Hoa hồng có gai chương 17 | Xét nghiệm máu
Rời bệnh viện, hình ảnh của ông Hoàng Tiến vẫn đeo bám tâm trí Khánh Ngân. Người đàn ông này từng phản bội mẹ cô, khiến cô căm thù từ khi mẹ kể chuyện về ông và Bà Kiều. Cô đã thề không bao giờ tha thứ và quyết trả thù. Nhưng giờ đây, trước tình cảnh khó khăn, đặc biệt là khi chứng kiến ông ấy đang mắc bệnh nặng mà vẫn cố gắng tìm cô để trả lại tài sản của gia đình bà ngoại, lời dặn dò của ông khi ghé tai cô về chìa khóa két sắt làm cô xúc động. Lời dặn dò đau đớn, uất nghẹn:
Con lấy chìa khóa xong thì bỏ tấm hình đi nhé…
Khánh Ngân lại nghĩ đến mẹ và ba. Cô lo lắng mẹ sẽ phản ứng thế nào khi chứng kiến cảnh này. Rồi cô nghĩ đến ba, tất cả đều là do bà Kiều gây ra. Ngân cảm thấy khó hiểu về mối quan hệ giữa bạn Vũ và ông Tiến, vì nếu Vũ là con trai của ông Tiến và bà Kiều, thì tại sao họ không giống nhau? Trong những ngày sau đó, bà Kiều tạo ra lý do về sức khỏe để yêu cầu Vũ ở nhà. Với sự lo lắng về sức khỏe của ông Tiến, Vũ bối rối không biết phải xử lý thế nào. Anh ta muốn đến bệnh viện chăm sóc cha, nhưng bà Kiều ngăn cản, đòi tự tử suốt ngày đêm, đẩy người giúp việc đi, làm cho Vũ gọi điện thoại cho ba:
Alo Ba ơi, không hiểu sao mẹ nó dạo này khác lắm, cứ đòi tự tử thôi…
Con cố gắng chăm sóc mẹ, có lẽ mẹ nghe nói công ty sắp phá sản nên buồn…
Nhưng ba thì sao? Dù sao cũng phải chăm sóc ba chứ?
Con có thể vào bên ba mà…
Nhưng mẹ không cho con vào bệnh viện với ba…
Sao thế nhỉ?…
Câu hỏi của ông khiến Vũ tự hỏi vì sao vợ lại không muốn con vào chăm sóc ba, trong khi hàng ngày cả hai mẹ con đều đến? Có phải vì ông nói muốn bán quán Karaoke để có tiền chữa bệnh mà bà ấy tức giận không? Ông trò chuyện với con trai:
Mẹ không vào chăm Ba chắc có lý do riêng, nhưng con thì liên quan gì đến chuyện này mà cấm chứ? Ba cũng đỡ rồi có thể tự chăm sóc bản thân, con đừng lo lắng nhé…
Ngày mai từ trường về, con sẽ ghé vào chỗ Ba…
Ông Tiến cảm thấy cần nói với con về việc ghép tủy nhưng lại thôi lại, chờ kết quả xét nghiệm máu lần hai rồi nếu đúng như kết quả ban đầu thì ông sẽ suy nghĩ sau. Ông chỉ mong bệnh tình thuyên giảm để ông có thể trở về công ty và tiếp tục công việc.
Từ khi tên Tùng bị bắt và ông Tiến tuyên bố phá sản, bà Kiều như con thú bị thương. Nếu tên Tùng còn ở đây, bà có chỗ dựa và cảm thấy có người bảo vệ. Nhưng giờ đây, sau khi tên Tùng bị bắt mấy ngày, bà vẫn thấy im ắng. Bà cố ý đi qua quán Karaoke xem tình hình, nhưng quán vẫn đóng cửa im lặng. Không biết có chuyện gì xảy ra, hay tên Tùng đã giữ bí mật mà không khai ra. Nhiều khi bà tự trách mình đã quá chủ quan và hoàn toàn tin tưởng người tình. Nhưng dù sao, bà không thể tin rằng sau lưng bà, ông ấy đã làm những điều kinh hoàng như vụ gái mại dâm và ma túy. Bây giờ, bà phải làm sao?
Bà lo sợ việc bị phát hiện Hoàng Vũ không phải con ruột của ông Hoàng Tiến, nhưng bà nhận ra rằng không thể giữ con ở nhà mãi được. Bà không muốn giữ con một cách bằng cách tự giữ bí mật về thân phận thực sự của Vũ. Bà quyết định tỏ ra chăm sóc chồng tốt, nếu có bị phát hiện, ông ấy cũng sẽ xem xét tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm để tha thứ.
Sáng nay, Quang lấy lời khai của tên Tùng. Tên Tùng, với vẻ mặt lì lợm và những hình xăm rắn hổ mang chúa ấn tượng, không chào hỏi và không quan tâm đến ai. Anh Quang cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và cơ thể chứa đầy những dấu hiệu của người thô bạo. Tên Tùng ngang nhiên ngồi xuống, không chào, không nói, nhìn thẳng vào mắt ai cũng dọa rợn. Khi anh công an đặt một cốc nước trước mặt tên Tùng, hắn gạt chiếc cốc đó, làm vụn nó, và nói lên tiếng lời:
Thả tao ra…
Anh có biết vì sao anh bị bắt không? – Quang nhìn chằm chằm vào tên Tùng với ánh mắt nghiêm túc, từng từ ngữ điệu rõ sức ép:
Đ. M… tao đ… biết…
Yêu cầu anh ăn nói cẩn thận. Hãy nhớ, một khi chúng tôi bắt anh, đều có đầy đủ nhân chứng và bằng chứng…
Nhân chứng đâu? Đứa nào làm nhân chứng? Đứa nào khai tao vi phạm? Tao kinh doanh quán Karaoke có giấy phép đàng hoàng, có đầy đủ hạng mục kinh doanh hợp pháp… – hắn gào lên và định đứng dậy nhưng tay của đồng chí công an đã như hai gọng kìm ấn hắn xuống ngồi im.
Trong giấy kinh doanh có hạng mục chứa gái mại dâm không? Có tàng trữ, mua bán, hút chích ma túy không?
Vu khống… công an vu khống…
Thế những tấm hình này là của ai? – Quang ném những tấm hình chụp cảnh hắn đang làm tình với gái mại dâm cùng bằng chứng mại dâm ở những căn phòng khác…
Các ông ghép hình để kết tội tôi, đây là người khác, các ông vu khống… – hắn nói một cách ngoan cố.
Anh có nhận ra cái túi này không? Cách đây hơn 20 năm… – Quang đưa chiếc túi của Thanh Hà mà hơn 20 năm trước cô đã mang theo khi bị bắt cóc…
Cái quái gì thế này? Chuyện này chưa xong lại đến chuyện khác… tôi không biết gì hết…
Thấy tên Tùng rất ngoan cố và không thể kéo dài thêm, Quang quyết định đánh phủ đầu:
Bà Thanh Hà hỏi thăm sức khỏe của anh, người mà hơn hai mươi năm trước anh đã bắt cóc… – Quang chưa nói hết lời thì tên Tùng đứng dậy la lớn:
Ông im miệng đi, bắt nạt thằng này không dễ đâu…
Ông đừng cứng đầu vô ích, bà Kiều đã khai hết rồi, chính ông là chủ mưu trong vụ bắt cóc bà Thanh Hà năm xưa…
Ông vừa nói cái gì?
Chợt hắn dừng lại vì nghĩ mình phải hết sức cảnh giác để tránh rơi vào bẫy của công an. Nhưng điều lạ là tại sao công an lại biết tên bà Thanh Hà và cả tên bà Kiều nữa? Chẳng lẽ bà Thanh Hà chưa chết và nhớ ra rằng hắn chính là kẻ bắt cóc mình? Hồi đó đã có lần hắn trở về nơi đó nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, nên hắn nghĩ rằng có thể cô ta đã mất trí và phiêu dạt đến một vùng nào đó. Nhưng tại sao công an lại nhắc đến cả tên bà Kiều? Người tình của hắn. Nghĩ đến con trai, hắn còn phải suy nghĩ. Sở dĩ hắn nói bà ta chuyển nhượng quán Karaoke cho hắn đứng tên là vì hắn nghĩ đến con trai. Hắn cố gắng kiếm số tiền lớn vì biết rằng Hoàng Vũ, con trai hắn, không phải là con ruột của Hoàng Tiến. Không sớm thì muộn, mọi thứ sẽ bị phát hiện. Khi đó, hắn và con trai sẽ phải ôm tiền và rời đi một nơi khác. Nhưng không ngờ vụ việc lại bị phát hiện.
Gặp Hoàng Vũ ở phòng bệnh của ông Hoàng Tiến, bác sĩ Khiêm sau khi hỏi thăm sức khỏe của bạn mình, liền quay sang cậu con trai và nói:
Con trai ba Tiến đẹp trai quá…
Con tôi nó giống mẹ nên đẹp… – ông Tiến nhìn con cười.
Con thích giống Ba hơn…
Cũng có nét giống Ba đấy chứ? – ông Khiêm cười…
Vậy à Bác? Vậy mà ai cũng nói cháu không giống Ba mà giống mẹ nhiều hơn… – Vũ cũng cười rất vui…
Chút xíu, cháu lên phòng bác gặp chút nhé… – ông Khiêm bất ngờ lên tiếng…
Dạ, có việc gì không ạ? – Vũ ngạc nhiên…
Kìa ông… – ông Tiến ngập ngừng
Hoàng Vũ trở nên tò mò, bắt đầu nảy sinh câu hỏi trong đầu: Giữa Ba và bác sỹ đang có chuyện gì mà họ giấu anh? Vẻ mặt xanh xao và giọng nói buồn buồn của Ba cho thấy có một bí mật nào đó đang được giữ kín. Hơn nữa, khi bác sỹ nói cần gặp người nhà bệnh nhân, thường chỉ để thông báo về tình hình bệnh, chẳng lẽ còn chuyện gì khác? Chờ bác sỹ rời đi, Hoàng Vũ quyết định ngồi lại và thêm chút thời gian với Ba. Anh động viên Ba, tìm cách làm an ổn tâm hơn. Rồi, sau khi nói lời chia tay với Ba, Hoàng Vũ không vội vã rời đi, thay vào đó, anh quyết định bước vào hướng phòng bác sỹ để tìm hiểu thêm về những bí mật đang được giữ kín.