Hoa hồng có gai chương 16 | Tội nghiệp ông Tiến
Bác sỹ Khiêm ngạc nhiên trước vẻ mặt bình thản của ông Hoàng Tiến, thường thường khi nghe về căn bệnh của mình, bệnh nhân thường hoảng loạn, suy sụp, thậm chí khóc lóc. Tuy nhiên, ông Tiến chỉ im lặng, mắt nhìn hướng vô định. Bác sỹ Khiêm cầm tay ông động viên:
Đang chờ kết quả tiếp theo, sau đó sẽ đưa ra phương án điều trị…
Tôi xứng đáng nhận như vậy, luật nhân quả báo ứng rồi…
Đừng bi quan, ông vẫn có con trai, có thể ghép tủy mà…
Thời gian của tôi còn bao lâu?
Ông nói gì thế?
Tôi chỉ cần đủ thời gian để làm xong mọi việc, mong ông giúp tôi…- Ông Hoàng Tiến nhìn ra cửa, lẩm nhẩm như nói chuyện với ai đó…
Tinh thần rất quan trọng, chiếm 50% trong phương pháp điều trị. Ông hãy hứa với tôi không bao giờ bỏ cuộc…
Tôi hứa, nhờ ông giúp tôi liên lạc với gia đình vợ cũ…
Con gái lớn tên Khánh Ngân và con trai tên Khánh Duy… Tôi sẽ gửi số điện thoại cho ông…
Tôi có rồi, nhưng không gọi được. Nhưng nếu giám đốc bệnh viện gọi thì con gái cũng sẽ đến ngay…
Được, tôi sẽ liên hệ với gia đình. Cảm ơn ông…- Nói xong, ông Tiến quyết định nằm xuống nghỉ. Tuy nhiên, ông nghĩ lại và nói thêm: xin ông giữ kín mọi chuyện này, kể cả trước gia đình…
Tôi định nói với ông về việc lấy tủy của cậu con trai làm xét nghiệm trước…
Tôi chưa chết được đâu, tôi hứa sẽ điều trị. Chỉ khi làm xong hết mọi việc, tôi mới nghỉ và điều trị…
Trước sự cứng đầu của ông, bác sỹ Khiêm không có cách nào khác, nhưng ông cũng biết rõ tính cách của ông Tiến. Ông Tiến thường tâm sự với ông Khiêm về sai lầm lớn nhất trong cuộc đời là đã phản bội vợ mình. Sau khi Hà qua đời và bà mẹ ruột cô cũng ra đi theo con gái, ông Tiến đứng ra làm mọi thứ. Ngôi biệt thự vẫn đứng tên cha mẹ vợ cũ, và người giúp việc vẫn thường xuyên làm việc. Ông Tiến trả lương hàng tháng.
Bác sỹ Khiêm hiểu rõ rằng việc ông Tiến muốn gặp con gái vợ cũ là vấn đề liên quan đến tài sản, và ông hoàn toàn ủng hộ. Tuy nhiên, ông đã gọi hai lần mà không liên lạc được với con gái. Không còn cách nào khác, ông quyết định gọi điện cho bà Thanh Hà, vợ cũ của Hoàng Tiến:
Chào bác sỹ… Có chuyện gì về sức khỏe chồng tôi không ạ? – tiếng bà Hà run run như sắp khóc…
Chị cứ bình tĩnh. Tôi gọi cho con gái chị không được, nên mới phải làm phiền đến chị. Vậy sức khỏe của chồng chị thế nào rồi?
À, cháu Ngân đổi số điện thoại rồi. Để tôi nhắn cho bác sỹ. Cảm ơn bác sỹ rất nhiều. Sức khỏe chồng tôi đang chuyển biến tốt…
Có số điện thoại mới, bác sỹ Khiêm liền gọi cho Ngân. Từ đầu dây bên kia, tiếng cô gái nói không rõ lắm, vì âm thanh xung quanh quá ồn. Bác sỹ Khiêm nói:
Cháu đang ở đâu đấy?
Cháu ở…- Sau một hồi ngập ngừng, cô nói tiếp: Bác sỹ gọi cho cháu có gì không ạ? Cháu không trả lời câu hỏi của bác sỹ được không ạ?
Vậy cháu có muốn biết về tình hình của mẹ cháu không? – Biết con bé cảnh giác và không muốn người khác biết địa chỉ nên bác sỹ khơi gợi sự tò mò…
Dạ, có ạ. Vậy mấy giờ cháu đến bệnh viện gặp bác sỹ ạ?
Sáng mai 9 giờ…
Khi nghe biết rằng con gái của Hà sẽ đến thăm vào 9 giờ sáng mai, ông Tiến suy nghĩ một lúc trước khi chia sẻ với ông Khiêm:
Tôi không muốn gặp cháu trong tình trạng này. Bạn hãy đưa cháu đến căn biệt thự của gia đình vợ cũ. Tôi đã thông báo cho người giúp việc, giấy tờ nhà vẫn nằm trong két sắt ở biệt thự. Bạn hãy giúp cháu chuyển về sống ở đó…
Tôi hiểu… – Bác sỹ Khiêm nói cảm kích và tiếp tục: Sau đó thì sao?
Tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần tại công ty cho cháu… – Giọng ông Tiến nghẹn lại.
Và sau đó?
Khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi sẽ theo ông Khiêm… – Cả hai cùng cười nhưng nước mắt rơi…
Kể từ khi đồng ý với bác sỹ Khiêm, Khánh Ngân lo lắng không ngừng. Cô nghĩ về việc bác sỹ muốn gặp mình để làm gì. Cô gọi cho Kiên để nói về tình hình, và anh trả lời:
Anh nghĩ mọi thứ đang tiến triển theo hướng tích cực…
Em có nên báo cáo với anh Quang không? – Cô vẫn lo lắng.
Không nên làm phiền anh Quang, chỉ cần báo cáo với anh Kiên là đủ, sáng mai anh sẽ đi cùng em…
Ngân không tin vào tai mình khi nghe bác sỹ Khiêm nói. Mặc dù không được sự đồng ý của ông Tiến, nhưng bác sỹ vẫn chia sẻ với Ngân về tình hình sức khỏe của người chồng cũ của mẹ. Khi cô cảm động, Kiên nói nhẹ vào tai cô:
Mình sẽ đi thăm ông ấy…
Ông ấy đã phản bội mẹ, em ghét…
Người đã gây hại cho mẹ cháu là tên Tùng và bà Kiều. Bác không ủng hộ ông Hoàng Tiến, nhưng ông ấy đã chuộc lỗi bằng cách giữ lại toàn bộ tài sản của gia đình mẹ cháu. Bây giờ ông ấy bệnh nặng, chắc mẹ cháu cũng sẽ yên tâm khi cháu là người con có hiếu…
Dạ… – Ngân nói và đứng dậy đi theo Kiên và bác sỹ Khiêm để thăm ông Hoàng Tiến.
Cửa mở nhỏ, ông Khiêm bước vào. Khi nghe tiếng động, ông Tiến quay người nhìn và gọi tên:
Thanh Hà ơi…
Nhìn thấy ông Tiến xúc động quá, để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe, bác sỹ Khiêm vội ôm ông để an ủi, đồng thời gửi ánh nhìn đề phòng về phía Ngân, ý là cô nên nói:
Cháu chào bác ạ, cháu là Khánh Ngân, con gái của mẹ Hà…
Cháu giống mẹ quá, bác xin lỗi… – Ông Tiến nói giọng yếu đầy xúc động.
Bác hãy giữ gìn sức khỏe… – Cô nói với giọng cũng không khỏi run.
Tài sản của mẹ, bác hãy giao lại hết cho cháu. Cháu sẽ dọn về sống ở căn biệt thự, giấy tờ vẫn mang tên ông bà ngoại, chìa khóa két sắt bác để ở đây… – Ông nói rồi nhấn nhá vào tai Ngân một cách rất nhẹ và chỉ cô Dạ một cái ánh mắt…
Dạ, chờ mẹ cháu về, cháu sẽ nói với mẹ. Bây giờ cháu đang còn công việc dở dang ở quê…
Thời gian của bác không nhiều, hãy nghe lời bác… – Ông Tiến nói với giọng yếu ớt.
Biết Ngân vẫn chưa hiểu rõ ý định của ông Tiến, hơn nữa là vị trí con, cô cũng không dám quyết định bất cứ điều gì. Ông Khiêm lên tiếng:
Bác Tiến quyết định không điều trị cho đến khi ông hoàn thành mọi nguyện vọng. Nếu bây giờ phải đợi mẹ cháu trở về, thì bệnh tình có thể trở nên nặng hơn. Cháu hãy làm theo ý của ông ấy để ông ấy có thể yên tâm chữa bệnh…
Anh thấy bác sỹ Khiêm nói đúng, em hãy nghe theo… – Kiên cũng động viên.
Dạ, em cảm ơn bác ạ…
Sau khi Kiên và Ngân rời bệnh viện để về căn biệt thự, bà Kiều bất ngờ xuất hiện. Phòng chỉ còn ông Tiến và bác sỹ Khiêm. Khi thấy bóng của bà Kiều, hai người vội đổi chủ đề, ông Tiến lấy lý do để bà Kiều nghe:
Tôi cảm ơn ông, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn tay trắng, chỉ còn quán Karaoke sang tên cho vợ nên ngân hàng không đưa vào danh sách bán đấu giá. Tôi sẽ hỏi vợ xem có nên bán căn đó để chữa bệnh hay không.
Cái gì? Tôi không bán gì hết…
Bình tĩnh đi, còn người còn của. Với bệnh ung thư máu mà không điều trị, khó chữa lắm…
Bác sỹ nói gì? Chồng tôi bị ung thư máu? Trời ơi, huhu… – Bà Kiều khóc ròng bỏ chạy ra khỏi phòng.
Bà Kiều không hiểu tại sao chồng lại mắc ung thư. Đã có tài sản và sức khỏe tốt, giờ lại phá sản và mắc bệnh ung thư. Cảm giác từ việc chuyển nhượng quán Karaoke cho ông Tùng đang tên đã khiến bà Kiều thêm lo lắng. Nếu phải bán để trang trải chi phí chữa trị, bà sẽ làm thế nào?
Khi bà Kiều vào phòng, ông Tiến và bác sỹ Khiêm đang tiếp tục cuộc trò chuyện. Bác sỹ Khiêm nói:
Ông hãy bình tĩnh. Ông có may mắn vì vẫn còn thằng con trai. Ngày mai tôi sẽ thực hiện việc lấy tủy cho thằng bé. Nếu tủy của hai cha con khớp nhau, phương pháp ghép tủy là lựa chọn tốt nhất.
Để tôi nói chuyện với cháu đã…
Bỗng ngoài cửa có tiếng la lớn:
Có người ngất xỉu rồi, cấp cứu…
Ông Khiêm vội chạy ra ngoài và thấy bà Kiều nằm ngất xỉu. Các bác sỹ đưa bà vào phòng cấp cứu. Hai người nhìn nhau lo lắng. Ông Tiến không hiểu tại sao bà lại ngất. Bà Kiều có lúc nào đứng nghe hai ông nói chuyện không? Ông cảm thấy bà cũng chẳng quan tâm ông mấy, chỉ tìm kiếm lợi ích bản thân. Ông Tiến vẫn nhớ vợ cũ và chúc mừng cô ấy đã tìm thấy hạnh phúc mới. Ông giữ lại căn biệt thự của gia đình để chờ cô ấy trở về.
Cuộc sống này thực sự phức tạp, giống như tâm trạng người ta, bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng bên trong lại chứa đựng nhiều khó khăn. Sống đến tuổi này nhưng khi đã bước nhầm đường, không còn cơ hội để quay trở lại. Ông nhắm mắt nuốt giọt nước mắt, cảm giác đắng cay đến tận cùng. Ông nghĩ đến Hoàng Vũ – Niềm hy vọng cuối cùng của mình.