Hoa hồng có gai chương 24 | Cuộc gặp gỡ

14/11/2023 Tác giả: Hà Phong 45

Lững thững bước đi một mình, Hoàng Tiến dạo quanh những hàng cây thông già, nơi chứa đựng nhiều ký ức đáng nhớ của hai người. Ông cố gắng tìm phiến đá dưới gốc cây có khắc tên hai người. Hồi trước, ông và Thanh Hà đã từng tranh cãi về chữ viết xấu, nhưng ông tự tin rằng chính điều này khiến họ không nhầm lẫn với người khác.

Lần đầu gặp Thanh Hà là từ buổi dã ngoại của hai trường Đại học Ngoại thương và Đại học Kiến trúc. Hoàng Tiến nhớ rõ vẻ đẹp dịu dàng của bà Thanh Hà, lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng. Không chỉ ông mà cả Tuấn và Tú, bạn của ông, đều mê mẩn bà. Tuy nhiên, ông may mắn hơn khi được bà chú ý. Từ đó, tình yêu của họ bắt đầu nảy nở và cuộc sống của ông chuyển sang một trang mới.

Trong những ngày qua, mọi người không thể liên lạc được với ông Hoàng Tiến. Bà Hà chỉ đoán rằng ông đi tới những nơi chứa đựng nhiều ký ức của họ. Nếu trước đây bà sẽ đến những nơi đó để tìm ông, thì giờ đây hoàn cảnh đã thay đổi. Bà đã có gia đình, và bà không thể làm gì để làm ông Bình không cảm thấy buồn bã. Bà nói với con gái:

Gọi Hoàng Vũ đến gặp mẹ, con ạ…

Có chuyện gì mẹ?

Mẹ muốn con khuyên anh ấy phải bình tĩnh và chỉ tới những nơi mà Ba anh ấy có thể đến…

Nhưng con… – Khánh Ngân do dự…

Hoàng Vũ là người tốt, đừng để sự cảm xúc ảnh hưởng đến anh ấy. Mẹ sẽ để pháp luật giải quyết. Con đừng nghĩ những điều đó sẽ làm anh ấy tự ti…

Vâng, con hiểu rồi…

Khánh Ngân không muốn gặp Vũ nữa. Mỗi khi nhìn thấy anh ta, cô liên tục nghĩ đến Bà Kiều. Hơn nữa, giờ đây cô đã có tình cảm với Kiên. Cô biết trước đây Vũ yêu cô, nhưng anh ta lại rụt rè không dám thổ lộ. Rồi chuyện mẹ cô phục hồi trí nhớ xảy ra, để tránh Bà Kiều truy đuổi, cô đã phải thay đổi số điện thoại và cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Vũ với lý do đơn giản là anh là con của Bà Kiều…

Bà Hà hẹn gặp Vũ ở một quán cà phê. Ban đầu, Vũ có vẻ lo sợ, nhưng khi thấy nụ cười thân thiện của Bà, anh ta trở nên tự tin hơn. Vũ lễ phép:

Cháu chào cô ạ…

Chào cháu. Cháu có khỏe chứ?

Dạ, cháu khỏe… – Vũ ngập ngừng, đầu cúi xuống.

Cháu cứ tự nhiên. Cô cảm ơn cháu và các bạn đã quan tâm đến gia đình cô khi ông bạn trai gặp tai nạn…

Cháu xin lỗi cô ạ…

Cháu có lỗi gì đâu mà xin lỗi? Người làm lỗi phải chịu trách nhiệm. Chuyện của người lớn không thể để các bạn trẻ phải gánh…

Cháu chỉ biết cúi đầu xin lỗi thôi ạ, giờ cháu không biết Ba đi đâu nữa… – Vũ cúi đầu lí nhí nói, đôi mắt đã đầy nước…

Theo cô đoán, Ba cháu đang ở Đà Lạt. Cháu hãy đến địa điểm này và đưa tờ giấy này cho Ba cháu…

Cầm tờ giấy chỉ với mấy chữ: “Hãy bản lĩnh như ngày xưa…” Hoàng Vũ chào tạm biệt Bà Hà và lập tức lên đường. Anh ta không thể tin rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mọi thứ đã thay đổi. Tất cả đều do mẹ anh gây ra, và anh ta chỉ mong gặp Ba để làm chỗ dựa cho ông trong thời điểm khó khăn này…

Ngày thứ hai làm việc với Bà Kiều, vẫn giữ vẻ mặt lì lợm như trước, nhưng nay khuôn mặt mệt mỏi xuất hiện trên bà, khi bà lững thững đi theo cô công an viên vào phòng hỏi cung. Quang ngồi đó, quan sát từng cử chỉ của bà:

Đêm qua bà có ngủ ổn không?

Các ông giam giữ tôi đã hơn 24 giờ, chắc ông hiểu tôi phải làm gì? – Bà Kiều bắt đầu nói, nhưng không trả lời mà ngược lại đặt câu hỏi…

Cảm ơn Bà đã nhắc nhở, nhưng chúng tôi có đủ chứng cứ để giữ Bà, tôi đã ký lệnh bắt giữ 3 tháng để phục vụ điều tra…

Ông nói có đủ chứng cứ để bắt tôi, vậy là chứng cứ nào? Cho tôi xem…

Việc bà thuê người làm bà Hà té xảy thai tại trung tâm thương mại cách đây hơn hai mươi năm, bà có công nhận không?

Ông vừa nói những điều gì vậy? Tôi không hiểu? – Bà Kiều vẫn giữ vẻ lạnh lùng, trả lời

Xin mời bà nghe cuộn băng ghi âm này…- Quang mở đoạn ghi âm trong thiết bị gài ở sợi dây chuyền khi bà Kiều nói chuyện với tên Bảy,…

Vu khống, người trong cuộn băng ghi âm này không phải là giọng nói của tôi…

Thế bà có cần gặp nhân chứng không? đó là ông Bảy và Hoàng Vũ con trai bà, ông Bảy thì có thể bà tiếp tục chối tội nhưng tôi nghĩ với con trai thì chắc người mẹ như bà không thể chối được…

Hoàng Vũ con tôi? – Bà Kiều sửng sốt

Đúng, con trai bà đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Bà với ông Bảy…

Không bao giờ, tôi không tin…- Bà Kiều vẫn tỏ ra ngoan cố nhưng nét mặt đã thể hiện vẻ hoảng hốt…

Dù nằm mơ cũng không thể ngờ tại sao cuộc điện thoại của bà với tên Bảy đã hơn hai mươi năm lại lọt vào tay công an, tại sao Hoàng Vũ con trai cưng của bà lại nghe được nội dung cuộc nói chuyện và báo cho công an? Có bao giờ Hoàng Tiến chồng bà đã nghi ngờ không? Có lần nào ông chồng đã đặt máy ghi âm trong nhà để theo dõi bà không? Ai đã thực hiện điều này? Bà phải thận trọng khi lên tiếng vì chưa biết chính xác tại sao công an lại có những bằng chứng này…

Bây giờ bà có thể viết toàn bộ những việc mình làm vào tờ khai rồi chứ? – Quang tiếp tục

Các ông mới chính là độc ác, đã sử dụng đứa con để đánh vào trái tim của người mẹ…

Vậy chẳng nhẽ con trai bà nói chính bà đã thuê hai tên giang hồ để hại cô Khánh Ngân khi cô này ngồi cùng con trai bà là sai hay sao?

Khánh Ngân là ai? Tôi không biết, đừng tưởng cứ áp đặt cho tôi là tôi phải chịu, đừng hòng, đừng nhắc đến tên con trai tôi nữa…để yên cho nó học…

Hoàng Vũ làm sao có thể yên tâm học khi mẹ bị bắt còn cha thì bỏ đi? Nó còn dám đặt mặt đến trường không?

Ông nói cái gì? Tại sao ông Tiến lại bỏ đi? Có phải các ông đã áp bức ông ấy không?

Vì quá xấu hổ với thiên hạ khi có người vợ quá độc ác như bà, ông ấy muốn bà trả lời người đàn bà nằm dưới ngôi mộ kia là ai?

Làm sao tôi có thể biết? Ông ấy là người ký giấy thiêu bà ấy mà, tại sao giờ lại hỏi tôi?

Chính bà đã bắt ông Tùng thuê người để đào mộ người phụ nữ vừa qua đời giữa cánh đồng để thay thế xác của Bà Hà, đúng không? Chồng của người phụ nữ đó đang tìm bà để trả thù, bà có gặp không?

Công an ăn cơm nói cơm làm sao có chuyện như vậy? Tôi sẽ tố cáo các ông về việc ức hiếp phụ nữ…

Tố cáo là quyền của Bà, nhưng chúng tôi có Camera giám sát, xem chúng tôi có ức hiếp gì không? Nếu Bà tố cáo sai sự thật, thì có thể bà lại phải đối mặt với tội vu khống, hãy suy nghĩ cẩn thận…

Tôi mệt, muốn về phòng nghỉ…

Thấy bà muốn kéo dài thời gian để nghĩ cách đối phó, Quang cũng phải chấp nhận. Anh lững thững rời đi, và ngay lúc đó, điện thoại báo đến. Số điện thoại là của ông Tiến:

Alo, tôi nghe…

Tôi muốn gặp anh, có được không?

Được, tôi vừa lấy lời khai của bà Kiều, cũng muốn gặp anh đây…

Anh đi ra quán café ngay cổng cơ quan, tôi sẽ đến ngay…

Chỉ vài ngày không gặp mà ông Tiến đã gầy đi rõ, hai mắt trũng sâu, mái tóc bồng bềnh lãng tử đã được cắt gọn gàng, làm Quang ngạc nhiên:

Anh khác quá, tiếc nhất là mái tóc…

Cắt đi cho mát, có còn gì nữa đâu, tình hình của Bà Kiều thế nào? Bà ta đã nhận tội chưa?

Phải công nhận bà ta cứng đầu, thậm chí tôi đã phải đưa cả con trai ra nhưng bà ta vẫn không nhận…

Chuyện người lớn sao lại đưa con trai tôi vào?

Hoàng Vũ khi lên trình báo mẹ mất tích, có kể với tôi mà…

Cháu biết gì mà kể?

Vậy cháu không nói với anh về việc bà Kiều thuê người để làm Bà Hà té ở trung tâm thương mại, dẫn đến xảy thai hay sao?

Anh nói cái gì? Thanh Hà xảy thai là do bà ta? Trời ơi, tôi thật đáng trách…- ông Tiến lảo đảo đứng dậy, tay vịn và thành bàn để khỏi té…

Anh bình tĩnh, ngồi xuống đi…- Quang vội đỡ ông Tiến ngồi xuống ghế

Nhìn vẻ mặt đau khổ của ông Tiến, tất cả những dự định hỏi về bà Kiều làm anh không nỡ mở miệng. Hai người ngồi im, chẳng ai nói câu nào. Cuối cùng, ông Tiến đau khổ nói:

Xin anh đừng nói chuyện này với Bà Hà được không?

Tất cả mọi tội ác của bà Kiều đã làm, không thể che đậy được, đành phải đối diện với sự thật thôi…

Bà ấy sẽ đau khổ lắm, chúng tôi đã mất đứa con, là kết quả của tình yêu của chúng tôi, lỗi của tôi đã không quan tâm đến vợ, nên bà ta mới có cơ hội để hành động, khốn nạn quá…

Thôi mọi chuyện cũng đã qua rồi, kẻ gieo gió ắt sẽ gặt bão, anh cố gắng giữ sức khỏe…- Quang động viên…

Cảm ơn anh, sau khi bàn giao công ty lại cho Thanh Hà, hai cha con tôi sẽ rời khỏi đây…

Anh định đi đâu? Nếu không có anh, cô ấy làm sao điều hành công ty được, và rủi ro từ kẻ xấu là rất lớn, theo tôi, anh nên ở lại…

Nhưng hàng ngày gặp nhau thì tôi không chịu được…

Nhất định sẽ có cách…

Quang đứng dậy đi ra ngoài, vừa đấu trí với bà Kiều, giờ lại vướng vào tình huống khó xử của ông Tiến. Anh thở dài…

Bài viết liên quan