Hoa hồng có gai chương 29 | Bình yên quay lại
Sáng nay, đầu tuần thứ hai, mọi người đổ về công ty, tạo nên không khí sôi động. Ông Hoàng Tiến xuống từ chiếc xe màu đen, bước vào phòng giám đốc. Chưa đến 30 phút sau, chiếc xe màu café sữa của bà Thanh Hà cũng từ từ đi vào cổng. Khi xe dừng lại, bà Thanh Hà xuống, vẻ trang nhã, mang kính mát che nửa khuôn mặt, mặc chiếc áo dài xanh ngọc quen thuộc. Trong lúc tài xế lùi xe vào bãi, một người phụ nữ bất ngờ chạy về phía bà Thanh Hà với tốc độ nhanh. Lưỡi dao vụt lên nhằm hướng bà, nhưng bà Thanh Hà nhanh chóng cúi xuống và vung chân quét ngang, đẩy con dao văng xa. Người phụ nữ không từ bỏ, dùng chân đá mặt đối thủ, nhưng bà Hà nhanh chóng vung đường quyền hạ đối thủ xuống đất. Mọi người chứng kiến sự kiện này đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tài xế của bà Hà cũng kịp thời lao tới và áp giải người phụ nữ về cơ quan công an. Tại đây, người phụ nữ không ai khác chính là bà Kiều, vẫn cố gắng chống đối và la ó, chửi rủa:
Sao mày không chết đi, về làm gì? Mày về cướp chồng tao, tao sẽ giết mày, trên đời này có tao thì không có mày, mày nhất định phải chết…
Bà đang giết ai? Bà cướp chồng người ta mà bây giờ còn già mồm à? – Bà Hà tháo kính đen và khẩu trang, lộ diện là chiến sỹ công an nữ bị bà Kiều lừa và trốn thoát.
Mày… mày lừa tao… đồ khốn kiếp…
Chắc bà nhận ra tôi chứ? – Kiên, người đóng vai tài xế, tiến lại hỏi bà Kiều.
Chúng mày lừa tao, chúng mày sẽ chết…
Tất cả bằng chứng đã có thể kết luận về tội ác của bà. Bà không còn cách chối tội và phải nhận bản án xứng đáng…
Khi nghe tin báo về việc bắt giữ bà Kiều, ông Tiến ngồi im, khuôn mặt tràn ngập nỗi buồn. Ông lo lắng cho con trai mình, không biết nếu mẹ của nó phải đối mặt với hình phạt nặng, thì con trai sẽ ra sao. Nếu không bị án tử, bà Kiều cũng phải sống trong ngục tù suốt những năm tháng còn lại…
Tiếng điện thoại đột ngột reo lên, giúp ông thoát khỏi những suy nghĩ u ám. Đó là cuộc gọi từ Khánh Ngân, con gái của Thanh Hà:
Alo, ông ơi, có ở công ty không ạ? Tôi có một chút việc muốn trao đổi với ông…
Tôi đang ở công ty đấy, nhưng tôi mới được một người bạn giới thiệu một món cháo lươn ngon lắm. Cô ăn sáng chưa? Hai chúng ta đi ăn nhé…
Dạ, tôi ăn rồi nhưng vẫn có thể ăn thêm một tô đầy ạ hihi.
Thế thì vui quá, tôi đang ở đâu vậy? Ông sẽ đến đón tôi…
Tôi đang ở cổng công ty đấy nè hihi…
Vậy đợi ông xuống rồi chúng ta đi luôn nhé…
Trải qua nhiều biến cố, từ giận hờn đến sự thương cảm và những vết thương tâm hồn, họ đã gắn bó hơn, hòa mình vào một tập thể đồng lòng và sẵn lòng chia sẻ. Khánh Ngân, trong tâm trạng vui vẻ và biết ơn ông Hoàng Tiến, đánh giá cao việc ông giữ lời hứa trả lại tài sản cho gia đình cô. Trong hoàn cảnh như này, việc chăm sóc cho Ba cô trở nên khó khăn, và nhờ có một tổ ấm thật sự, cô hứa với Ba mẹ rằng sẽ cố gắng học hỏi để có thể thay thế mẹ trong việc điều hành công ty sau này.
Ông Tiến, bất ngờ phát hiện ra suy nghĩ của Khánh Ngân, hỏi:
Cháu đang nghĩ gì vậy?
Dạ, cháu chỉ lo lắng về một ngày nếu mẹ cô mà không còn, cô sẽ phải đối mặt với những khó khăn ra sao?
Tại sao lại là một mình? Chúng ta là một đội, mỗi người một phận sự, cháu chỉ cần lo công việc quản lý.
Dạ, cháu sẽ cố gắng…
Trong lúc ăn, ông Hoàng Tiến đánh giá nhan sắc của Thanh Hà thông qua hình ảnh của Khánh Ngân. Bỗng ông nói:
Giống quá…
Bác nói gì ạ? – Ngân ngơ ngác nâng đầu lên hỏi.
Cháu giống mẹ ngày xưa… – ông nói với giọng buồn luyến tiếc.
Dạ, mọi người đều nói thế, nhưng may cháu giống mẹ nên xinh đẹp. Nếu giống Ba Bình thì chắc…
Ba cháu cũng đẹp trai mà. Chẳng qua là tốt bụng và yêu thương vợ con. Ba con chăm sóc mẹ con rất nhiều… – Ông Tiến dừng lại, biết ông đang buồn, Ngân vội dừng lại.
Giá như Bác có một đứa con gái như cháu thì hạnh phúc quá…
Bác ăn đi ạ, tô cháo của Bác nguội ngắt rồi, hay để cháu kêu tô khác.
Thôi cháu, già rồi nên ăn nguội mới dễ nuốt, ăn nóng quá rồi bỏng lúc nào không hay…
Đúng lúc đó, một thanh niên bước vào quán, nhận ra Ngân và ông Tiến đang ngồi ăn ở góc phòng. Kiên đến chào ông Tiến, làm cả hai người bất ngờ:
Cháu chào bác…
Ơ, sao cháu biết quán này mà đến? – ông Tiến ngạc nhiên.
Các bạn cháu rủ đi ăn món mới, cháu định đi thử nếu ngon rồi mới rủ Ngân đi, ai ngờ cháu lại còn chậm hơn Bác và em nữa ạ…
Bác nghe nói đã bắt được bà ấy… – ông nói với giọng ngập ngừng.
Bắt ngay cổng công ty mình ạ, bà ta định giết mẹ của Ngân nữa, may mình đã đề phòng trước…
Bà ta thật hết thuốc chữa rồi, không biết những ngày tháng trong tù, bà ta có sám hối không?
Chuyện ai làm người đó chịu, Bác cố gắng giữ gìn sức khỏe…
Thương thằng Vũ, nó buồn lắm, cả ngày nằm trong phòng…
Bạn Vũ tốt lắm, may không ảnh hưởng tính cách của mẹ…
Vũ hợp với Bác hơn…
Muốn để đôi trẻ có không gian riêng tư, ông Tiến lấy lý do có cuộc hẹn và cáo từ về sớm. Còn lại hai người, Kiên kể cho Ngân nghe về kế hoạch ám sát mẹ cô của bà Kiều, và anh đóng vai lái xe, còn một chiến sỹ nữ đóng vai mẹ cô. Nếu không, mẹ cô đã gặp nguy hiểm…
Quá sợ…
Anh không ngờ bà ta có võ thuật, tuy không cao lắm nhưng với một người phụ nữ như mẹ em thì thật sự nguy hiểm…
Mẹ em biết chuyện này chưa?
Chưa, anh chỉ nói mượn xe của mẹ thôi…
Em cảm ơn anh…
Ước muốn của Hà là gì vậy? – Tiểu Vy hỏi, cùng lúc đang thu dọn đồ tư trang trong căn hộ của hai vợ chồng.
Hà muốn Vy giúp chăm sóc cho cha con anh Tiến. Bây giờ, hai cha con sống cùng nhau, nhưng thiếu bàn tay của một người phụ nữ…
Điều đó nằm ngoài khả năng của mình, anh ấy chỉ yêu mình thôi…
Làm sao có thể biết trước? – Hà trả lời. – Đôi khi, trong tình yêu, cứ nhất cự ly, nhì cường độ thì sẽ thắng.
Vậy là chơi bài lỳ đúng không?
Chắc chắn rồi. – Kiên vênh mặt tỏ ra lỳ lợm làm cả hai cùng cười.
Tại căn hộ của ông Tiến và Thanh Hà, bà Hà ngồi lặng lẽ thu dọn đồ tư trang, những đồ vật này gợi nhắc về quá khứ và gây ra nước mắt cho bà. Bà không muốn để lại chúng ở đây, khiến cho mỗi lần hai người trở về, họ lại đau lòng. Bàn tay nào đó nhẹ nhàng đặt lên vai bà, làm bà quay đầu, và Thanh Hà nói:
Mình có một ước muốn…
Uớc muốn gì? Hà cứ nói đi, nếu có thể, mình sẽ giúp…
Hà muốn Vy chăm sóc cho cha con anh Tiến. Hiện tại, hai cha con sống chung, nhưng thiếu vắng bàn tay của người phụ nữ…
Công việc đó quá khó khăn đối với mình, anh ấy chỉ yêu mình thôi…
Nếu có thể giúp được, thì mình sẽ giúp. – Thanh Hà trả lời.
Từ khi Hà mất tích, anh Tiến thỉnh thoảng về đây chỉ để nhìn lại những kỷ niệm, xem ảnh cưới, rồi vào phòng ngủ một lúc và đi về. Cảm xúc trong lòng anh ấy rất đau đớn, và giờ khi Hà trở về, mặc dù họ gặp lại nhau, nhưng tình cảm xưa không thể hàn gắn được nữa. Mình chỉ hứa với bạn sẽ chăm sóc cho cha con anh ấy, còn nếu có phát triển hơn, thì phụ thuộc vào số phận…
Hà cảm ơn Vy nhiều lắm…
Hai người ôm nhau khóc, nhớ về thời học sinh khi họ thường xuyên tìm đến nhau, chia sẻ niềm vui và buồn bã, và họ ôm nhau khóc giống như thời thanh xuân của mình.
Trong khi đó, ông Bình và vợ rời biệt thự để chuyển về quê. Ông thực sự xúc động và biết ơn cuộc đời đã mang đến cho ông một người vợ xinh đẹp và dịu dàng. Ngày về nước và biết vợ đã gặp lại chồng cũ, ông biết vợ mình vẫn giữ tình cảm với ông Hoàng Tiến. Có lúc ông nghĩ đến việc rời bỏ tất cả để không làm gánh nặng cho bà, tạo cơ hội cho vợ trở về với người cũ, nhưng bà cương quyết từ chối. Việc gì đã qua thì hãy để nó trôi qua, và hơn nữa, họ còn ràng buộc bởi hai đứa con, nên ông để cho bà Hà tự quyết định. Ngày mai, hai vợ chồng sẽ chuyển về quê sống, và ngôi biệt thự này sẽ để lại cho Khánh Ngân khi cô kết hôn. Ông bà sẽ trở về nghỉ ngơi với không khí trong lành, chăm sóc cây cỏ và rau xanh là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với họ.
Khánh Ngân hiểu rõ mong muốn của mẹ, và cô không phản đối điều này. Cả gia đình đã sắp xếp để sáng mai cùng nhau bắt đầu hành trình về quê. Mặc dù có vẻ như sẽ ở quê, nhưng trước khi bố mẹ từ Cu Ba về, Khánh Ngân đã biến căn nhà cũ thành một ngôi nhà hiện đại với đầy đủ tiện nghi. Trang trại của họ cũng đầy ắp cây trái, mang lại thu nhập quanh năm, làm cho cuộc sống trở nên phong phú và vui vẻ. Khánh Ngân thường xuyên về nhà chăm sóc bố mẹ, tạo nên không khí gia đình ấm cúng và tràn ngập tiếng cười.
Cuộc sống chỉ là một chặng đường ngắn ngủi, vì vậy hãy sống tốt nhất có thể để không hối hận khi đến lúc đánh giá mình. Chỉ còn một đêm nữa, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, và cuộc sống sẽ trở nên tươi mới, đầy niềm vui và tình thương, mọi người sẽ sẻ chia và hỗ trợ lẫn nhau. Cuộc sống mới sẽ bắt đầu, mang theo những hạnh phúc mới…