Hoa hồng có gai chương 22 | Cha con ông Tiến
Chỉ còn hai ngày nữa là vợ chồng bà Hà sẽ trở về nước. Ông Bình, với tình trạng sức khỏe vẫn cần theo dõi, bác sĩ Khiêm đề nghị nhập viện để điều trị thêm một thời gian. Tuy nhiên, ông Bình không đồng ý và muốn trở về quê nhà, mong muốn tìm lại sự yên bình và xa lánh những cạm bẫy trong đô thị. Ông, mặc dù đã bước qua tuổi 50, nhưng ông Bình vẫn thấy mình là gánh nặng đối với vợ và con cái, đặc biệt là khi ông nhìn thấy vợ trẻ trung và đẹp đẽ. Ông bắt đầu nảy sinh ý nghĩ về việc giải thoát cho vợ, nhưng nghĩ đến hai đứa con, ông lại do dự.
Gần ngày kết thúc đợt điều trị từ thiện ở nước ngoài, khi thấy chồng buồn bã và suy nghĩ nhiều, bà Hà nhận ra ông đã nghĩ về việc bà sẽ gặp lại chồng cũ khi quay về Việt Nam. Bà ôm lấy tay chồng, cố gắng an ủi:
Anh biết em đang nghĩ gì không? Chúng ta đã sống cùng nhau hơn 20 năm, anh phải hiểu em chút xíu. Chuyện với ông Hoàng Tiến đã là quá khứ, và việc gặp lại ông ấy chỉ vì khối tài sản mà bố mẹ em để lại thôi.
Anh giờ đã tàn phế, không làm được gì, chỉ là gánh nặng cho vợ và con cái em…
Gánh nặng gì chứ? Chúng ta sống với nhau đã là hạnh phúc lớn rồi, đừng để những suy nghĩ đó quấy rối anh nữa.
Nhưng…
Không có “nhưng” nữa. Anh hãy cố gắng nhanh khỏi bệnh để hỗ trợ em nhận lại công ty, để các con yên tâm học tập.
Nhìn thấy chồng có vẻ vui hơn, đôi mắt đã biết cười và không còn nặng nề lo lắng, bà Hà cảm thấy an tâm.
Sau đó, bà Kiều lại lạc trong rừng cao su một lần nữa, nhưng lần này, nhờ thiết bị ghi âm và định vị trên dây chuyền, các chiến sỹ biên phòng và công an nhanh chóng tìm thấy bà và đưa về trại tạm giam. Trái ngược với lần trước khi bà ta còn ngoan cố và chống đối, lần này bà ta im lặng và hợp tác hoàn toàn.
Thấy hai chiến sỹ công an đến nhà, Hoàng Vũ lo lắng và nhanh chóng ra hỏi:
Các anh đến để hỏi ai ạ?
Chúng tôi đến để gặp ông Hoàng Tiến…
Ba em đang ốm, chúng tôi để hôm khác được không ạ?
Lúc này, ông Tiến xuất hiện từ trong nhà và nói:
Mời hai anh vào nhà… Vũ, chuẩn bị nước tiếp hai anh nhé…
Chúng tôi đến đây chắc anh đã biết có chuyện gì rồi đúng không?
Tôi biết… – ông Tiến quay mặt đi để che giấu nước mắt, nói tiếp: Bà ấy về chưa?
Chúng tôi đã di lý bà ấy về trại tạm giam rồi… Vì đồ dùng tư trang mất hết, nên anh chuẩn bị vài bộ quần áo cho bà ấy…
Cảm ơn các anh… – ông chỉ biết lời cảm ơn đầy cay đắng.
Nhìn thấy Ba nói chuyện với hai chiến sỹ công an, Hoàng Vũ bỗng nhiên ngạc nhiên, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao mẹ lại bị bắt? Anh muốn hỏi Ba nhưng nhìn thấy Ba đang đau khổ, đầu cúi thấp và Ba khóc, anh lại thôi không hỏi nữa.
Lê bước nặng nề lên cầu thang, mở tủ và chuẩn bị quần áo cho bà Kiều. Ông Tiến trao túi quần áo cho hai chiến sỹ công an, đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt của ông. Một trong hai chiến sỹ hỏi:
Anh có muốn nhắn gì với bà ấy không?
Ông Tiến đắn đo một lúc trước khi trả lời:
Tôi muốn hỏi rất nhiều, nhưng bây giờ lại không muốn nữa. Cảm ơn các anh.
Hai cha con ngồi trong phòng khách, không khí nặng trĩu. Vũ nhìn thấy vẻ tiều tụy của Ba và không kìm được nước mắt:
Con không hiểu gì hết. Tại sao mẹ lại bị bắt? Mẹ đã làm gì mà tội lỗi, rồi tại sao mẹ lại rời đi, lại bị bắt nữa? Giờ phải làm sao, Ba ơi? – Vũ nức nở.
Chính Ba còn không hiểu, làm sao con biết được, tất cả đã tan nát.
Ông bắt đầu kể về những ngày ông nằm viện và âm mưu ám sát của bà Kiều. Vụ này chỉ được ngăn chặn nhờ sự can thiệp của Ngân.
Tại sao mẹ lại giết Ba? Chắc có hiểu lầm gì đó… – Vũ vẫn không tin vào chuyện này.
Cũng giống như con, đầu tiên Ba không tin, nhưng khi các anh công an chuyển Ba đi và bắt được tên sát thủ, hắn đã khai ra mẹ con là kẻ chủ mưu…
Con không tin huhu… Con không tin mẹ lại thuê người giết Ba? Mẹ yêu Ba lắm mà…
Với vẻ mặt đau khổ, ông Tiến tiếp tục kể về cuộc sống của ông và bà Thanh Hà. Từ một sinh viên nghèo, ông may mắn gặp và yêu bà Thanh Hà, nhưng hạnh phúc gia đình đã bị phá hủy khi bà Kiều xuất hiện.
Ba đã bị bà ta gài bẫy để phá nát hạnh phúc gia đình. Bà ta độc ác và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình…
Hèn chi khi vào bệnh viện thăm Ba của bạn Ngân. Khi thấy Ngân giống mẹ và biết mẹ Ngân chính là bà Hà, mẹ vội vàng bỏ đi… Con hỏi nhưng mẹ không nói…
Thật khủng khiếp. Chính Ba cũng không ngờ mắc bẫy của mẹ con…
Mẹ gây ra thì mẹ phải chịu. Con không còn mặt mũi nào để đến trường nữa…
Ba có người bạn ở Cần Thơ. Sau khi bàn giao công ty cho gia đình bà Hà, Ba và con sẽ về đó để bắt đầu lại từ đầu…
Con sẽ đi làm kiếm tiền để nuôi Ba. Ba già rồi, không làm gì nữa…
Chị em Khánh Ngân sớm có mặt để đón Ba mẹ. Cùng họ là Kiên và hai người bạn. Máy bay hạ cánh sau hơn nửa giờ chờ đợi. Ba mẹ xuất hiện, Duy và chị em chạy đến ôm. Ông Bình, ngồi xe lăn, xúc động lau nước mắt, cảnh tượng khiến mọi người cảm động. Kiên tiến lại, giới thiệu:
Cháu là Kiên, đây là bạn cháu.
Anh Quang quá chu đáo – Bà Hà cảm động.
Mọi người vui mừng, không để ý đến ông Hoàng Tiến và con trai đang đứng xa. Khi mọi người lên xe, hai cha con rời đi mà không ai để ý. Vũ nhìn cha mình cúi đầu bước đi, lòng đau đớn. Ba anh, suốt cuộc đời chỉ biết lao động kiếm tiền, giờ mẹ anh lại giở thủ đoạn tàn ác với Ba. Anh quyết tâm sẽ sống tốt và kiếm tiền để nuôi Ba.
Mình về thôi, Ba – Anh nói, đỡ Ba lên xe.
Ở phía trước, Quang ngồi trước mặt một phụ nữ đẹp. Bà, mặc đã có tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo. Anh chú ý đến đôi mắt, không nhìn thẳng vào người khác, chỉ nhìn ngang, quan sát để dự đoán biểu cảm của đối tác. Anh đặt ly nước trước mặt bà và nói nhỏ:
Mời Bà uống nước.
Cảm ơn cậu – Bà trả lời, vẫn không nhìn lên, tiếng nói nhỏ.
Đêm qua Bà ngủ được không?
Cảm ơn – Bà trả lời rồi tiếp tục im lặng.
Mời Bà uống nước, rồi chúng ta bắt đầu làm việc.
Anh đặt giấy và bút trước mặt bà. Bà vẫn ngồi im, không đồng ý cũng không phản ứng. Kim đồng hồ nhích từng phút, nhưng khuôn mặt bà vẫn không biến đổi. Anh cuối cùng phải nói:
Chúng tôi có đủ chứng cứ về tội ác của Bà. Bà có vẻ đẹp, nhưng tâm hồn Bà xấu xa, độc ác. Bà có con, tại sao lại giết con của người khác để chiếm đoạt chồng và của cải của họ? Bà còn thuê sát thủ giết người chồng mình mấy chục năm, ông ấy có tội gì? Chẳng qua ông ấy chỉ biết lao động để cung phụng cho Bà.
Bà ngồi đó, vẫn cúi đầu và im lặng. Quang đứng dậy, đi ra ngoài. Bầu trời u ám như vừa trải qua cơn bão. Anh nhìn lên trời, ước bầu trời có ánh sáng, dù chỉ là ánh sáng lẻ loi, nhưng những lúc như thế này cực kỳ quý giá.