Hoa hồng có gai chương 26 | Nỗi dằn vặt của ông Tiến
Tên Tùng tỏ ra khá tức giận khi bị mời lên để lấy lời khai. Trong những ngày tạm giam, tâm trạng của hắn luôn căng thẳng, đặc biệt lo lắng cho con trai Hoàng Vũ. Hắn chắc chắn rằng bà Kiều sẽ bị bắt và ông Tiến mắc bệnh ung thư, dẫn đến việc con trai hắn sẽ không trùng tủy. Hắn tự hỏi những biến động nào sẽ xảy ra khi Vũ biết mình không phải con ruột của ông Tiến, và ông Tiến sẽ đối xử với con trai như thế nào. Trong tình trạng bất lực ngồi trong trại tạm giam, hắn đã khai hết mọi thứ, và không biết phải lấy lời khai như thế nào.
Người đứng trước mặt hắn không phải là cán bộ Quang mà là một công an viên trẻ. Hắn có vẻ quen thuộc, nhưng hắn không nhớ rõ nơi nào đã gặp. Bị lừa một lần nên hắn tỏ ra coi thường người này.
Lâu không gặp, anh khỏe chứ? – Kiên chào hỏi, nhấn mạnh việc họ đã gặp nhau trước đó.
Tôi khỏe, nhưng tại sao mày hỏi tôi như thế?
Anh không nhớ tôi à? Tôi là Kiên, người mà anh đã gặp trước đó và nhận một cú đấm từ tôi.
Tao đấm hàng chục người, làm sao tao nhớ mày? Còn đâu cán bộ Quang?
Anh cứ tránh người đẹp của tôi khi tôi đang hẹn hò, anh đã làm mất một cơ hội tốt.
Mày… mày là công an giả danh à? Tại sao mày lại vào được đây? – Tên Tùng định đứng dậy với ý định giơ nắm đấm.
Anh đang làm gì thế? Anh nghĩ rằng có thể đánh được tôi à? Hãy nghiêm túc một chút. – Kiên thay đổi thái độ, mắt nhìn thẳng vào tên Tùng.
Mày lừa tao…
Anh có biết cô gái mặc đầm đỏ hôm đó là ai không? Đó là con gái của bà Thanh Hà, người đã bị anh hại.
Cái gì? Hèn chi tôi đã nghi ngờ mà không nhớ ra, mẹ kiếp…
Cô gái đó tên là Khánh Ngân, con gái đang được con trai của anh theo đuổi…
Nhắc đến con trai, tên Tùng im lặng, muốn hỏi về tình hình của Hoàng Vũ nhưng lại do dự. Hôm nay, hắn muốn biết về con trai, nhưng lại gặp Kiên trong một tình huống khó khăn. Bất ngờ, hắn nhận ra rằng Kiên biết Vũ là con trai hắn chứ không phải của ông Tiến. Những lo lắng về tương lai của con trai khi nó phải đối mặt với cuộc sống không có gia đình đang tràn ngập trong tâm trí của hắn. Hắn muốn hỏi Kiên nhưng lại không dám, và cuộc gặp gỡ trở nên căng thẳng hơn khi hắn phải đối mặt với những yêu cầu hợp tác của Kiên.
Cậu Vũ bây giờ thế nào rồi? Sao lại biết nó là con tôi? Ông Tiến có biết không? Ông đối xử với nó thế nào?
Nếu ông vẫn lo lắng về con trai thì tốt nhất ông hợp tác với chúng tôi để hưởng lợi từ pháp luật… – Kiên trả lời mà không mất nhiều lời, nhấn mạnh vào việc cần hợp tác để có lợi ích pháp lý.
Tôi đã khai rồi…
Lời khai của ông không nhất quán với lời khai của bà Kiều, chúng tôi buộc phải yêu cầu ông khai lại…
Tôi khai sai ở đâu?
Thứ nhất: ông khai bà Kiều đưa cho ông một gói hóa chất để bỏ vào ly nước cho bà Hà uống…
Đúng rồi, tôi khai hoàn toàn đúng… – Tên Tùng khẳng định.
Nhưng bà Kiều khai ông chủ mưu mua thuốc ở cửa hàng bán hóa chất rồi sai bà ta đến lấy…
Nói láo, cho tôi gặp bà ta… – Tên Tùng nổi điên, đứng dậy một cách vội vã.
Đề nghị ông bình tĩnh và khai từng chi tiết, chúng tôi sẽ đối chất với Bà ấy…
Tức thì, tên Tùng lấy ngay tờ giấy và bắt đầu viết, kể mọi chi tiết một cách tỉ mỉ. Sau khi viết xong, hắn đưa tờ giấy cho Kiên, thể hiện sự lễ phép.
Thưa cán bộ, tôi kể rõ từng chi tiết và chịu trách nhiệm về những điều đã khai…
Tốt lắm, giờ anh thư giãn và nghe tôi nói về cậu Vũ con trai anh…
Cảm ơn cán bộ… – Tên Tùng nói mà giọng đã nghẹn lên.
Bác sĩ đã xét nghiệm tủy của cậu Vũ và ông Tiến, kết quả không trùng khớp. May mắn là ông Tiến không mắc ung thư, vì vậy chúng tôi đã quyết định không thông báo kết quả đó cho hai người. Hiện tại, hai cha con vẫn sống hạnh phúc, anh hạnh phúc hơn ông Tiến vì có một thằng con ngoan. Hãy cải tạo tốt nó rồi về nhận lỗi với ông Tiến và nhận con…
Tôi hiểu rồi, cảm ơn…
Hắn có đôi mắt đầy nước, cúi đầu rời đi về phòng giam. Lần đầu tiên Kiên thấy hắn khóc, những giọt nước mắt muộn màng cho kẻ côn đồ đã thay đổi đường lối. Kiên thở dài và bước ra khỏi đó.
Gặp Quang ngay cửa phòng, anh vừa cười vừa vỗ vai động viên.
Tốt lắm, ngày mai em tiếp tục lấy lời khai của bà Kiều, dựa trên những lời khai của tên Tùng để đấu tranh với bà ấy…
Em hiểu rồi, cảm ơn anh…
Hai anh em cùng đi về phòng, và ông Tiến gọi mời anh uống cà phê. Quay sang Kiên, anh hỏi:
Ông Tiến mời uống cà phê, đi với anh không?
Ở đâu ạ? Nếu vậy thì chẳng có gì tốt bằng. Hihi…
Ba người ngồi đối diện nhau. Ông Tiến đã tươi sáng hơn, nhưng trong đôi mắt vẫn còn bao nhiêu buồn bã. Kiên pha trò:
Chú nay nhìn đẹp trai rồi ạ…
Tuổi này rồi còn đẹp gì nữa… phải trả cái giá quá đắt, may mà còn có Vũ ở bên, nếu không thì không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao?
Cũng may mà bà Hà vẫn còn sống và bình an, nếu không… – Quang nói và nháy mắt về phía Kiên…
Tên Tùng khai thế nào rồi? Bà Kiều là một người đàn bà khó đối, mọi người cần phải thận trọng. Bây giờ tôi còn lăn tăn một điều và day dứt lắm…
Có chuyện gì anh cứ nói, vì mọi chuyện liên quan đến vụ án đều phải làm rõ…
Các anh đang tìm thân nhân để người phụ nữ nằm dưới mộ được gặp gia đình, chồng, con sau nhiều năm… thật là tội lỗi quá…
Bà ấy cũng có được sự ấm áp khi được chú quan tâm tới mộ phần. Nghe đồn gia đình bà Hà đã di cư đến nơi khác, và ngôi mộ giả bị cỏ mọc phủ, chứng tỏ không có ai chăm sóc…
Ông Tiến ngập ngừng, như muốn chia sẻ điều gì đó với Quang, nhưng vì có Kiên ở đây, ông lại chỉ nhìn anh và im lặng…
Chú muốn quan tâm đến cô Ngân phải không? Cháu sẽ giúp chú…
Tôi… tôi… – Ông lại ngập ngừng và rồi bỏ qua: Thôi không sao, tôi cảm ơn…
Ý của bà Hà về phần trăm cổ phần, anh có ý kiến gì không? – Quang chuyển hướng câu chuyện về công việc.
Tôi vẫn có ý định chuyển về Cần Thơ, nơi quê tôi và sống những năm tháng cuối đời, nhưng vì lời hứa với vợ cũ và tạ lỗi với bà ấy, tôi vẫn điều hành công ty hai năm. Khi cháu Ngân cứng cáp hoặc chồng bà ấy đủ sức khỏe để đảm đương, tôi sẽ rút lui…
Vậy còn 51% cổ phần…
Tôi không nhận, tiền bạc lúc này còn ý nghĩa gì nữa hả anh?
Mọi người im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cái giá quá đắt mà ông Tiến phải trả bằng chính cuộc đời mình. May mắn khi biết kết quả chứng minh Vũ không phải con ruột ông Tiến, mọi người thống nhất không nói ra, để ông còn có chút niềm tin, để Vũ còn có bờ vai để dựa. Nếu không, khi bà Kiều bị bắt và mọi việc được làm sáng tỏ, hai con người sẽ chối từ giữa cuộc sống này…
Bác sĩ Khiêm nói Ngân nhóm máu O giống tôi… – Ông Tiến nói bâng quơ như nói với chính mình…
Ba của Ngân cũng nhóm máu O, cháu có nghe cô ấy kể… – Kiên lên tiếng…
Tôi muốn biết về cô gái ấy, giá như…
Vụ này chỉ có bà Hà và ông Bình là rõ nhất. Nhưng anh phải suy nghĩ kỹ, chính anh đã phản bội vợ để cho bà Kiều hại vợ, nếu bà ấy không gặp người tốt như ông Bình cứu giúp, liệu bà ấy có còn giữ được tính mạng không?
Tôi biết…
Cô Ngân dù là con anh hay con ông Bình, theo tôi cũng hãy để mọi việc trôi tự nhiên. Ngân có thể xin làm con nuôi của anh. Đừng làm xáo trộn cuộc sống, hãy để nó diễn ra tự nhiên…
Cháu thấy anh Quang nói đúng, nhưng nếu bác muốn, cháu sẽ lấy mẫu tóc của cô ấy cho bác…
Thôi hãy theo ý của anh Quang. Tôi thật ích kỷ… Tôi xin phép đi trước…
Nói rồi ông Tiến buồn bã đứng dậy ra về. Còn lại hai người không nói gì, chỉ nhìn theo bóng ông ta lầm lũi khuất dần ra cửa. Sau cùng, Kiên mới ngập ngừng:
Em thương ông ấy quá…
Ông ấy phải trả một cái giá quá đắt. Nhưng ông Bình còn đáng thương hơn, anh biết bà Hà vẫn còn yêu chồng cũ, nhưng bà chọn quay về bên ông Bình là đúng. Bây giờ ông ấy đã tàn phế và rất cần có người vợ ở bên chăm sóc. Hơn nữa, ông ấy còn là ân nhân cứu mạng của bà Hà…
Éo le quá…
Thôi anh em mình về, em chuẩn bị hồ sơ để ngày mai đấu trí với bà Kiều…
Dạ, Sếp…
Hai người chia tay, ông Tiến không quay về nhà mà điều xe taxi ra quán café bờ sông. Ngồi một mình tại bàn gần bờ nước, ông chìm đắm trong suy nghĩ, nhìn mặt nước hay ngắm những áng mây trôi trên bầu trời. Ông không biết mình đang làm gì và suy nghĩ về cuộc đời mình. Cảm giác lưu luyến về những lời Quang nói về việc bà Kiều chủ mưu khiến vợ ông xảy thai làm ông cảm thấy có lỗi với vợ và con. Liệu khi bà Hà biết tin này, liệu bà ấy có chịu nổi không? Ông không muốn làm đau lòng bà ấy lần nữa. Ông muốn cuộc sống của bà ấy được bình yên. Tuy nhiên, vì liên quan đến vụ án, ông buộc phải xử lý. Mọi chuyện sẽ bung lụa và gây nhục nhã, và ông chỉ còn cách bỏ xứ này để ra đi…
Gió thổi nhẹ nhàng, nhưng ông vẫn cảm thấy ngột ngạt, cô đơn. Ông đứng dậy và bắt đầu bước đi, không gọi taxi, mà cứ bộc bộc đi bộ trên đường. Ông đang đi đâu và về đâu? Câu hỏi không có lời đáp…