Hoa hồng có gai chương 2 | Tình bạn trân quý
Sáng nay, lớp học của Ngân nghỉ hai tiết cuối, cả nhóm đang suy nghĩ đi đâu chơi thì điện thoại của cô liên tục reo, Ngân mở điện thoại thì thấy số của mẹ:
Ngân ơi… huhu – tiếng mẹ khóc nức nở làm cô sợ hãi.
Mẹ ơi, có chuyện gì mẹ ơi… – thấy mẹ khóc, Ngân cũng khóc cùng và làm cả nhóm người ngơ ngác…
Về ngay con ơi, Ba con bị tai nạn rồi… – tiếng bà Hà, mẹ cô, la thất thanh…
Ba ơi…
Ngân ôm mặt khóc nức nở, khi thấy điều đó, Hoàng Vũ cầm điện thoại và hỏi mẹ Ngân:
Bác Trai giờ ở đâu ạ? Bác ấy đã bình tĩnh chưa, chúng cháu sẽ đến ngay…
Cả nhóm chạy ra cổng trường, gọi taxi đi về ngay. Khi đến bệnh viện, Ba Ngân đã được mọi người đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn mẹ Ngân đang khóc rống ở ngoài hành lang. Nhìn thấy mẹ, Ngân chạy đến và hai mẹ con ôm nhau khóc. Cảnh tượng đó làm mọi người rơi vào xúc động, riêng Khả Như cứ khóc tu tu, thấy vậy Kim Oanh kéo Khả Như ra ngoài:
Sao Như vậy? Chúng ta phải bình tĩnh và động viên cô ấy chứ, bạn đang khóc quá lớn đấy…
Tôi sợ lắm, tôi lại nhớ đến Ba tôi, huhu – cô tiếp tục khóc lớn hơn…
Chúng ta ra ngoài một chút, gia đình cô ấy đang lo lắng rồi, việc bạn khóc càng làm họ lo hơn thôi… – Oanh dẫn Khả Như ra ngoài…
Bạn hãy về trường ngay, chúng tôi sẽ ở đây với Vũ, báo cáo giáo viên để 3 người chúng mình nhé…
Vũ rủ Đại xuống phòng trực để hỏi bác sĩ về tình hình của Ba Ngân. Nhưng phòng trực vắng bóng vì tất cả đều tập trung vào ca cấp cứu. Tiếng bước chân chạy ngược xuôi, Vũ chỉ nghe một bác sĩ lắc đầu và nói:
Tai nạn kinh hoàng, bệnh nhân gãy cột sống và chấn thương sọ não, rất nguy hiểm…
Bác sĩ ơi… – anh chạy theo nhưng không ai trả lời…
Hai bạn không thể bình tĩnh trở lại nếu Ngân hỏi về tình hình của Ba. Cậu Đại đã rơi lệ từ lúc nào, còn Vũ cũng không khá hơn, Đại nói:
Thương Ngân quá, phải làm sao bây giờ?
Mình không biết, hãy bình tĩnh chờ xem thế nào…
Bây giờ chúng ta về nhà Ngân, nếu cô ấy hỏi, hãy giữ bí mật nhé…
Hai người rón rén quay về phòng cấp cứu. Ngân và mẹ vẫn đang ngồi chờ. Mẹ cô mệt mỏi, tất cả bốn người đều nhìn về cửa phòng cấp cứu:
Ai là người nhà bệnh nhân Bình?
Đây, tôi là người đó, tình hình chồng tôi thế nào rồi bác sĩ?
Bệnh nhân rất nặng, xin hãy gặp bác sĩ trưởng khoa, còn ai nhóm máu O, theo tôi đi xét nghiệm…
Cháu nhóm máu O giống Ba cháu,… – Ngân vội đứng dậy và chạy theo
Cháu cũng là nhóm O… – Đại và Vũ cũng chạy theo…
Khi đến phòng xét nghiệm, hai người không cùng nhóm máu O, nhưng họ có thể hiến máu cho Ngân. Bác sĩ quát:
Các bạn đùa hả? Bệnh viện cần nhóm máu O, các bạn lại không phải nhóm O, làm mất thời gian của bác sĩ…
Chúng tôi không phải nhóm máu O nhưng có thể hiến máu ở ngân hàng máu trong bệnh viện. Bác sĩ cứ lấy đi ạ… – Vũ nghẹn ngào…
Sự lặng im, ánh mắt, và gương mặt của hai chàng trai khiến bác sĩ cảm động, ông không nói gì, chỉ vẫy tay mời hai người vào phòng. Tình thân, tình người giữa họ là điều rất thiêng liêng. Hai chàng trai trẻ tuổi nhưng tâm hồn rộng lớn. Trong lúc gia đình Ngân gặp nguy hiểm, họ không biết phải làm gì. Hành động hiến máu cứu người thật vô tư và ý nghĩa.
Ngân lảo đảo bước về phía mẹ, nhưng không thấy hai bạn. Cô hỏi:
Hai bạn Vũ và Đại đi đâu rồi mẹ?
Mẹ không biết, chỉ thấy hai đứa đi theo con. Con dựa vào mẹ ngồi nghỉ một chút, hay con nằm xuống nhé…
Dạ, không sao đâu mẹ, con chóng mặt chút xíu là đỡ…
Không biết ba con sao rồi, cậu mong ba con vượt qua kiếp nạn này…
Con nghe Ba bị gãy cột sống, nặng lắm… Mẹ con sẽ cứu ba bằng mọi giá…
Các bạn quay trở lại, và Ngân bất ngờ khi thấy Vũ xanh lè xanh lét:
Vũ bị sao thế này? Hai cậu vừa đi đâu thế?
Tụi tớ đi hiến máu đổi nhóm O… – Đại lý nhí…
Ngân cảm động và ôm lấy hai bạn:
Cảm ơn các bạn, Ngân cảm động quá huhu…
Cả đêm đó, các bạn ở lại bệnh viện cùng Ngân, để mẹ về nhà nghỉ. Lúc sau, Đại nói:
Ngân ơi, Ba cậu…
Ngân biết rồi, bạn yên tâm. Dù có phải bán nhà thì mẹ Ngân cũng cứu Ba bằng mọi giá…
Tụi mình không biết phải làm sao?
Mình chắc không thể tiếp tục theo học cùng các bạn được nữa… – Ngân nghẹn ngào
Không được nghỉ học, Vũ sẽ về nói với Ba mẹ giúp đỡ gia đình bạn, huhu – Vũ khóc nức nở…
Đại và Vũ sẽ đi làm kiếm tiền phụ cho Ngân nha…
Mọi người không thể tưởng tượng một ngày không có Ngân trong nhóm bạn. Cô bạn xinh xắn, học giỏi và có nghị lực. Vấn đề làm sao Vũ, lần đầu tiên có tình cảm với cô bạn, và Đại, ngày nào cũng oang oang, giờ nghẹn ngào. Làm sao anh chịu nổi khi phải xa Ngân?
Làm sao cô ấy có thể tiếp tục học? Ba Ngân là trụ cột gia đình. Bây giờ khi Ba ấy gặp nguy hiểm, gia đình vướng vào khó khăn. Ngân sẽ nghỉ học để kiếm tiền lo cho gia đình, tạm bỏ lại ước mơ học hành và bạn bè để bước vào cuộc sống tự lập.
Người nhà của bệnh nhân Bình đến phòng gặp bác sĩ trưởng khoa. Khi cô bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Ngân phát biểu và đứng dậy, sau đó Vũ cũng đứng lên đi theo.
Khi họ tiến gần cửa phòng của bác sĩ, bác sĩ Hoàng, trưởng khoa ngoại, gọi họ vào:
Xin chào, hai bạn vào đây.
Chào bác sĩ, cháu xin hỏi…
Tình hình của Ba bạn rất nặng – Bác sĩ ái ngại nhìn Ngân với sự ngập ngừng.
Cháu xin bác sĩ hãy cứu Ba cháu bằng mọi cách – cô năn nỉ.
Cứu người là nhiệm vụ của bác sĩ. Vấn đề là tài chính của gia đình bạn phải chuẩn bị.
Lạ thường, Ngân trở nên mạnh mẽ, lau đi nước mắt, kẹp chặt đôi môi, mắt đầy quyết tâm và không còn khóc, cô tỏ ra bản lĩnh, động viên mẹ và thể hiện sự kiên định.
Sau khi trở về nhà, khi bước vào phòng, bà lại khóc. Khi chồng bà gặp tai nạn, bà quyết định phải chia tay với ngôi nhà đầy kỷ niệm. Bà nhớ lại những ngày mới cưới, khi hai vợ chồng mới ra trường, không có kinh nghiệm và khó kiếm việc. Xã hội yêu cầu không chỉ tốt nghiệp loại giỏi mà còn cần có tiền, hoặc quyền lực. Nhiều người cùng khóa với bà phải làm công việc phổ thông hoặc thậm chí thời vụ ở các công ty tư nhân để sống sót. Cuộc sống của bà và chồng cô cũng không dễ dàng, và khi đó bà có thai với đứa con gái đầu lòng. Ông Bình, chồng bà, làm việc ban ngày và tối chạy thêm xe ôm, trong khi bà cũng làm việc tại nhà. Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng họ vẫn hạnh phúc, với mỗi đồng thu nhập nhỏ mà chồng mang về, bà đều trân trọng. Bây giờ ngôi nhà đầy kỷ niệm và tình yêu thương của hai vợ chồng đã không thể giữ được nữa. Bà chỉ mong ông chồng sẽ sống sót để quay trở về với gia đình, dù không còn mạnh khỏe như trước.
Khi điện thoại reo, bà nhận cuộc gọi từ Khánh Duy, con trai đang học ở xa. Bà chỉ dặn con hãy cẩn thận khi về nhà, không biết nên nói gì với con khi đứa trẻ đang trên đường về, bà lo lắng.
Bà tìm giấy tờ nhà đất và biết rằng việc bán một căn nhà rất khó, không phải chỉ cần nói ra là đã xong. Bà quyết định sẽ thế chấp ngân hàng vào ngày mai và sau đó bán ngôi nhà. Bà và chồng đã tiết kiệm một ít tiền để dành cho tuổi già, vòng vàng cưới cũng không còn nữa. Bà đặt tất cả vào cái túi vì đó chính là số tiền cần phải nộp cho bệnh viện. Hai hàng nước mắt tuôn trào theo những suy nghĩ trong đầu, không biết chồng bà ở bệnh viện có sao không. Bà gọi cho con gái:
Ba của con sao rồi? Bạn đã biết tin gì chưa?
Con vừa đi gặp bác sĩ, tình hình của Ba rất nặng. Đêm nay sẽ hội chẩn và sáng mai sẽ phẫu thuật. Vấn đề là phải nộp một số tiền lớn mẹ ạ. – Ngân nói với giọng lo lắng.
Tạm thời, mẹ sẽ sử dụng tiền tiết kiệm của Ba để đề xuất thế chấp nhà cho ngân hàng, để nhanh chóng có tiền, chờ đợi việc bán nhà kéo dài lâu quá…
Dạ, mẹ sẽ cố gắng…
Bây giờ mẹ sẽ đến bệnh viện cùng con nhé…
Dạ, con ở đây có bạn bè, mẹ ở nhà nghỉ ngơi chút, đừng lo ngày mai nữa…
Buổi tối rất ồn ào, bầu trời như đang tức giận, như đổ oán trách lên ai đó, khiến từng cơn gió nóng thổi tới làm cho không khí trở nên ngột ngạt, gây cảm giác không thoải mái. Ngân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có vẻ như sắp có một cơn bão sắp ập đến…