Hoa hồng có gai chương 28 | Bà Kiều chạy trốn
Suốt một đêm không ngủ, bà Kiều trải qua cảm xúc thất vọng tột cùng. Ông Tùng, người mà bà tin tưởng nhất, lại là người lừa dối và phản bội bà. Trong đêm, bà suy nghĩ về con, ông Hoàng Tiến, và những tội lỗi mà bà đã gây ra.
Bà lo sợ rằng nếu xét nghiệm tủy, ông Tiến phát hiện Hoàng Vũ không phải con ruột và biết bà đã lừa dối ông suốt nhiều năm, ông có thể đổ lỗi cho Hoàng Vũ. Bà biết con trai, bản tính hiền lành, sẽ phải đối mặt với những khó khăn ra sao. Những lời chỉ trích của anh cán bộ trẻ ngày hôm qua còn vang vọng trong tai bà: con bà bỏ học, bị bạn bè tránh xa vì có một người mẹ độc ác.
Tiếp tục buổi điều trị, cô công an mời bà lên để hoàn chỉnh lời khai:
Mời bà Kiều lên tiếp tục hoàn chỉnh lời khai…
Tôi biết rồi, cán bộ chờ tôi thay đồ một lát…
Khi cô cán bộ quay lưng để bà thay đồ và giảm bớt sự cảnh báo, bà Kiều liền tận dụng cơ hội và dùng cùi chỏ đánh vào sau gáy cô công an từ phía sau. Cô ngã xuống, và chỉ sau hai phút, bà đã đổi vào bộ trang phục cảnh sát và nhanh chóng rời đi, tạo ra một tình huống bất ngờ không thể lường trước được.
Khi rời khỏi cơ quan công an, bà nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh của bệnh viện, giả vờ là người thân của bệnh nhân để rồi nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Cả khu điều trị xôn xao khi phát hiện một bộ quân phục công an nằm trong khe của bồn cầu. Bệnh viện báo ngay cho cảnh sát, và có một số người nhìn thấy một cô công an vào nhà vệ sinh nhưng không thấy cô ra. Bây giờ, họ phát hiện quần áo trong nhà vệ sinh và không còn người nào.
Kế hoạch vây bắt được lập ra và chia thành ba phần. Phần thứ nhất là khả năng bà sẽ quay về nhà để gặp Hoàng Vũ. Phần thứ hai là tại công ty, và Kiên sẽ chịu trách nhiệm cho phần thứ ba – bảo vệ bà Thanh Hà.
Ông Tiến nhận được điện thoại từ Quang thông báo rằng bà Kiều đã trốn khỏi tù. Ông lo sợ và hỏi:
Tại sao các anh để bà ta trốn thoát?
Chưa đến lúc nói về ai đúng ai sai. Anh hãy quan tâm đến Hoàng Vũ, bà ta đang cố tìm cách gặp con trai…
Tôi lo nhất là bà ta sẽ hại Thanh Hà. Hãy bảo vệ bà ấy. À, tôi còn muốn bật mí với các anh là bà ta đã học một khóa Karate, mặc dù chưa phải là đẳng cấp nhưng với phụ nữ, khó tránh khỏi sự nguy hiểm…
Tôi cũng đang ngạc nhiên. Một sơ suất quay mặt làm bà ta nhanh chóng hạ gục người của tôi…
Bây giờ tôi phải làm gì?
Anh phải cẩn thận và bảo vệ cháu Vũ…
Tắt máy, ông Tiến gọi về nhà cho con trai nhưng gọi 3-4 cuộc mà không liên lạc được. Cảm thấy không lành tính, ông vội vã về nhà và phát hiện cửa vẫn đóng. Chạy vào nhà, ông không thấy con trai đâu. Ông liền gọi cho Quang:
Bà ta chắc đang gặp con trai, tôi lo quá…
Bà ta không hại con mình đâu, ông yên tâm…
Nhưng tại sao lại khóa điện thoại của nó?
Đúng rồi, nếu không khóa điện thoại thì từ cuộc gọi, chúng tôi có thể tìm được vị trí người gọi. Anh vẫn theo dõi và có thể bà ta nhớ chồng mà tìm gặp anh đấy… – Quang cười.
Nhớ nhung gì, bà ta còn thuê sát thủ giết tôi thì còn tình nghĩa gì nữa?
Tại lúc đó anh nói mình bị phá sản lại còn ung thư nên nếu anh chết thì mẹ con bà ta là người thụ hưởng và hoàn toàn không phải gánh trách nhiệm…
Người đàn bà quá tham vọng và độc ác… – ông Tiến hai mắt vằn đỏ tỏ vẻ căm phẫn…
Trong khi đứng đón taxi trước cổng nhà, một chiếc taxi bất ngờ đến. Hoàng Vũ tiến lại nhưng cửa sau đã mở, và anh bước vào mà chưa kịp nói gì thì thấy có một người khách trên hàng ghế sau. Anh muốn hỏi tài xế, nhưng giọng nói từ người đó quen thuộc:
Mẹ đây… – bà Kiều tiếp tục kêu tài xế chạy tiếp.
Ơ Mẹ… – Vũ chưa kịp nói, bà Kiều đã giơ tay ra hiệu cho anh im lặng.
Xe chạy ra ngoại ô thành phố, trên xe hoàn toàn im lặng. Bà Kiều cầm tay con, đầy xúc động, hai hàng nước mắt chảy xuống má. Vũ gặp mẹ cũng xúc động nghẹn ngào, muốn hỏi mẹ tại sao lại bị bắt? Tại sao mẹ muốn giết Ba? Tại sao mẹ hại Thanh Hà? Những câu hỏi đầy mơ hồ nảy lên trong tâm trí anh.
Xe rẽ vào một con đường đất, mẹ và Vũ bước ra và tiếp tục đi bộ. Họ đến một ngôi nhà cấp 4 nằm khuất sau những tàn cây ăn trái rậm rạp. Vũ bất ngờ, nhưng nhìn thấy nét mặt căng thẳng của mẹ, anh không dám hỏi. Khi ngồi xuống, mẹ giơ tay ra và nói:
Đưa điện thoại đây cho mẹ…
Sao vậy mẹ?
Thì con cứ đưa đây cho mẹ. Mẹ muốn có thêm thời gian ở bên con mà không muốn ai quấy rầy… – giọng bà Kiều nghẹn lại, hai mắt đã đầy nước.
Nhưng ở đây vắng vẻ, có ai đâu mẹ? Tại sao lại như thế này hả mẹ? Con nhớ mẹ lắm huhu… – hai mẹ con ôm nhau khóc…
Mẹ tin người ta nên bị hại, mẹ sai rồi…
Mẹ đừng trốn nữa, tội lại nặng thêm…
Mẹ biết tội của mẹ không thoát được cảnh tù tội, mẹ chỉ lo cho con…
Mẹ đừng lo cho con, con với Ba vẫn sống tốt mà…
Bệnh của Ba sao rồi? Có phải ghép tủy không?
Ba khỏe rồi, không còn bị ung thư nữa, nên không phải ghép tủy. Hàng ngày Ba đi làm…
Còn công ty phá sản?
Công ty vẫn bình thường, Ba trả lại hết cổ phần cho cô Hà rồi, nhưng cô Hà nhờ Ba làm giám đốc trong hai năm, cô Hà đẹp và dịu dàng lắm…
Bà Kiều không thể giữ được bình tĩnh khi nghe con trai khen ngợi bà Thanh Hà trước mặt. Bất ngờ khám phá rằng chồng bà không mắc ung thư và công ty vẫn hoạt động bình thường, bà nghi ngờ ông Tiến đã lừa dối bà để khiến bà phạm tội. Sự căm thù nổi lên trong bà, đánh dấu sự phản bội từ cả ông Tùng và ông Tiến. Bà thất vọng khi 50% cổ phần của công ty, thuộc về bà và chồng suốt mấy chục năm, đã được chuyển giao hết cho bà Thanh Hà. Tâm trạng bà Kiều chuyển động từ căm tức đến sự thất vọng, và cuối cùng là quyết định rời đi để bảo vệ gia đình.
Mẹ ơi, đừng làm con sợ…
À, mẹ quên… – bà Kiều nhận ra rằng bà đang nói với con trai và giọng điều chỉnh dịu dàng hơn.
Mẹ đừng chống đối nữa, nhanh về nhà với Ba con con…
Hết rồi con ạ, con hãy nghe mẹ dặn, bây giờ công an đang truy lùng mẹ nên không biết còn gặp con nữa hay không? Con sống với Ba phải ngoan, có hiếu, nếu có chuyện gì xảy ra thì con hãy về đây, ngôi nhà này là bà ngoại cho mẹ, nhưng mẹ không ở mà thuê người trông coi. Nếu có gì xảy ra thì hai cha con cứ về đây nhé…
Ba nói sau hai năm giúp cô Hà thì con và Ba về Cần Thơ quê nội…
Mẹ còn một số việc phải làm, con cứ ở đây rồi sẽ có người đến đón con… – bà Kiều ôm con trai và khóc: Hãy tha lỗi cho mẹ, mẹ xin lỗi con…
Đừng đi nữa mẹ ơi, giờ mẹ đi đâu nữa, mẹ đi tự thú đi… – Vũ vừa khóc vừa nói…
Đã đến lúc bà phải rời đi và không thể chần chừ lâu được nữa. Bà ôm con trai một lần nữa và nói:
Mẹ đi đây, mẹ sẽ gọi Ba đến đón con, mẹ xin lỗi con vì tất cả, hãy tha thứ cho mẹ…
Mẹ đừng đi, con với mẹ đến đồn công an tự thú đi mẹ, tiền con mang theo mẹ hãy giữ lấy, con không giận mẹ nữa, mẹ hứa với con đi mẹ… – Vũ năn nỉ cố gắng thuyết phục…
Được mẹ hứa, nhưng mẹ còn một số việc phải làm, con ngồi yên đó chờ Ba đến đón…
Nói rồi, bà nhanh chân chạy ra ngoài, Vũ vội vàng chạy theo nhưng bà đã biến mất. Vũ quay lại, lúc này trời đã về chiều. Anh cảm thấy đói, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, nghĩ đến mẹ chắc mẹ cũng chưa ăn. Vũ muốn báo cho Ba nhưng điện thoại mẹ đang giữ. Xung quanh hoang vắng, không có người qua lại. Anh quyết định đi xuống bếp tìm thức ăn, thấy thùng mỳ gói nên anh nấu ăn tạm thời.
Trong khi lo lắng, ông Tiến nhận được tin nhắn của con trai:
Ba đến đường… đón con…
Con đang ở đâu?
Chưa kịp gửi xong tin nhắn thì điện thoại đã khóa máy. Ông Tiến cảm thấy lo lắng, và Quang gọi đến:
Gia đình anh có người thân quen nào ở… vùng đó không?
Có, quê bà Kiều ở đó. Tôi cũng mới nhận được tin nhắn của cháu Vũ tới đón, hiện nay cháu đang ở đó…
Theo Camera trước nhà anh thì cháu Vũ có lên một chiếc taxi màu xanh của hãng Mai Linh, biển số 51F… và tài xế khai đã chở hai người khách, theo mô tả thì có thể là bà Kiều và cháu Vũ. Đến địa điểm đó thì dừng lại…
Vậy thì phải đi ngay thôi, tin nhắn đó có lẽ là của cháu Vũ. Nhưng tại sao khi tôi nhắn lại thì khóa máy? Tôi thật sự lo lắng quá, bà ta đã mất trí rồi… – ông Tiến lo lắng và bất an.
Anh bình tĩnh, chúng ta phải lên đường. Có thể bà ta đã rời đi, nhưng cháu Vũ sẽ an toàn vì bà ta không bao giờ hại con mình… – Quang khẳng định, cố gắng làm dịu đi tâm trạng lo sợ của ông Tiến.
Bà ta đi đâu chứ? Con người này hết thuốc chữa rồi… – ông Tiến tỏ ra thất vọng và tuyệt vọng.
Hai chiếc xe 7 chỗ nhanh chóng lăn bánh, hướng ngoại ô thành phố. Đến địa điểm, ngôi nhà này ông đã từng đến cùng với vợ, nhưng khu vực này vắng vẻ, không có dấu hiệu gì. Bước vào nhà, ông thấy Vũ đang nằm ngủ. Ông lay gọi con dậy, và Vũ ngay lập tức bật dậy, đôi mắt ướt áo, giọng khóc thảm thiết:
Mẹ đi rồi Ba ơi… huhu
Mẹ có nói đi đâu không?
Mẹ xin lỗi con rồi, mẹ nói còn một số việc phải làm…
Nghe Vũ kể lại, ông Tiến và mọi người cùng thất thanh: “Thanh Hà…”