Hoa hồng có gai chương 21 | Bà Kiều mất tích

14/11/2023 Tác giả: Hà Phong 35

Thực sự, bà không muốn quay về đồn biên phòng, nhưng trong tình huống này, bà không có lựa chọn khác. Bản tính cứng đầu và ngoan cố của bà khiến bà quyết định giữ vai trò của một người mất trí nhớ. Bà từ chối nói một lời và luôn giữ vẻ mặt không nhớ gì. Giấy tờ tùy thân bị mất nên lãnh đạo đồn biên phòng cửa khẩu Hoa Lư phải báo cáo lên cấp trên và chờ xử lý. Nếu không, họ phải đăng tin trên phương tiện truyền thông để tìm người thân.
Nghe được tình hình như vậy, bà cảm thấy hoảng sợ vì sợ bị đăng lên báo và quyết định không cho phép chụp hình, thể hiện sự chống đối. Hành động này khiến cho các chiến sỹ cảm thấy nghi ngờ.

Chị hãy cố nhớ xem mình tên là gì. Nếu không, chúng tôi sẽ phải đăng tin để thông báo cho gia đình biết và đón chị về.

Tôi tự về được, cảm ơn đã đưa tôi đến đây. – Bà nói, sau đó đứng dậy và chuẩn bị bước đi, nhưng bị ngăn lại.

Chị thông cảm, chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên, nên bắt buộc phải giao chị cho công an tỉnh Bình Phước để hỗ trợ.

Tôi không cần sự giúp đỡ, tôi có thể tự lo cho bản thân mình.

Việc giúp đỡ là nhiệm vụ của chúng tôi. Trong tình huống này, chúng tôi không thể để chị gặp nguy hiểm. May mắn là kẻ cướp chỉ lấy tài sản, nếu không, tính mạng chị cũng có thể bị đe dọa.

Các anh đã giúp tôi ra khỏi rừng, tôi đã cảm ơn rồi. Bây giờ tôi không còn thắc mắc gì nữa, hãy để tôi tự về nhà.

Nếu chị đã nhớ được địa chỉ nhà mình, chúng tôi sẽ sắp xếp xe để đưa chị về và giao cho công an địa phương.

Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà anh không hiểu hay sao?

Khi đang nói chuyện điện thoại, bà Kiều vội vàng lẻn ra ngoài và bắt đầu bỏ chạy. Vùng này đầy rừng cao su và cư dân chủ yếu là người Khơme. Bà không theo đường chính mà chọn lối tắt vào bản làng của người Khơme.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, khi quay lại, chiến sỹ deo dai hoảng hốt khi không thấy bà ấy. Họ ngay lập tức báo động và triển khai 3 đội đi tìm kiếm.

Bà Kiều, vừa hoảng sợ vừa đói vì đã lâu bà không ăn gì, tài sản bị cướp hết, thậm chí cả vòng vàng bị mất. Chỉ còn lại sợi dây chuyền và chiếc vòng đeo tay, nhưng do bà mặc áo khoác nên chúng không bị phát hiện. Bà cố gắng đi, nhưng mệt mỏi và buồn ngủ. Bà không còn đủ sức để tiếp tục bước đi, nên bà quyết định ngồi nghỉ tạm gốc cây cao su già và ngủ một giấc, không biết đến bao giờ…

Khi nghe thông báo về việc bà Kiều mất tích, tâm trạng của Hoàng Vũ trở nên hoảng loạn. Anh không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, liệu mẹ anh có bỏ đi hay là bị bắt cóc? Anh tỏ ra băn khoăn về quyết định của mẹ, liệu có phải do tình trạng tài chính của ông Bảy và vấn đề sức khỏe của ông ta gây ra. Hoàng Vũ kiểm tra và phát hiện tất cả vòng vàng đều đã bị mang đi, chỉ có số tiền mà mẹ để lại cho anh. Anh nghi ngờ rằng mẹ có lẽ đã tự ý bỏ đi vì tình hình gia đình khó khăn, đặc biệt là sau vấn đề phá sản của ông Bảy. Anh muốn gặp Ba để có câu trả lời, nhưng công an không cho anh gặp và điện thoại liên lạc cũng không được. Hoàng Vũ tỏ ra lo lắng nhưng phải tuân theo lời khuyên của công an.

Báo cáo Sếp… – tiếng cô nhân viên trực máy gọi Quang chú ý…

Có tín hiệu gì không?

Có tín hiệu từ máy ghi âm gắn vào sợi dây chuyền của bà Kiều…

Rất tốt…

Quang đứng lên ngay lập tức vì đã 3 ngày không có tín hiệu nào. Sau khi con trai của bà Kiều thông báo về việc mẹ mất tích đã hai ngày và sau cuộc trò chuyện với ông Tiến về mối quan hệ của vợ, anh thông báo cho công an các tỉnh lân cận để họ chuẩn bị sẵn sàng. Sáng nay, công an tỉnh Bình Phước đã nhận được báo cáo từ bộ đội biên phòng cửa khẩu Hoa Lư, thông báo về việc giữ một phụ nữ mất trí đi lạc trong rừng. Mô tả về người phụ nữ này khá giống với bà Kiều, do đó, họ đã cử một đội quân để hỗ trợ. Sau đó, họ lại nhận được thông báo rằng bà ta đã trốn khỏi cửa khẩu. Vì khu vực này đều là đồng bào dân tộc Khơme, nên bà ta có thể trà trộn giữa họ rất khó phát hiện…

Ngày làm việc thứ Ba với tên Tùng, hắn chỉ thừa nhận tội chứa chấp mại dâm và bỏ thuốc mê vào ly nước của bà Hà, nhưng hắn không phải là người chủ mưu và đã giúp đỡ bà ta bằng cách giảm lượng thuốc. Còn về những gói ma túy được tìm thấy trong các phòng, hắn bảo rằng có thể là khách đi hát rồi mang theo. Khi bị hỏi về việc mua ma túy để sử dụng và bán, tên Tùng trả lời rằng hắn chỉ mua để sử dụng và không bao giờ bán cho ai.

Quang quyết định thử đòn cuối cùng:

Còn vụ đào thi thể người phụ nữ ở cánh đồng để thay thế bà Hà thì anh nghĩ sao về chuyện này?

Làm sao ông biết?

Hắn chìm đắm trong sự suy sụp, vì vấn đề này khiến hắn ám ảnh. Hắn đã không từ chối bất kỳ công việc nào mà bà Kiều yêu cầu, nhưng việc đào thi thể của một người phụ nữ đang phân hủy khiến hắn kinh sợ. Nhưng nếu đã bắt đầu thì phải tiếp tục, nếu không hắn sẽ không làm và ông Tiến sẽ tự tìm vợ mình và không tin rằng bà Hà đã chết. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Hoàng Vũ, con trai hắn, sẽ không bao giờ được thừa kế tài sản của ông…

Trước khi bắt tay vào kế hoạch này, hắn đã đặt điều kiện với bà Kiều là không được sinh con với ông Tiến. Ông lo ngại rằng nếu có con, con trai của hắn sẽ phải chia sẻ tài sản với mọi người. Bà Kiều đồng ý với điều kiện này.

Anh nghĩ liệu có một ngày nào đó anh sẽ gặp lại bà Hà không?

Cô ấy là người tốt, nhưng vì tương lai của con trai tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác… – hắn cúi đầu, ấp úng.

Nếu anh nghĩ đến con trai, hãy làm người cha tốt trước hết. Anh chỉ muốn đi cướp tài sản của người khác để làm của riêng mình à?

Tôi đã sai…

Việc anh nhìn nhận là đúng, nhưng tôi nghĩ anh không còn cơ hội nữa…

Xin cán bộ…

Hắn khóc, hối hận hay vì lo lắng cho thằng con trai sẽ phải đối mặt với một cuộc sống bất ổn khi hắn không còn? Hay là hắn nghĩ đến những năm tháng cuối đời sẽ phải sống sau song sắt tại trại giam? Với giọng khàn đặc và đôi mắt đầy nước, hắn tiếp tục:

Xin cán bộ đừng nói cho con trai tôi biết…

Nếu tôi không nói, thì con trai anh cũng biết. Tốt nhất anh nên khai báo mọi thứ, giải thoát tội lỗi của mình trước người chồng của người phụ nữ tội nghiệp ấy khi bà ấy chết mà vẫn không được yên tâm…

Sau buổi làm việc để lấy lời khai từ tên Tùng, khi có đủ chứng cứ, lệnh bắt bà Kiều được thực hiện. Đồng thời, công an cũng phát đi thông báo đến tất cả các tỉnh, thành để truy tìm bà Kiều về để xử lý vụ án.

Từ khi biết bà Kiều đã bỏ trốn, ông Hoàng Tiến luôn ở trong tâm trạng trầm lặng, ngồi suốt ngày trong phòng không muốn ra khỏi. Nếu không có Hoàng Vũ, ông muốn giải thoát để nhẹ lòng. Nhưng liệu con trai ông có thể sống trong sự cô đơn và bị xã hội dè bỉu khi có một người mẹ tâm địa đen tối như vậy hay không. Ông gọi điện cho Quang, yêu cầu được chuyển về nhà.

Anh cho tôi chuyển về nhà với cháu Vũ, vì hiện tại nó ở đó một mình…

Dạ, để tôi xin ý kiến của bác sĩ Khiêm…

Tôi sẽ gọi cho bác sĩ Khiêm, nếu bác sĩ đồng ý cho tôi điều trị ngoại trú thì ngày mai tôi sẽ chuyển về nhà…

Tôi lo sợ bà ta sẽ trở về đột ngột, lúc đó sẽ nguy hiểm cho Bác…

Bà ta dám làm gì tôi? Người đàn bà đã dối lừa tôi suốt hơn 20 năm… – giọng ông nghẹn ngào…

Bác đừng quá xúc động, tôi sẽ sắp xếp bảo vệ cho bác…

Ngay chiều hôm đó, ông Tiến gọi taxi và trở về nhà, cha con gặp nhau mừng mừng mà đầy nước mắt.

Ba ơi… – Vũ òa lên khóc khi gặp Ba và ông Tiến cũng không kìm nước mắt được.

Đưa Ba vào nhà… – ông chỉ nói được mấy câu rồi lững thững vào nhà…

Nhìn căn nhà trống vắng, ông Tiến buồn bã bước lên phòng. Căn phòng này suốt hơn 20 năm ông đã sống bên cạnh người phụ nữ ấy. Ông bỗng rùng mình và căm ghét chính bản thân mình. Bản thân ông đã đắm chìm trong sắc dục, bị người phụ nữ ấy chi phối đến nỗi hại cả vợ mình. Hà chuẩn bị về nước, liệu ông có đủ lòng can đảm để gặp mặt tạ tội với cô ấy hay không?

Ba ơi…
Tiếng gọi của con trai làm ông tỉnh bơ, ông nhận ra rằng ông còn trách nhiệm sống để lo lắng cho con. Cuộc sống của ông hiện tại như một câu chấm hết cho những sai lầm của mình. Ông quyết định trả lại tài sản cho gia đình Thanh Hà và chỉ còn chờ bà ấy trở về để ông tổ chức họp hội đồng cổ đông và chuyển giao toàn bộ cổ phần cho bà.

Con đừng lo lắng về Ba…

Ba giữ gìn sức khỏe để còn sống bên con, con lo lắng cho Ba lắm…

Tội nghiệp Hoàng Vũ, dù đã mang danh là sinh viên đại học nhưng anh ấy có biết đâu về sự phức tạp của cuộc sống. Anh ấy chỉ mải mê kiếm tiền và ông để việc dạy dỗ con trai cho vợ. Kết quả là, con trai trở thành một con tằm luôn được bảo bọc bởi cái kén kín mít, ôm con trong vòng tay. Ông cảm thấy xót xa và nghẹn ngào:

Ba xin lỗi con, Ba đã sai rồi…

Bài viết liên quan