Hoa hồng có gai chương 3 | Thương Ngân và gia đình
Hai mẹ con trầm lặng khi nghe bác sĩ thông báo về tình hình của Ba. Mẹ của Ngân trở nên suy sụp chỉ sau một đêm, trong khi Ngân, mặc dù còn trẻ con, nhưng trái tim cô đã đau xót vô cùng. Lúc này, cô cảm thấy trách nhiệm gia đình đè nặng lên vai mình. Cô phải giữ bình tĩnh, không thể để bộc lộ sự yếu đuối. Ba mẹ con ngồi im lặng, không ai nói với ai, nhưng tất cả đều chia sẻ cùng một nỗi lo về sức khỏe của Ba và bi kịch sắp đến với gia đình.
Con nghỉ học đi làm… – Duy bất ngờ lên tiếng, làm cả mẹ và Ngân giật mình.
Em nói gì vậy Duy? Nhà mình chưa loạn lên chứ? – Ngân quay sang em trai và la to.
Em chỉ muốn nói, nhà mình bán để lo cho Ba, rồi đi học lấy tiền đâu mà đóng? Em đi làm kiếm tiền lo cho Ba, mai mốt học cũng được… – Duy nói nhẹ nhàng.
Em nghe đây, việc của em là tập trung học để tốt nghiệp. Sau này ra trường đi làm để lo cho Ba mẹ. Chị lo được rồi, đừng làm nhà mình lộn xộn lên nữa.
Ba mẹ còn mảnh đất ở quê, nếu cần thì bán đi… – bà Hà nói với tiếc nuối.
Nhà mình đang thuê cũng chẳng sao, Ba mẹ đã vất vả nuôi chúng con. Bây giờ chị em con đã lớn có thể đi làm để giúp Ba kiếm tiền được rồi. Mẹ cứ bán nhà tập trung chăm sóc cho Ba, mạng sống người là quan trọng nhất…
Thôi thì chúng ta đồng lòng như vậy. Duy, đưa mẹ về ngân hàng rút tiền để nộp cho viện phí của Ba… – bà Hà quay sang cậu con trai và nói nhỏ.
Dạ mẹ… – Cậu ta nhìn lén Ngân, vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cậu ta sợ không dám nói gì thêm.
Sau khi mẹ và em đã về, Ngân ở lại một mình, cô suy nghĩ và lo lắng. Trước mặt mẹ và em, cô phải tỏ ra mạnh mẽ để mọi người yên tâm, nhưng Ngân chỉ là một sinh viên, giờ đây người trụ cột, Ba, lại gặp tai nạn. Nếu Ba phục hồi được, cũng sẽ không còn khả năng lao động. Có lẽ Ngân phải quyết định tạm nghỉ học để đi làm kiếm tiền, trước hết phải tập trung chữa trị cho Ba sau.
Ngân ơi…
Tiếng gọi của Vũ làm cô quay lại. Vũ đi cùng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, có lẽ là mẹ của bạn ấy. Mặc dù họ thân thiết nhưng Ngân chưa từng đến nhà gặp Ba mẹ của Vũ, nên cô đứng dậy lễ phép:
Cháu chào cô ạ…
Cháu là Ngân phải không? Cô có nghe Vũ nói về nhóm bạn thân của nó. Cháu thực sự rất xinh đẹp… – Bà Kiều nói nhẹ nhàng với bạn của con.
Mẹ thấy con nói có đúng không? Bạn Ngân xinh nhất lớp, nhất khoa luôn á, và còn học giỏi nữa…
Bạn khen tôi quá, tôi xấu lắm á… – Ngân cười.
Cháu rất xinh đấy, chắc mẹ cháu cũng đẹp lắm…
Dạ, cháu giống mẹ ạ…
Bà Kiều quay sang Vũ đang đứng bên cạnh và nói:
Con ra ngoài một chút, mẹ có việc muốn nói với Ngân…
Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ đừng bắt nạt Ngân nhé… – Vũ nghi ngờ.
Trời ơi, bắt nạt gì chứ? Mẹ ghê gớm vậy hả? Con nói gì vậy Vũ? – Bà Kiều la to, tỏ vẻ hơi buồn.
Con xin lỗi mẹ, do con lỡ lời, nhưng có chuyện gì mẹ nói luôn được không?
Chuyện phụ nữ, con có nghe không?
Dạ không hihi
Vậy thì đi ra được chưa?
Trước khi ra về, Vũ quay lại nói với Ngân:
Mẹ Vũ hiền lắm, Ngân đừng sợ nhé…
Không sao, Vũ ra ngoài đi, chính bạn làm mình khó xử…
Ngân tỏ vẻ cứng rắn khi nói với Vũ, dù thực sự cô cũng lo lắng. Cô không hiểu tại sao mẹ của Vũ muốn gặp riêng cô mà không cho Vũ nghe. Nhưng cô tự an ủi mình phải bình tĩnh, vì cô chưa từng gặp bà ấy nên không nên lo lắng quá.
Mẹ cháu tên là gì? – Bà Kiều hỏi, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Mẹ cháu tên là Hà, mà cô quen mẹ cháu ạ? – Cô hỏi ngược lại.
Giống lắm, giống một người bạn của cô…
Dạ, ai cũng nói cháu giống mẹ…
Ba cháu tên là gì?
Dạ, Ba cháu tên là Bình, Ba cháu…- cô nghẹn ngào khi nhắc đến Ba…
Bà Kiều ngồi lặng đi, mặt tái dần khi nghe cô nói tên Ba. Nhưng lúc này Ngân đang xúc động cúi mặt xuống nên không nhìn thấy bà Kiều thay đổi. Giọng bà bỗng trở nên lạc quẹo:
Ba cháu sẽ ổn thôi, Bác trai có quen với viện trưởng, có gì sẽ giúp đỡ gia đình cháu…
Dạ, cháu cảm ơn cô ạ, nhưng mẹ con cháu đã lo được rồi…
Số tiền lớn như vậy thì làm sao lo nổi?
Dạ, mẹ cháu bán nhà để cứu Ba…- cô lại khóc…
Thôi được rồi, gặp con sau nhé…- Bà Kiều nói xong vội đứng dậy rồi đi ra ngoài…
Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng tâm trạng của Ngân lúc này cũng không còn tập trung vào điều gì khác. Cô vẫn cúi đầu ngồi im lặng…
Con vừa nói chuyện với ai đó? – Mẹ cô đứng sau lưng lúc nào mà cô không biết…
Dạ, mẹ vừa hỏi gì ạ? – Cô ngơ ngác…
Lúc vào mẹ thấy con ngồi nói chuyện với một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng đó…
À, đó là mẹ của bạn Vũ ạ…
Bà Hà suy nghĩ một chút, nhìn dáng người phụ nữ rất quen. Khi bà ấy đi ra, bà Hà đi vào, nhưng bà có cảm giác người đàn bà này muốn tránh mặt bà nên bà ấy đi lên cầu thang. Tuy nhiên, khi bà quay lại thì bà ấy lại đi xuống. Tại sao vậy nhỉ? Có lẽ bà không nhìn thấy rõ mặt nên chỉ thấy dáng người quen thôi…
Mẹ bạn Vũ tên là gì hả con?
Dạ, bác ấy tên là Kiều…
Còn Ba của Vũ tên là gì?
Dạ Ba bạn ấy tên Hoàng Tiến,…
Hoàng Tiến? – Bà Hà sửng sốt la lên, mặt tái mét…
Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ đừng làm con sợ nhé…
Không có gì? Tự nhiên mẹ thấy chóng mặt…
Mẹ nằm xuống một lát đi, chắc huyết áp lại tăng rồi…
Mẹ không sao, con đừng lo…
Mặc dù còn nhiều thắc mắc muốn hỏi mẹ, nhưng thấy mẹ không được khỏe nên cô không hỏi nữa. Cô cảm thấy hình như mẹ và bà Kiều đã từng quen biết trước đây. Tuy nhiên, trong tình hình này, cô nghĩ không nên hỏi thêm…
Vũ đứng bên ngoài thấy bóng dáng của mẹ rồi vội vã chạy theo, nhưng bà bỗng biến mất, không thấy nữa. Vũ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, rồi thấy mẹ đang đi ở cuối hành lang ra cổng bệnh viện, nhìn ngược xuôi như đang tìm ai. Vũ gọi:
Mẹ ơi…
Mẹ không nhìn lại, cứ đi về phía cổng. Vũ phải cố gắng hết sức mới đuổi kịp mẹ. Khi đã ngồi trên xe, Vũ hỏi:
Sao vậy mẹ? Mẹ nói với Ngân chuyện gì mà về vội vậy?
Chưa kịp nói…
Mẹ nói mình sẽ đi cùng Ngân thăm Ba cô ấy để giúp đỡ mà? Mẹ không giữ lời hứa…
Mẹ nói vấn đề giúp đỡ, nhưng Ngân từ chối, nói rằng đã lo được rồi…
Cô ấy đã bán nhà, mẹ. Rồi sẽ ở đâu?
Thì cũng phải thế thôi, nếu có người giúp vay thì cũng chỉ giúp một phần, gia đình phải chủ động…
Mẹ đã nói với cô ấy chưa?
Mẹ nghĩ có việc gấp, nên về trước. Hôm sau gặp lại…
Bây giờ mới là lúc cần, mai sau thì nói gì nữa mẹ… – Vũ năn nỉ…
Con học cái tính mèo mẹo từ khi nào thế? Mẹ có việc gấp, làm trước. Điều trị còn lâu…
Mẹ có vẻ gay gắt, Vũ không dám nói nữa. Trái tim anh bực bội, anh muốn hỏi Ngân mẹ anh đã nói gì, liệu cô có bị tổn thương không? Nhưng không dám vì đang trên xe, anh cứ phải về nhà…
Bà Hà không muốn con phải lo lắng, nhưng lòng bà đau đớn. Vết thương đã kéo dài mấy chục năm, mỗi khi nhắc lại là nó đau lòng. Bà phải mạnh mẽ, thay chồng lèo lái gia đình. Bà biết con gái đã nghĩ đến việc nghỉ học để đi làm, nhưng bà không chịu, bà phải cố gắng cho các con học tới cùng, nơi đến chốn.
Người nhà bệnh nhân Bình lên nộp tiền phẫu thuật… – tiếng bác sĩ làm mẹ và con giật mình.
Mẹ ngồi đây, con đi nộp tiền và làm thủ tục phẫu thuật cho Ba… – Ngân nhanh nhẹn đứng dậy đi theo Bác sĩ…
Cẩn thận đó, con. – Bà nói theo…
Mẹ yên tâm, con đi một lát rồi về…
Nhìn con gái, bà thấy bản sao của mình, Ngân là cô xinh đẹp giống bà, còn Duy rắn rỏi giống Ba. Bà luôn tự hào về gia đình mình, nhưng giông bão đột ngột tấn công, ngôi nhà với bao kỷ niệm của bà cũng không thể giữ được…
Mặc cho cơn bão mạnh đến đâu, sẽ qua đi. Chỉ một ngày nữa, trời sẽ sáng, cây sẽ đứng dậy, vươn lên để đón ánh nắng mặt trời…