Hoa hồng có gai chương 25 | Không thể chối cãi
Nghe lời khuyên từ chồng, bà Hà cảm thấy muốn gặp ông Hoàng Tiến một lần nữa, nhưng ông ấy dường như tránh né cố ý. Sáng mai, cuộc họp cổ đông chính thức sẽ diễn ra, ông Tiến đã mời thêm luật sư Tài, là luật sư riêng của ông, tham gia họp. Trước khi bước vào cuộc họp, ông đã trao đổi thông tin với luật sư và cung cấp các giấy tờ cần thiết.
Đêm nay, cả hai vợ chồng bà Hà đều gần như thức trắng. Ông Bình suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng ông Khuyên phát ngôn:
Vấn đề tài chính của gia đình em với ông Tiến anh không tham gia, nhưng anh có thể đưa ra ý kiến. Hơn 20 năm qua, công ty phát triển như ngày nay chủ yếu là nhờ vào ông Tiến. Bây giờ, ông ấy muốn chuyển giao toàn bộ công ty cho em, nhưng em chỉ nhận 49% cổ phần, còn lại 51% vẫn thuộc sở hữu của ông Tiến. Lẽ dĩ nhiên, ông Tiến sẽ tiếp tục giữ vai trò Tổng giám đốc…
Ngày mai anh đi với em được không?
Vấn đề tài sản này liên quan đến gia đình em, anh không tham gia cũng có thể để con gái chúng ta Khánh Ngân đi với em…
Em sẽ nhận số cổ phần đó và sau đó chuyển giao cho hai con, chỉ giữ lại 20% cho chúng ta. Sau đó, chúng ta có thể về quê nghỉ dưỡng, bỏ lại quá khứ và không bao giờ nhắc đến nó nữa…
Anh cũng muốn như vậy, tùy thuộc vào quyết định của em… – ông Bình ôm vợ mình thật chặt…
Khi hai mẹ con đến công ty, ông Tiến và một số người khác đã có mặt. Ông ấy cố ý tránh né và nói chuyện với luật sư, quay lưng lại phía bà Hà để bình tĩnh. Bà Hà nhận ra điều đó và tỏ ra bình thản, ngồi vào bàn cạnh chị Kim. Sau khi mọi người đến, cuộc họp bắt đầu.
Mặc dù ông Tiến đã cố gắng giữ sự bình tĩnh để điều hành cuộc họp, nhưng vì có bà Hà ở đó, giọng nói của ông vẫn trầm trồ và xúc động, làm cho mọi người đều nhìn ông với sự ái ngại. Cuối cùng, luật sư Tài đứng lên để phát biểu:
Theo sự ủy quyền của Tổng giám đốc Hoàng Tiến, việc chuyển giao toàn bộ 100% cổ phần của công ty cho Bà Thanh Hà, con gái duy nhất của cố Tổng giám đốc Thanh Trung…
Khi lượt của bà Thanh Hà để phát biểu, mặc dù cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bà không thể kiềm nén được nước mắt khi nhắc đến người cha đã mất. Bà cảm ơn ông chồng cũ là ông Hoàng Tiến đã thay thế cha của bà và đưa công ty phát triển đến ngày nay. Bây giờ, tình yêu không còn nhưng nghĩa và trách nhiệm vẫn còn. Bà muốn ông Hoàng Tiến tiếp tục giữ lời hứa với cha của bà và tiếp tục điều hành công ty theo hướng đúng. Bà là người phụ nữ, không thể tham gia vào mọi vấn đề. Vì vậy, sau cuộc họp này, bà sẽ về quê nghỉ ngơi. Cổ phần 49% sẽ được chuyển nhượng cho hai con, Khánh Ngân và Khánh Duy, thông qua sự trợ giúp của luật sư…
Bỗng dưng, điện thoại của Khánh Ngân vang lên, cô xin lỗi rồi ra ngoài để nghe điện thoại. Đó là cuộc gọi của anh Quang:
Anh biết em đang bận, nhưng có một vài vấn đề về tài sản liên quan đến bà Kiều. Nếu ông Tiến chuyển nhượng toàn bộ cổ phần, em nói với mẹ nhận luôn nhé…
Mẹ em từ chối rồi…
Em nói với mẹ vấn đề cổ phần để hai bên cùng bàn bạc và thống nhất. Rồi sẽ lập văn bản công bố sau…
Có chuyện gì vậy anh? Làm như vậy thì tội bác Tiến lắm…
Giờ đây ông Tiến trên danh nghĩa là chồng của bà Kiều, số cổ phần đó nghiễm nhiên là tài sản chung…
Dạ, em hiểu rồi…
Ngân vội vàng ghé tai mẹ, nói nhỏ về cục diện cuộc họp đã thay đổi. Bà Hà quyết định chấp nhận toàn bộ số cổ phần mà ông Tiến đã giao lại, đồng thời ủy quyền cho ông Hoàng Tiến giữ vai trò Tổng giám đốc và chịu trách nhiệm pháp lý trong thời gian 2 năm.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, và một số có ý kiến trách móc bà Hà là tham lam. Không thể phủ nhận công sức của ông Hoàng Tiến trong thời gian qua. Ngược lại, ông Tiến vẫn bình thản và sau khi bà Hà chấp nhận, ông cười. Ít ai biết rằng trước khi tổ chức cuộc họp, ông Tiến đã gặp và trao đổi với Quang trước khi ủy quyền cho luật sư thực hiện mọi thủ tục.
Như đã chuẩn bị trước, lần này bà Kiều hoàn toàn thay đổi. Bà không im lặng như hai lần trước, mà chủ động nói rất nhiều. Thấy ánh mắt của Quang chăm chú, bà Kiều nhanh chóng chuyển hướng nhìn khác, như cố ý tránh ánh nhìn đó. Quang tỏ ra như không thấy và bắt đầu làm việc:
Chào bà, bà khỏe chứ?
Cảm ơn, tôi khỏe…
Vậy tốt, chúng ta bắt đầu làm việc nhé…
Ông có thể nói rõ hơn…
Chắc bà cũng đã biết bản thân đã làm những việc vi phạm pháp luật… – Anh dò xét
Ông cũng biết tôi là người phụ nữ, không thể làm được gì. Chẳng qua nhẹ dạ cả tin nghe người ta xúi bẩy thôi…
Ai xúi bẩy bà? Và xúi bà làm những gì? Họ muốn làm những việc đó với mục đích gì?
Không nói chắc anh cũng biết. Tôi là một người phụ nữ đẹp. Trước khi chồng tôi lấy Thanh Hà, tôi và ông Hoàng Tiến đã yêu nhau, nhưng vì ham giàu nên ông ta bắt cá hai tay. Ngày ông Tiến bỏ tôi để lấy bà Hà và làm chủ công ty, tôi rất hận ông ta là kẻ phụ tình. Nhưng khi có tiền và công ty, ông ta lại không tha thứ cho tôi. Trong những ngày bị ông Hoàng Tiến hắt hủi, ông Tùng vẫn bên cạnh tôi để quan tâm, chăm sóc. Tôi cảm phục tấm lòng của ông Tùng trong những lúc cô đơn, nên tôi đã ngã vào vòng tay của ông ấy… – Bà Kiều ngừng lại
Bà cứ kể tiếp đi, câu chuyện rất thú vị… – Quang cười…
Câu chuyện của tôi thú vị như tiểu thuyết đúng không? Sau đó, bà Hà và tôi cùng có thai…
Thấy bà Kiều tỏ vẻ xúc động, khuôn mặt người đàn bà đẹp tràn đầy nước mắt, lấy vạt áo lau nước mắt. Bà Kiều tiếp tục kể chuyện của mình…
Khi đó ông Tùng nói với tôi rằng bà Hà đã mang thai, và tất cả tài sản này sẽ thuộc về con của bà ấy. Con tôi không còn quyền lợi gì phải không?
Sau đó, bà thuê người để đẩy bà Hà gục để cô ta tự làm say thai à?
Tôi không phải là người thuê, chính ông Tùng nói với ông Bảy…
Vậy sao ông Bảy không đòi tiền từ ông Tùng mà lại đòi từ bà? – Quang vẫn tiếp tục theo dõi và đặt câu hỏi một cách nghiêm túc…
Người ta nắm tóc để túm chứ sao lại túm đầu trọc… Sau khi bà Hà tự làm say thai, tôi đã đưa tiền cho ông Tùng để ông ta trả người đó…
Tôi nghĩ bà có tài năng viết tiểu thuyết, thật đáng tiếc… – Quang nhấn mạnh…
Tôi thích văn thơ lắm, nhất định sẽ có một ngày tôi thực hiện đam mê của mình…
Nhìn bà Kiều mơ mộng về một tương lai làm nhà văn, Quang cảm thấy chạnh lòng. Tất cả chỉ vì tiền mà con người biến thành quỷ dữ, rồi rơi vào con đường tội lỗi mà không hề hay biết. Bà Kiều liệu có bắt kịp kỳ nào hay không? Bà sẽ viết gì khi những năm cuối đời phải ngồi sau song sắt trong trại giam? Bà sẽ viết gì khi tội lỗi và hành động của bà đang bị xã hội lên án? Quang tiếp tục hỏi:
Vậy sau khi bà Hà mất con, tại sao bà lại thả thuốc làm mất trí nhớ cho bà ấy?
Tôi không biết, vụ này không liên quan đến tôi, là do ông Tùng đã làm…
Ông Tùng liên quan gì đến ông Tiến? Ông ta muốn hạnh phúc cho vợ chồng ông Tiến mới có thể đến với bà chứ?
Tôi… tôi không biết…
Ông Tùng thừa nhận là bà đã mua và đưa gói thuốc cho ông ta để rồi ông ta đổ vào cốc nước để bà Hà uống…
Vụ án kếch xù, ông ta bịt bờ mắt, sao có chứng cứ gì?
Tại cửa hàng hóa chất, chúng tôi đã khôi phục dữ liệu camera, có hình bà đến mua và chủ cửa hàng đã xác nhận…
Ông ta mua rồi bảo tôi đến lấy thôi…
Ông ta là người chủ mưu, vậy tại sao khi thấy bà Hà sống hiền lành, nhân đức, ông ta chỉ pha một nửa gói thuốc thôi, chứ không đổ nguyên gói mà bà đưa. Có khi bà Hà đã chết rồi…
Thảo nào…
Khi nghe Quang nói ông Tùng chỉ thêm một nửa gói thuốc, bà Kiều giận dữ. Hai hàng răng gầm lên, âm thanh rít rất lạnh. Kẻ tình trung hậu đã phản bội bà. Hèn chi chính người bán thuốc đã cảnh báo bà về tác dụng của liều thuốc là mất trí nhớ vĩnh viễn. Bây giờ tại sao bà ta nhớ lại và khám phá quá khứ, nhưng đáng tiếc là cả bà và ông ta đã bị bắt giữ. Nếu không, bà sẽ trả thù ông ta đúng mực, vì ông ta dám phản bội bà. Bây giờ, bà phải giữ bình tĩnh và đổ tội lỗi lên ông ta, bỏ qua hai bài kiểm tra, bà cảm thấy lo lắng, nhưng cũng gan dạ và tàn nhẫn…
Vậy sau khi bà Hà mất tích, bà cứ tự tiện chiếm đoạt chồng và tài sản của gia đình ấy à? Sao lại phải đào mộ lên làm gì nữa? Bà không sợ hãi à?
Ông đừng vu khống tôi, tôi hoàn toàn không biết về việc đó. Có lẽ là ông Tùng và ông Tiến làm… – Bà Kiều nhảy lên từ ghế, bày tỏ sự bất ngờ.
Vậy ông Tùng biết quần áo của bà Hà ở đâu mà lại mang đến cho xác chết? Nếu không phải là bà, xin bà bình tĩnh…
Ở đây, bà Kiều trở nên im lặng, khuôn mặt tái nhợn và cảm giác mệt mỏi đến nỗi bà cần sự hỗ trợ để ngồi xuống. Quang gọi hai chiến sỹ nữ đưa bà ta về ghế và yêu cầu hỗ trợ y tế. Anh rời khỏi phòng để tránh không khí ngột ngạt. Một phụ nữ xinh đẹp đã từng làm say đắm nhiều người, bây giờ lại có cái kết đắng chát như vậy. Sự tham vọng, lòng tham và bản chất ích kỷ đã biến khuôn mặt xinh đẹp thành mặt nạ che giấu tâm hồn đen tối. Quang tự hỏi liệu bà ta có hối hận, nhưng có lẽ đã là quá muộn khi bà ta phải ngồi sau song sắt trong những ngày cuối đời.