Hoa hồng có gai chương 14 | Bí mật của bà Kiều
Hai cha con chạy đến bệnh viện, ông Tiến cứ thế lao vào nhưng bảo vệ đã ngăn lại, không giữ được bình tĩnh, ông quát:
Tôi vào gặp Bác sĩ Khiêm, giám đốc…
Dạ xin anh bình tĩnh, Bác sĩ Khiêm không có mặt ở bệnh viện, anh có thể đến vào sáng mai không ạ?
Thôi mình về nhé Ba, sáng mai hãy đến…- Vũ rụt rè khuyên Ba
Con đưa cho Ba số điện thoại của Ngân…
Để làm gì Ba?
Con có muốn bảo vệ bạn ấy không? – ông hỏi có vẻ bực mình
Vũ lấy điện thoại gọi thử cho Ngân xem có được không? bởi tối nay anh gọi liên tục mấy cuộc mà cô tắt máy, cậu rụt rè:
Cô ấy không nghe điện thoại Ba ơi…
Đưa điện thoại đây…- ông quát làm Vũ sợ co rúm người lại…
Sau khi có hình ảnh và số điện thoại của Ngân, ông Tiến gọi ngay cho thám tử yêu cầu theo dõi tất cả mọi hoạt động của bà Kiều vợ ông và tìm cách bảo vệ cho gia đình cô gái này, ông cảm thấy mình quá nhu nhược khi để cho bà Kiều chi phối. Sáng mai ông sẽ đến bệnh viện gặp bạn ông tên Khiêm để biết tình hình của ông Bình, quay trở ra xe, ông nói với con:
Ba sẽ thuê người bảo vệ bạn con, tuyệt đối không cho mẹ con biết, con theo dõi mẹ con ở nhà, có gì phải báo cho Ba biết…
Dạ, con cảm ơn Ba, không biết bây giờ Ngân đang ở đâu? Con lo quá…
Ba sẽ sớm có câu trả lời, mạnh mẽ lên…
Khi hai cha con về đến nhà thì bà Kiều đã đi ngủ, ông Tiến định gọi vợ dậy để hỏi về vấn đề đi nhà nghỉ với ai? Nhưng ông biết nếu hỏi thì bao giờ bà ấy cũng chối, phải có bằng chứng mới nói được. Nghĩ vậy ông không về phòng ngủ mà vào phòng đọc sách nghỉ ngơi, suy nghĩ…
Về quê, Ngân bắt tay vào làm việc. Từ số tiền bán nhà mẹ để lại, cô bắt đầu sửa sang lại ngôi nhà. Nhìn vườn hoang cỏ dại, Ngân nảy ra ý tưởng lập trang trại trồng rau sạch trong tương lai. Ngày nghỉ, Kiên cũng thường xuyên về làm việc với cô. Anh quan sát và phát hiện có người theo dõi Ngân. Sợ rằng cô sẽ mất bình tĩnh, anh không nói với cô và báo cáo cho Sếp Quang:
Báo cáo anh, em đang ở chỗ Ngân, có người theo dõi anh ạ…
Ai nhỉ? Nhưng theo anh đoán thì không phải người của bà Kiều. Vậy là ai? Tiếp tục theo dõi nhé…
Dạ, em biết rồi…
Sáng thức dậy, bà Kiều không thấy chồng, nhìn ra nhà xe cũng trống trơn. Bà quyết định vào phòng con trai, thấy Vũ đang ngủ, điều này khiến bà thắc mắc. Rõ ràng tối qua, hai cha con đã đi công ty lấy tài liệu và về nhà mà bà không hay biết. Bây giờ chồng bà đi đâu từ sáng nay? Hay có thể ông ấy ở lại công ty qua đêm? Ông ấy có dự án mới hay có chuyện gì đó xảy ra? Bà lay gọi con:
Vũ, dậy đi con, hôm nay có đi học không?
Nay con nghỉ mẹ ơi, để con ngủ thêm một chút…- Vũ nói giọng ngái ngủ
Ba mày đi đâu rồi? Tối qua hai cha con đi đâu? Ba có về nhà không?
Ba? – Nhắc đến Ba làm Vũ tỉnh hẳn ngủ, cậu ta ngồi nhổm dậy làm bà Kiều ngạc nhiên
Có chuyện gì thế? – Bà Kiều nghi ngờ…
Ba đi đâu rồi mẹ? Ba bị làm sao? – Vũ có vẻ hoảng hốt, nhưng anh chợt nhớ tối qua Ba dặn nên thay đổi thái độ: Tại con đang ngủ mà mẹ hỏi đột ngột nên con tưởng Ba bị làm sao…
Con với cái…- Bà Kiều lẩm nhẩm trong miệng rồi đi ra ngoài…
Về phòng, bà vẫn chưa hết thắc mắc. Bà quyết định gọi cho chồng:
Alo…anh đang ở đâu á?
Có gì không? – Ông Tiến không trả lời mà hỏi ngược lại
À không, sáng dậy không thấy anh thì em hỏi thôi…- Bà ấp úng…
Tôi chưa đến mức độ đi nhà nghỉ đâu…- Ông nói rồi cúp máy…
Nghe đến hai chữ “Nhà nghỉ” từ miệng chồng, bà Kiều toát mồ hôi và có phần lo lắng. Có bao giờ có người nào đó nhìn thấy bà vào nhà nghỉ với ông Tùng rồi nói lại với ông Tiến không? Chồng bà đã biết được những gì? Bà phải tìm cách nắm tài sản. Suốt hơn 20 năm qua, bà đã phải cố gắng lắm mới được chồng chuyển nhượng 5% cổ phần bằng tài sản là nhà nghỉ Hoàng Tiến cho ông Tùng quản lý. Bây giờ bà phải hết sức tình cảm để xin thêm cổ phần. Mục tiêu của bà là có được khách sạn Hoàng Tiến 1. Nếu có được khối tài sản này, cuộc đời mẹ con bà sẽ ổn định hơn. Dù có chuyện gì xảy ra, bà cũng sẽ không lo lắng nữa.
Gặp Bác sỹ Khiêm, ông Tiến đã biết chính xác bệnh nhân Bình là chồng của Thanh Hà – vợ cũ của ông. Hiện nay, hai người đang điều trị bệnh ở Cuba. Ông vừa mừng vừa lo. Mừng vì dù sao chồng mới của Thanh Hà cũng đã vượt qua nguy kịch và có cơ hội chữa khỏi bệnh. Nhưng ông lo làm sao có thể gặp lại cô một khi ông đã là kẻ phản bội. Thấy ông lo lắng, Bác sỹ Khiêm trêu đùa:
Có chuyện gì đây? Sao khi nghe nói đến cặp vợ chồng này thì nhìn mặt ông khó coi quá…
Ông có biết vợ ông ấy là ai không?
Có chứ, bởi nàng rất đẹp, nhất là khi nàng khóc. Thật tình chính tim tôi cũng bị đập loạn nhịp khi thấy nàng khóc. Nhưng có chuyện gì?
Nàng chính là Thanh Hà, người vợ mà tôi nghĩ đã qua đời…
Ông Tiến trả lời với giọng trầm buồn và kể về vợ chồng ông, cũng như sự xuất hiện của bà Kiều – vợ ông hiện nay.
Trời ơi, rồi bây giờ phải làm sao? Ông sai rồi…- Nghe xong, ông Khiêm la lên.
Tôi đáng chết, giờ tôi phải làm sao? – Ông Tiến vừa khóc vừa tự đấm tay vào ngực mình…
Trả tất cả tài sản cho nàng…- Ông Khiêm khuyên ông…
Nhưng trả lại bằng cách nào?
Tôi có cách…
Hai người chuyển gần nhau để thảo luận. Ông Khiêm nói một điều gì đó mà khiến ông Tiến gật đầu. Bầu không khí căng thẳng dường như giảm bớt, và sau một khoảng thời gian ngồi bàn bạc, ông Tiến rời đi. Thời điểm này, điện thoại của ông Tiến đón nhận một tin nhắn, mở ra và liền xuất hiện hàng loạt hình ảnh Bà Kiều đi cùng một người đàn ông vào nhà nghỉ. Ông Tiến bất ngờ trước những hình ảnh này, chỉ rõ khuôn mặt của Bà Kiều trong khi người đàn ông lại không thể nhìn rõ. Tuy nhiên, qua cách di chuyển, ông cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ rõ.
Đột nhiên, ông cảm thấy một cơn đau nồng nặc ở ngực và mồ hôi tuôn ra. May mắn, trợ lý của ông vừa đến mang theo hồ sơ để ký, nhìn thấy ông Tiến trạng thái đó, anh ta la lên và mọi người cùng nhau đưa ông Tiến đi cấp cứu.
Nhận được tin ông Tiến đang cấp cứu ở bệnh viện Thành phố do nhồi máu cơ tim, Bà Kiều gọi ngay cho ông Tùng và Vũ để họ đến bệnh viện. Ông Tiến đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần theo dõi. Bà Kiều thể hiện sự lo lắng và quan tâm đặc biệt đối với chồng mình. Khi gặp chồng, bà nói:
Em nói bao nhiêu lần mà anh không nghe, hãy giao hết việc cho em quản lý. Có vấn đề gì thì để anh Tùng hỗ trợ. Quán Karaoke em đang quản lý ngày càng phát triển…
Công ty phá sản rồi…- Ông Tiến nói yếu ớt.
Làm sao lại phá sản? – Bà Kiều la lớn, quên rằng chồng mình đang trong phòng cấp cứu.
Hợp đồng lớn đã đổ bể…- Ông chỉ nói vậy rồi nhắm mắt quay mặt vào trong.
Trời ơi, tôi chết mất thôi…- Bà Kiều ôm mặt và chạy ra ngoài.
Nhìn thấy mẹ vừa khóc vừa chạy ra ngoài, Vũ hoảng hốt tưởng Ba có chuyện gì, vội vàng bước vào phòng. Thấy Ba nằm quay mặt vào trong ngủ, anh ngồi xuống một cách yên tâm. Lúc này, anh mới thấy thương cho Ba. Gương mặt của ông hốc hác, tóc đã bạc đi nhiều. Anh yên tâm để Ba ngủ và rời phòng. Anh giật mình khi thấy mẹ và ông Tùng ôm nhau. Ông Tùng đang vỗ về và hôn lên trán của mẹ. Vũ đứng đó chết sững, tại sao ông ấy, anh của mẹ, lại làm như vậy? Mẹ có bao giờ nói dối anh không?
Ôm Bà Kiều trong tay, ông Tùng động viên:
Bình tĩnh đi em, hãy từ từ tìm hiểu và suy nghĩ sau. Quán Karaoke em đã được chuyển tên cho anh, nếu công ty phá sản thì em cũng không thể làm gì được nữa, em…
Hay em chuyển tên cho Vũ thì sao?
Vũ cũng là con anh mà, làm sao anh có thể bỏ con?
Vâng, em nghe lời anh, giờ em bối rối quá…
Vì đứng xa nhau, nên hai cha con nói nhỏ, Vũ không nghe rõ nội dung. Tuy nhiên, khi nhìn thấy họ đang nói chuyện, cậu cảm thấy bối rối và chướng ngại. Khi họ nghe tiếng chân Vũ, họ nhanh chóng buông tay nhau, hơi ngượng ngùng.
Sao con không ở trong phòng với Ba? – Bà Kiều hỏi một cách không tự nhiên.
Ba đang ngủ rồi…
May mà có Bác kịp thời, nếu không thì mẹ con cũng đã ngất xỉu rồi…- Ông Tùng chống chế.
Vũ không nói lời nào và chỉ mở cửa phòng để vào. Anh ngồi đó nhìn cha mình, đau lòng vì tình hình mệt mỏi của ông. Hơn nữa, anh cảm thấy giận mẹ và thương cha hơn. Trong lòng, anh thầm nhủ:
Ba ơi, con thương Ba…
Bên ngoài, cơn giông bất ngờ nổi lên, gió rít từng hồi. Trong căn phòng nhỏ với bốn bức tường trắng tinh, tiếng máy lạnh vẫn vang lên rè rè. Tuy nhiên, không khí trong phòng vẫn còn đầy áp lực và căng thẳng. Ông Tiến bỗng dưng cử động, quay mắt nhìn thấy Vũ ngồi cuối giường. Ông thều thào:
Con đừng đi đâu, ở lại đây với Ba…