Hoa hồng có gai chương 20 | Quả báo đến với kẻ ác

14/11/2023 Tác giả: Hà Phong 20

Sen vua tại chùa Lá Sen có kích thước lớn. Ảnh: asianway_travelSáng nay tại căn biệt thự của gia đình bà Hà, Quang và Kiên đã đến từ rất sớm. Hai người chuẩn bị bước vào nhà để thăm ông Tiến, nhưng ông đã ra đón mọi người. Kiên không nhịn được mà cười khi nhìn thấy ông Tiến, khiến mọi người đều bất ngờ.

Sao mặt tôi cứ như có dấu nghệ hay sao mà cậu cứ cười mãi vậy? – ông Tiến thắc mắc.

Chẳng qua thấy Bác là tôi liên tưởng đến hôm ở bệnh viện, tôi mặc quần áo bệnh nhân của Bác rồi nằm chờ tên sát thủ đến. Do mệt và chờ lâu nên tôi đã ngủ quên, bỗng nhiên bị bít đường thở mạnh, phản xạ tự nhiên tôi tỉnh dậy và nhớ ngay tình huống. Hai tay tôi nắm chặt cổ tay của hắn, đồng thời đầu gối đẩy thẳng vào bộ phận dưới của hắn. Hắn đau đến mức buông tay…

Cậu bị bịt mặt, làm sao mà thấy đúng chỗ để đầu gối như vậy? – Quang trêu đùa.

Cho anh bịt mắt và đứng đằng sau xem xét xem em thao tác có đúng không? Huống hồ đối thủ đứng bên cạnh và mất hoàn toàn cảnh giác…

Thằng đó quá chủ quan, nghĩ rằng đối tượng đang ngủ là một người già yếu đuối, khi bị bít đường thở là họ không còn sức kháng cự, nhưng không ngờ… – Quang tiếp tục trêu chọc.

Bác cảm ơn các cháu, nếu không thì… – ông dừng lại, lau nước mắt.

Bác hãy giữ gìn sức khỏe, sáng nay bác Khiêm nói rằng ông cũng sẽ ghé thăm bác mà giờ vẫn chưa thấy… – Ngân quan tâm.

Ông Khiêm đi đâu thì tin tức xấu theo đó, tôi không mong gặp ông ấy… – ông Tiến cười.

Lúc đó, ông Khiêm bước vào, nghe thấy mọi người nói về mình, ông tỏ vẻ giận dỗi:

Ai nói gặp tôi toàn là tin xấu thế? Thôi tôi đi đây… – Nói xong, ông chuẩn bị quay bước ra về, nhưng Khánh Ngân chạy ra nhanh chóng kéo lại:

Bác sỹ Khiêm đừng có tức mà…

Ai nói gì đâu? Chỉ vì gặp tôi mọi người đều ngán à?

Thì tôi là bác sỹ, nhưng cũng có tin vui mà? Như hôm nay chẳng hạn… hihi

Tin vui???

Mọi người đều bất ngờ và muốn biết tin vui là gì. Ông Tiến buồn bã:

Lúc này mà ông còn đùa được à?

Tôi chỉ nói đùa với bệnh nhân, chẳng có gì nghiêm trọng cả.

Thế là sao ạ? Có nghĩa bác Tiến không bị bệnh ung thư đúng không ạ?

Không chờ bác sỹ trả lời, Khánh Ngân nhảy lên ôm chầm lấy ông Hoàng Tiến và cả hai người cùng khóc, giọt nước mắt xúc động khi tưởng như mọi hy vọng đều biến mất, mọi người thấy cảnh đó đều lặng người, mắt người nào cũng ngập nước và đang cố gồng người lên để ngăn giọt nước mắt rơi…

Thế tại sao ông lại nói là tôi bị ung thư máu? – giọng ông Tiến nghẹn ngào xúc động.

Tôi nói theo kết quả xét nghiệm lần một thì nghi có tế bào ung thư, nhưng vẫn phải chờ kết quả lần hai mới khẳng định được…

May mà chưa nói với con trai tôi để chọc tủy…

Nghe ông Tiến nói, cả ông Khiêm và Ngân cùng nhìn nhau, chỉ thấy cô nhìn bác sỹ và lắc đầu như muốn nói điều gì nhưng vì trước mặt mọi người nên không tiện nói ra. Ông Tiến, đang xúc động, không để ý đến cử chỉ của hai người, nhưng không qua mắt được Quang và Kiên. Đúng lúc này, Quang có điện thoại, nên anh xin phép đi ra ngoài:

Báo cáo Sếp, đã bắt được tên thủ phạm gây cho bà Hà xảy thai tại trung tâm thương mại năm xưa…

Tốt, chờ tôi về lấy lời khai…

Quay vào phòng, Quang xin phép được nói chuyện riêng với ông Tiến, nên hai người đi vào phòng đọc sách và đóng cửa lại. Còn lại 3 người không ai nói với ai câu nào, bởi họ cũng có thể đoán được nội dung câu chuyện của hai người là gì. Lúc này, Kiên lên tiếng:

Hoàng Vũ không trùng tủy với bác Tiến đúng không bác sỹ?

Anh nói nhỏ thôi… – Ngân lên tiếng.

Cháu đã đoán từ trước, nhưng trong hoàn cảnh này không nên nói ra làm gì, chỉ làm tổn thương bác Tiến và cả Vũ nữa…

Tội nghiệp Bác ấy quá, cậu Vũ cũng rất tốt, em cũng không hiểu tại sao cậu ta lại được sinh ra bởi người mẹ độc ác như vậy… – Ngân căm giận khi nhắc đến bà Kiều…

Thống nhất vậy đi, những gì đã qua thì hãy để nó trôi qua… – ông Khiêm nói giọng buồn, cảm thông và thương bạn mình vô cùng…

Dạ bác…

Đúng lúc này ông Tiến và Quang từ phòng đọc sách đi ra, chẳng hiểu hai người nói chuyện gì mà chỉ thấy mắt ông Tiến đỏ hoe. Sau đó, Quang và Kiên chào tạm biệt mọi người và ra về…

Ngồi trước mặt Quang là một cặp vợ chồng người nông dân trông có vẻ lam lũ, họ tỏ vẻ lo sợ và không dám ngẩng đầu lên, nhất là người vợ. Mãi đến khi anh đưa ly nước và nói hết sức nhỏ nhẹ:

Mời anh chị uống nước…

Cảm ơn cán bộ… – Người chồng trả lời lí nhì nghe không tròn câu…

Mong anh chị hãy bình tĩnh, anh chị có mấy cháu?

Dạ, 8 đứa…

Ôi 8 đứa con thì sao nuôi nổi chứ?

Khổ lắm cán bộ ơi… – nói rồi người chồng giơ ống tay áo lên quẹt nước mắt còn người vợ thì khóc nức nở…

Tại sao anh chị không kế hoạch? Anh có thể đi triệt sản được mà… – Quang chia sẻ và tỏ ra ái ngại nhưng không ngờ người đàn ông nói tiếp:

Con là trời cho, phải đẻ hết trứng mới thôi…

Cảm thấy không thể mất thời gian với người đàn ông kém hiểu biết lại bảo thủ và gia trưởng này, chỉ thương người vợ, chị ta cứ ngồi khóc mà không dám nói một lời nào. Để kết thúc câu chuyện, Quang nhìn người đàn ông nói tiếp:

Chúng ta bắt đầu thôi…

Có thể tha cho vợ chồng tôi được không, họ chỉ vì nghèo khổ và bị lừa dối bởi ông Bảy mà đã tham gia vào hành vi phạm tội…

Ông ta đã nói gì với anh khiến anh làm như vậy?

Ông ta chỉ bảo đưa đám trẻ đến trung tâm thương mại để chơi đùa, miễn là đụng vào người phụ nữ mặc đầm màu xanh, và đảm bảo rằng người phụ nữ ấy sẽ té cầu thang để có tiền…

Anh có biết rằng mục đích của việc làm đó là khiến người phụ nữ ấy té cầu thang để xảy thai không?

Không, tôi không biết gì cả. Ông ta không nói rõ, nếu tôi biết như vậy, tôi sẽ không tham gia…

Quang lắc đầu nhìn ông ta cúi xuống viết. Anh đứng dậy và rời đi, bước chân của những kẻ phạm tội làm nổi bật sự phức tạp và trái chiều của cuộc sống. Trong khi ông ta ghi chép, Quang cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng trong câu chuyện. Những cuộc sống của những người bị lừa dối, tham gia vào hành vi phạm tội, đều mang theo nhiều bi kịch và hậu quả. Cảnh những đứa trẻ mồ côi, người vợ ốm yếu, và người con trai đang mơ mộng về bố, tất cả đều là những góc nhìn đau lòng về sự thật khó khăn và phức tạp của cuộc sống.

Đã 2 ngày rồi mà mẹ chưa về nhà, tìm Ba ở bệnh viện mà không thấy. Vũ hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ anh đi đâu thế? Và tại sao lại khóa điện thoại như vậy? Căn nhà bỗng trở nên cô đơn và lạnh lẽo. Đột nhiên có tin nhắn từ Ba gửi cho anh từ ngày hôm qua mà anh không để ý:

Tình hình Ba tạm ổn, nhưng đang trong cuộc điều tra của công an, nên Ba không thể liên lạc với ai, kể cả người thân. Ba gửi vài dòng để anh yên tâm, hai mẹ con đừng lo lắng quá…

Ba ơi…

Vũ muốn nhắn tin để nói chuyện với Ba, nhưng Ba đã khóa điện thoại. Anh chỉ biết nằm trên sofa và chờ đợi. Nhưng với tình hình này, Ba vẫn không biết mẹ không có nhà, mẹ đang đi đâu đây?

Khi nghe tin tên sát thủ mà bà Kiều thuê để giết ông Tiến đã bị bắt, bà nhanh chóng đóng gói quần áo vào một chiếc ba lô và chuẩn bị trốn. Trong nhà còn ít tiền mặt, bà chỉ để lại cho con trai một ít, còn lại bà mang theo đồ trang sức. Nhớ đến người bạn học ngày xưa đang sống ở Canada, bà quyết định sang đó một thời gian. Trước khi tên sát thủ khai báo bà là kẻ chủ mưu, bà đã nhận được tin nhắn từ Ba:

Tình hình Ba tương đối ổn, nhưng đang bị công an điều tra, nên Ba không thể liên lạc với ai, kể cả gia đình. Ba nhắn với con vài câu để anh yên tâm, hai mẹ con đừng lo lắng quá…

Ba ơi…

Bà muốn nhắn tin để nói chuyện với Ba, nhưng Ba đã khóa điện thoại. Buồn bã và lo lắng, bà chỉ biết nằm xuống trên sofa và chờ đợi. Nhưng làm sao để Ba biết rằng mẹ không còn ở nhà? Mẹ đi đâu chứ?

Bà thức dậy giật mình, nhìn quanh và thấy mình đang nằm giữa một khu rừng cao su già và bóng tối đang bao phủ. Hành lý của bà đã mất hết, và xung quanh chỉ là sự hoang vắng của rừng đêm. Bà cảm thấy hoảng sợ và lạc lõng. Bỗng nhiên, có ánh đèn pin chiếu sáng về phía bà. Liệu đó có phải là kẻ cướp hay là bộ đội biên phòng? Bà nhanh chóng nấp sau cây cỏ để quan sát. Khi bước chân tiến lại, bà nhận ra rằng đó là bộ đội biên phòng đi tuần. Bà lẩn sau cây cỏ và lên tiếng:

Các anh ơi…

Bài viết liên quan