Hoa hồng có gai chương 23 | Khó xử khi ký ức trở lại
Bà Kiều vẫn giữ sự lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc khi Quang nói chuyện. Khi trở vào phòng, Quang ngồi đối diện, nhưng bà vẫn không nhìn lên, tâm trạng không hề thay đổi. Anh phải kiềm chế để tiếp tục công việc.
Tôi nghĩ rằng mọi sự chống đối đều làm tổn thương Bà.
Bà vẫn nhìn xuống một điểm cố định, sau một lúc, bà nói nhỏ:
Tôi mệt…
Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây và sẽ gặp nhau vào ngày mai. Bà hãy suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định. Ông Tùng đã khai hết, kể cả tên sát thủ mà Bà thuê giết ông Tiến. Nếu cần đối chất, chúng tôi sẽ sắp xếp.
Cả đêm, bà Hà không thể ngủ vì cuộc gặp mai với ông Tiến, sau hơn hai mươi năm xa cách và rất nhiều biến cố. Bà trằn trọc, nhớ lại những kỷ niệm. Ông Bình nằm yên, nhưng bà biết ông cũng không ngủ. Hơn hai mươi năm sống hạnh phúc, có đứa con. Cuộc sống trôi êm đềm cho đến khi trí nhớ bà hồi phục. Bà cảm thấy khó chịu và yêu ông Tiến ngày nào trỗi dậy. Ông Tiến là người đầu tiên bước vào cuộc đời bà, và họ thề mãi nắm tay nhau. Bà đã tin tưởng và trao cuộc đời mình cho ông. Nếu ông lừa dối và chiếm đoạt tài sản, bà có lý do để hận. Nhưng bây giờ, ông là người duy nhất đối mặt với tình cảm của bà. Bà đang phải đối mặt với quá khứ, nhưng cảm xúc trong lòng bà vẫn thấp thỏm.
Ở phía khác, ông Bình cảm thấy khó nghĩ và đau lòng khi thấy vợ trăn trở. Ông hứa với vợ sẽ đưa ra công bằng cho bà. Nhưng ông không làm được điều đó và gặp tai nạn. Trong những ngày tháng khó khăn, bà Kiều ở bên ông. Bây giờ, mọi chuyện cũ mơ hồ trở lại, và ông không thể làm gì khác ngoài việc buông tay.
Ngôi biệt thự của ông Tiến vẫn sáng đèn suốt đêm. Ông ngồi một mình, suy nghĩ nhiều. Ông muốn chạy trốn khỏi tất cả. Ngày mai, ông sẽ gặp lại vợ cũ sau hơn hai mươi năm, với nhiều biến cố xảy ra. Ông cảm thấy xót xa, cảm xúc dồn nén từ lâu nay sẽ phải đối mặt. Dù sống với bà Kiều vì trách nhiệm với đứa con, nhưng tình cảm của ông vẫn dành cho vợ cũ. Bà Kiều có vẻ sắc sảo và quyết đoán, ông cảm thấy tình cảm dành cho ông Tiến vẫn còn, và ông không thể làm gì ngoài việc buông bỏ tất cả.
Ngôi biệt thự của ông Tiến vẫn chiếu sáng suốt đêm. Ông ngồi một mình trong phòng khách, suy nghĩ sâu sắc. Ông muốn tránh né mọi thứ. Ngày mai, ông sẽ gặp lại vợ cũ với biển cảm xúc tích tụ từ lâu. Mặc dù ông sống bên bà Kiều vì trách nhiệm với đứa con, nhưng tình cảm của ông vẫn dành cho vợ cũ. Bà Hà nhẹ nhàng, trong khi bà Kiều mạnh mẽ và quyết đoán. Ông thất bại trước dục vọng đê tiện và phải trả giá bằng cả cuộc đời của mình.
Cuộc họp cổ đông hôm nay khác biệt, có sự xuất hiện của Hoàng Vũ, con trai ông Hoàng Tiến. Ban đầu, anh từ chối ý định ở bên ông, nhưng khi nghe nói có Khánh Ngân thì anh đồng ý ngay. Lâu lắm rồi anh không gặp cô, và ngày nay, anh muốn là điểm tựa cho ông. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng nếu gặp Khánh Ngân.
Sau khi chờ đợi thêm 30 phút, ông Tiến nói với mọi người:
Chúng ta hãy đợi một chút nữa.
Tại sao giám đốc? – một người cổ đông hỏi.
Bí mật. Tôi muốn mọi người có sự bất ngờ.
Lúc này, Thanh Hà bước vào, trang nhã trong chiếc áo dài xanh ngọc, Khánh Ngân đi cùng. Ông Tiến thậm chí chưa kịp giới thiệu, tiếng gọi tên bà đã vang lên, và chị Kim, thư ký của Ba cô, ôm Thanh Hà và khóc. Mọi người lặng lẽ trong xúc động.
Thanh Hà, con gái ông chủ, cô Hà còn sống! – Tiếng hò re như sóng dậy, mọi người vây quanh hai người.
Ông Tiến như đá, chỉ đứng nhìn Thanh Hà mà không dám lại gần. Hơn 20 năm trời, ông nghĩ như là không bao giờ nhìn thấy cô ấy nữa. Giờ đây, Thanh Hà đang đứng trước mặt ông, nhưng ông không dám ôm nàng, vì sợ bản thân yếu đuối. Ông chỉ mong cả hai giữ được cân bằng cảm xúc, nhưng không ngờ Thanh Hà lại làm mọi người ấn tượng như vậy.
Quá trình họp diễn ra, ông Tiến đứng lên để nói:
Mọi người, chúng ta bắt đầu họp nhé.
Không, hãy họp ngày khác, huhu – tiếng chị Kim nức nở.
Em ngồi xuống đi… – nhìn Thanh Hà với đôi mắt đã ngập nước, ông nghẹn ngào.
Thanh Hà chỉ biết lắc đầu, hiệu lệnh dừng lại, nhìn đôi mắt đẹp đang khóc làm ông mềm lòng. Ông quay xuống nói với mọi người:
Tôi xin lỗi…
Giám đốc không cần phải xin lỗi. Cô Hà còn sống là điều đáng mừng. Chúng ta sẽ họp vào một ngày khác.
Khánh Ngân đã chăm sóc mẹ, lo lắng mẹ không bị ảnh hưởng sức khỏe do cảm xúc quá mạnh. Trong khi đó, Hoàng Vũ đã đứng lặng lẽ bên cạnh ông Tiến, nhưng sau đó anh buồn bã rời khỏi phòng. Anh không dám gọi hay lại gần vì cảm giác bất an. Vũ tỏ ra căm hận mẹ của Khánh Ngân vì đã hại mẹ cô, nhưng may mắn bà vẫn bình an. Anh lo lắng về Ba và ngay lập tức đi tìm. Tuy nhiên, ông Tiến đã rời đi trong tình trạng buồn bã và khóc.
Về nhà, Vũ kiểm tra xem Ba đã về chưa, nhưng cửa cổng đã đóng kín. Anh buồn bã bước vào nhà, lòng tan nát giống như tâm trạng của Ba. Anh tự hỏi tại sao mẹ lại hành động độc ác như vậy, làm thương tổn Ba. Vũ còn lo lắng về sức khỏe của Ba, nhưng vì máy điện thoại của Ba đã bị khóa, anh không thể liên lạc. Vũ chạy vào nhà, nước mắt chảy không ngừng. Anh khóc vì căm hận mẹ, vì thương Ba, và vì bản thân mình. Mối tình đầu tiên của anh tan thành mây khói, và anh cảm thấy mình đã mất đi mọi thứ.
Trong khi mọi người đang mừng vui vì việc gặp lại Bà Hà sau hơn hai mươi năm, Khánh Ngân cảm thấy buồn bã khi nhớ đến ông Tiến. Cô đỡ mẹ ngồi xuống và sau đó ra ngoài tìm kiếm ông Tiến. Cô hỏi bảo vệ và được biết rằng cả ông Tiến và Hoàng Vũ đã rời đi. Cả hai đã ra khỏi cổng và lấy taxi. Khánh Ngân bắt đầu lo lắng, nhất là khi nhớ rằng cô không có số điện thoại mới của Hoàng Vũ.
Trong khi đó, mọi người vẫn tiếp tục mừng vui, chia sẻ niềm hạnh phúc khi Bà Hà trở lại. Chị Kim ôm chặt Bà Hà, không chịu buông.
Mừng lắm, Hà ơi! Chủ nhân của chúng ta đã gặp lại nhau, huhu – Chị Kim rơi nước mắt.
Em cảm ơn chị đã nhớ đến Ba em – Bà Hà nói, đôi mắt giàn dụa nước mắt.
Khánh Ngân, sau khi biết về việc ông Tiến và Hoàng Vũ đã rời đi, chạy về và ngồi bên mẹ, tham gia cuộc trò chuyện với mọi người. Chị Kim thắc mắc về thời gian mất tích của Bà Hà, và Bà Hà giữ lời lý giải mơ hồ, không muốn nói về Bà Kiều.
Dù sao, cảm ơn em đã nhớ đến Ba của em – Bà Hà mỉm cười, nhưng cố ý tránh né chủ đề về Bà Kiều.
Khổ thân em, bây giờ bà ta… – Chị Kim nói, nhưng Bà Hà cắt ngang:
Em hiểu rồi. Thôi, chị đừng nói nữa.
Khánh Ngân, lúc này, chợt nhớ đến ông Tiến. Cô tháo mẹ ra khỏi vòng tay, đứng dậy và ra khỏi phòng để tìm kiếm. Khi đến ngoài, cô nhận ra rằng xe ông Tiến vẫn đỗ ở đó. Cô hỏi bảo vệ và được biết cả hai đã rời đi. Khánh Ngân lập tức trở về nói chuyện với mẹ và mọi người, thể hiện sự lo lắng và sẵn sàng tìm kiếm.
Hoàng Vũ cũng đến đây ạ?
Vâng, đúng rồi. Cô không thấy ạ?
Dạ, cháu… – Ngân ấp úng và đột nhiên nhớ ra rằng cô không có số điện thoại mới của Hoàng Vũ.
Hối hả, cô chạy vào trong với mẹ. Lúc này, nhìn mẹ đã bình tĩnh hơn và đang trò chuyện với mọi người, ai cũng đặt ra câu hỏi về khoảng thời gian mẹ mất tích, đặc biệt là cô Kim:
Em bị mất trí nhớ, nhưng em cũng nhớ được kẻ nào đã hại em đấy chứ?
Em mất trí thì làm sao biết được… – Bà Hà mỉm cười trả lời nhưng cố ý tránh né chủ đề về Bà Kiều…
Khổ thân em, giờ bà ta…
Em hiểu, thôi chị, đừng nói về nó nữa…
Bỏ đi làm sao? Chị ghét con mẹ đó lắm…
Em cám ơn chị… Hãy để chúng tôi giải quyết sau, chị nhé…
Bà Hà, lúc này, chợt nhớ đến ông Tiến, và cảm thấy mình như đang kiếm tìm. Chị Kim nhận ra điều này và hỏi:
Em đang tìm Giám đốc Tiến phải không?
Dạ, đúng vậy. Công ty có tổ chức sự kiện mà mình đã quên, giờ ông ấy đi đâu rồi?
Cũng tại chị, vì gặp lại em mà chị mừng quá, chị quên mất. Thôi, hôm nay hai chị em mình dành thời gian cho nhau nhé… – sau đó, chị Kim quay lại nhìn Khánh Ngân và nói: Đúng không, con gái?
Vâng, đúng rồi. Hôm nay mẹ hãy thư giãn và tâm sự với mọi người ạ…
Em thấy chưa? Lâu quá rồi mà… – Hai người cùng cười nhưng đôi mắt lại đầy nước mắt…
Ngân, trong tâm trạng lặng lẽ, bước ra khỏi nhóm. Cô nhìn lên bầu trời và hít thở những luồng gió mát thổi tới. Những ngày sắp tới, có lẽ cô sẽ phải đối mặt với nhiều điều để suy nghĩ…