết Ngân ở đâu. Bà biết được Ngân và Vũ ở quán cà phê hôm trước là vì con trai của bà.
Vậy nếu Ngân chuyển đi nơi khác thì Vũ cũng không biết…
Đúng vậy. Hơn nữa, ông Tiến sau khi nhìn thấy Thanh Hà tại nhà hàng, đã thuê thám tử đi tìm…
Vậy là thêm rắc rối?
Không, có lợi cho mình. Ông Tiến không biết thủ đoạn của Bà Kiều đã hại bà Hà…
Suốt buổi tối, ông Tiến nhận thấy con trai lúc nào cũng lẩn tránh mẹ, hễ Bà Kiều lên phòng, con trai liền ngồi gần ông, như có chuyện muốn nói. Nhưng chưa kịp nói gì, bà Kiều lại xuống. Con trai lại lảng đi như không có chuyện gì xảy ra. Bà thấy lạ nên ông nhắc nhở con trai:
Vũ, đi với Ba một chút, Ba quên cặp tài liệu ở văn phòng.
Ôi trời, đêm hôm rồi còn đến công ty làm gì? – Bà Kiều cằn nhằn.
Vậy sáng mai phải đi từ sớm hoặc đêm nay ngủ ở đó… – Ông Tiến nói với vẻ tức giận.
Anh nói vậy là ý gì?
Em có tật quản lý anh từ hồi nào vậy? Cha con đi ra ngoài cũng phải có sự cho phép của em à?
Em không nghĩ thế, em chỉ thấy cũng tối rồi… – Bà Kiều đuối lý.
Quay sang Vũ, ông gật đầu hiểu ý. Ông thấy lạ nên nói với Vũ:
Rồi, giờ có chuyện gì thì nói với ba đi.
Ba ơi, cứu bạn Ngân đi, con thích bạn ấy… – Vũ năn nỉ, kéo tay Ba.
Bạn Ngân nào? Tại sao phải cứu? Ai làm gì bạn con?
Con thích bạn ấy nhưng mẹ không đồng ý, mẹ cho người theo dõi…
Con không được hỗn, con nói mẹ như vậy là hư lắm, con biết không?
Con nghe được mẹ nói chuyện với ai đó, còn hẹn gặp ở nhà nghỉ để nói chuyện nữa…
Cái gì? – Ông Tiến dừng lại, không nên nói trước mặt con. Có gì về nhà, ông sẽ hỏi vợ…
Hôm con và cô ấy gặp nhau thì có hai tên bám theo, may mà Ngân được anh xe ôm chở đi, nếu không thì nguy hiểm, vì không đuổi kịp hai người nên con đành quay về. Sau đó, nghe mẹ quát vào điện thoại với ai đó là để cho cô ấy chạy thoát…
Được rồi, để về, Ba sẽ hỏi mẹ…
Không được, Ba ơi, mẹ sẽ giết Ngân mất…
Thế nhà bạn ấy ở đâu? Con có tấm hình nào không để Ba thuê người bảo vệ…
Dạ, bạn ấy nè Ba…
Nhìn tấm hình trên điện thoại của con trai, ông Tiến tái mét mặt, lắp bắp nói:
Thanh Hà…
Không phải, bạn ấy là Ngân còn Hà là mẹ của bạn ấy. Ba bạn ấy bị tai nạn nên phải bán nhà rồi… Thật tội nghiệp bạn ấy phải nghỉ học vì mẹ bạn ấy…
Thế sao con không nói với Ba?
Thì Ba bận nên con nói với mẹ…
Vậy mẹ giúp người ta chưa?
Mẹ lạ lắm. Ở nhà thì đồng ý giúp đỡ, nhưng đến viện gặp bạn Ngân, khi hỏi tên mẹ bạn ấy thì mẹ đuổi con ra ngoài, xong mẹ vội vàng có việc về ngay…
Con chỉ nhà bạn ấy cho Ba, Ba sẽ thuê người bảo vệ bạn con…
Con cảm ơn Ba, nhưng việc này chỉ hai cha con biết thôi nha Ba…
OK, Ba đồng ý…
Theo địa chỉ Vũ đưa, hai cha con đến nhà Ngân thì lạ chưa, nhà đang được tốp thợ tháo dỡ để xây lại. Vũ hốt hoảng lao đến hỏi tốp thợ:
Các anh sao lại phá nhà bạn Ngân? Bạn ấy đi đâu rồi ạ? – Vũ đã sắp khóc vì bất ngờ…
Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai. Chúng tôi chỉ là những người làm thuê, chúng tôi không biết bạn Ngân của cậu ở đâu cả…
Nhìn ngôi nhà đang bị tháo dỡ nham nhở, ông Tiến lặng người, nếu đúng Thanh Hà là mẹ của cô gái tên Ngân nào đó thì than ôi, nàng ở ngay gần mà ông không biết, giữa cái thành phố xa hoa này đã xảy ra quá nhiều chuyện mà ông không hề biết gì. Ông sẽ thuê thám tử để tìm ra cô gái tên Ngân nào đó. Ông bắt đầu nghi ngờ vợ ông đã làm điều gì đó sau lưng ông. Thấy con trai tỏ vẻ thất vọng, ông hỏi con:
Tại sao con không đến bệnh viện sẽ gặp bạn ấy? Ba của bạn Ngân điều trị ở bệnh viện nào?
Dạ, Bệnh viện Thành phố…
Lên xe…
Ông Tiến miệng nói nhưng chân đã bước ra xe. Giờ đây, chính Vũ lại ngơ ngác không hiểu tại sao trời đã tối rồi mà Ba vẫn đi tìm một cách rất khẩn trương. Cậu ta ngập ngừng hỏi Ba:
Hay để lúc khác đi Ba, khuya rồi…
Nhưng ông Tiến không để ý đến lời năn nỉ của con trai, vẫn lái xe phóng nhanh như bay về phía bệnh viện Thành phố. Ông đang nôn nóng muốn biết sự thật, liệu đó có phải là Thanh Hà không? Nếu cô ấy đã lấy chồng và chồng đang bị tai nạn, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nhà hàng? Rồi từ hôm đó đến nay, cô ấy hoàn toàn mất dấu vết?
Bao câu hỏi xoay quanh trong đầu ông mà chưa có lời giải. Ông quyết định phải tìm ra sự thật, xâu chuỗi lại tất cả những sự kiện ông thấy khó hiểu. Cảm giác giống như một kịch bản đã được dàn dựng trước đang hiện hữu trong tâm trí ông. Trời Sài Gòn về đêm rất mát, nhưng trong lòng ông và cậu con trai ngồi phía sau, như đang trải qua một cơn bão tố, ngột ngạt và khó chịu.