Hoa hồng có gai chương 7 | Ký ức trở lại

13/11/2023 Tác giả: Hà Phong 166

Thanh Hà ngồi nói chuyện bỗng cảm thấy chóng mặt, và muốn về, nhưng lại cảm thấy ngần ngại. Cô cố gắng ngồi thêm một lúc nữa, nhưng khi Tùng nhìn thấy cô ôm đầu và tỏ vẻ khó chịu, anh biết cô đã ngấm thuốc. Tùng tiến lại gần, quan tâm:

Cô sao vậy?

Tôi không khỏe, chóng mặt quá.

Vậy, tôi chở cô về nghỉ nhé.

Phiền anh quá, hay anh gọi điện cho chồng tôi.

Tùng nhanh chóng cầm điện thoại của Hà và bỏ vào túi áo, sau đó dìu cô ra xe. Xe nhanh chóng lao về ngoại thành, từ ghế sau, Hà đã ngủ mê mệt. Trong đầu Tùng, nhiều suy nghĩ hỗn độn, phải làm theo yêu cầu của Kiều để đưa Hà đi thật xa, nhưng lòng lương tâm còn xót lại. Tùng quyết định mang Hà về nhà mẹ ruột ở quê. Trong lúc bối rối, anh không đưa ra được quyết định chính xác, loay hoay mãi không biết làm thế nào. Gói thuốc của Kiều đã bị bỏ đi một phần, vì vậy vào sáng hôm sau, Hà sẽ tỉnh và không nhớ gì nữa. Tùng lo nếu đưa Hà về nhà mẹ thì sau này sẽ lộ thân phận. Vậy nên, anh quyết định đưa cô vào một nhà nghỉ gần đó, mua đồ ăn và nước uống đầy đủ, sau đó rời đi.

Khi Thanh Hà tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ. Cô quan sát xung quanh và kiểm tra quần áo, không biết tại sao mình lại nằm ngủ ở đây. Cô xuống quầy tiếp tân để hỏi nhân viên:

Cô ơi, tôi sao lại ngủ ở đây?

Hôm qua có một người đàn ông thấy cô ngủ gục bên đường, nên đã đưa cô vào đây.

Anh ta đâu rồi?

Anh ta bịt kín mặt, sau khi đưa cô vào đây, anh ta đã đi luôn.

Vâng, cảm ơn cô. – Hà lại lững thững đi về phòng, cô chợt thấy một chiếc túi xách đẹp, khi mở ra, cô phát hiện có nhiều tiền. Không biết túi này thuộc về ai, cô đưa xuống hỏi nhân viên:

Cô ơi, chiếc túi này của ai?

Túi của cô đấy, lúc anh ta dìu cô vào, anh ta cũng mang theo chiếc túi này. Cô không nhớ gì à?

Tôi không nhớ gì cả. Tôi tên là gì?

Cô tên là Thanh Hà, anh ta trước khi rời đi đã dặn tôi như vậy.

Vâng, chào cô. – Hà lại lững thững đi về phòng, miệng nhấm nháp tên mình: Thanh Hà, Thanh Hà…

Ban đầu, cô tiếp tục ở lại nhà nghỉ, may mắn là trong túi có nhiều tiền nên cô không phải lo lắng. Hàng ngày, Hà đi tìm hiểu vùng lân cận. Cô chỉ biết thông qua những cuộc hỏi thăm, mọi người nói đây là một khu ngoại ô xa thành phố, nơi mọi người chủ yếu sống bằng nông nghiệp và trồng cây ăn trái. Với số tiền hiện có, Hà mua rau và trái cây, đem ra ngoài đường để bán. Một ngày, khi cô chuẩn bị dọn hàng, cô thấy một cô gái xinh đẹp và ăn mặc sang trọng, ngồi bán rau ngoài đường. Cô chứng kiến một tài xế xe ô tô ve vãn cô gái.

Bình vừa đi làm về, đã mấy ngày anh thấy có một cô gái đến từ thành phố, mỗi sáng mang rau ra bán, chiều lại về nhà nghỉ. Chiều nay, khi cô chuẩn bị dọn hàng, Bình quyết định đến làm quen:

Bán rau em ơi…

Anh mua rau ạ?

Cô gái nghe tiếng gọi, quay lại, làm Bình sững sờ bởi khuôn mặt quen thuộc. Anh không nhớ đã gặp cô ở đâu, và hỏi:

Cô tên là gì?

Tên gì á? Thanh Hà đúng rồi, tên Thanh Hà…

Anh có vẻ quen cô, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu… hồi trước cô học trường nào?

Trường nào á? Tôi không biết… – Cô trả lời ngơ ngác làm anh càng thắc mắc.

Thanh Hà có vẻ lo lắng khi thấy người đàn ông này không mua rau mà chỉ nhìn cô và hỏi linh tinh. Cô bắt đầu cảnh giác:

Bây giờ anh mua rau hay gặp tôi để tán tỉnh linh tinh? Tôi về đây…

À, tôi mua rau, cô còn bao nhiêu tôi mua hết…

Hôm nay bán hết hàng nên Hà vui lắm. Cô nói cười luôn miệng làm mọi người xung quanh cũng vui. Còn Bình, với những thắc mắc không lời giải đáp, ông đưa về nhà. Thấy con trai đi làm về có vẻ đăm chiêu, mẹ anh hỏi:

Có chuyện gì vậy con?

Dạ không có gì. Con gặp cô bán rau ngoài đường thấy quen lắm…

Ừ, con bé xinh quá. Không phải người vùng này đâu.

Con đang nghĩ cô ấy là người Sài Gòn, nhưng con không nhớ đã gặp ở đâu…

Hay là… nhìn con bé thương quá…

Ý mẹ là sao?

Mai mẹ mời cô ấy về nhà mình xem cô ấy có đồng ý không? Ở nhà nghỉ thì tiền đâu đủ…

Dạ, con cũng định nói như thế…

Thanh Hà về nhà Bình ở, hàng ngày cô bắt đầu tập làm vườn, nấu cơm, quét nhà. Trong thời gian đầu, cô cảm thấy khó khăn vì chưa quen, nhưng được hai mẹ con của Bình quan tâm, cô cũng vui lắm. Tuy nhiên, đôi khi trong trí nhớ của Hà xuất hiện một khuôn mặt đàn ông mà cô không thể nhớ ra là ai.

Hà ở nhà Bình đã được hai năm, một buổi chiều sau khi đi làm về, Bình nói với cô:

Anh không biết nguyên nhân nào mà em có mặt ở đây, và cũng không biết tại sao lại mất trí nhớ…

Có vậy thì em mới ở đây chứ? – Cô cười.

Nhất định có điều kiện, anh sẽ tìm ra tung tích của em…

Nhiều khi em cứ mơ hồ về một người nào đó mà không thể biết được. Nhất định sẽ có ngày em nhớ ra…

Thời gian trôi qua, hai người vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Bình quan tâm chăm sóc Hà rất chu đáo, làm cho cô rất cảm động. Rồi tình yêu tự nhiên nảy nở từ lúc nào, Hà hạnh phúc trong sự yêu thương và chăm sóc của Bình. Thấy hai đứa con yêu thương quấn quýt bên nhau, bà Dung mẹ của Bình cũng rất vui.

Tuổi già đã đến, bà Dung gọi hai con lại và nói:

Mẹ già rồi, không thể sống mãi với các con được. Mẹ chỉ mong được ẵm bồng cháu nội thì thật hạnh phúc…

Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe, còn chờ bế cháu nữa…

Nhưng tuổi già như ngọn đèn trước gió, bà ra đi nhẹ nhàng như một giấc ngủ dài trong đêm mưa gió. Sau khi mẹ qua đời, một hôm Bình nói với vợ:

Anh muốn lên Sài Gòn xin việc làm. Vợ chồng mình không thể sống thế này mãi, và còn tương lai của các con nữa…

Còn em thì sao?

Em tạm thời ở lại một thời gian. Anh lên xin được việc rồi sẽ đưa em lên theo…

Anh đi đâu, em theo đó. Em ở một mình sợ lắm…

Hai vợ chồng chật vật lên thành phố để lập nghiệp. Ông Bình nhanh chóng có việc làm tại một công ty xây dựng, trong khi Thanh Hà, mang thai, phải ở nhà. Hà quan sát chồng mỗi ngày, từ sáng đi làm đến tối về, ăn cơm vội, rồi lại phải chạy xe đón khách. Mặc dù vất vả, nhưng khi bước vào nhà, ông luôn cười tươi. Hai đứa con, Khánh Ngân và Khánh Duy, ra đời là niềm hạnh phúc lớn của gia đình.

Khi Khánh Ngân tròn 10 tuổi, gia đình mua một ngôi nhà đầy kỷ niệm. Tình cờ, Hà nhận ra một người đàn ông đã xuất hiện trong giấc mơ của mình. Bà Hà hoảng sợ và hồi tưởng về một ký ức mơ hồ.

Bà Hà thường xuyên lo lắng và khóc một mình. Bình, chồng của Hà, quan tâm và hỏi:

Em có chuyện gì thế?

Em… không có gì… – Bà Hà trả lời lúng túng.

Bà Hà kể cho chồng về người đàn ông xuất hiện khi cùng vợ đi đưa con gái nhập học. Bình quyết định không nói cho con gái biết để giữ yên tâm cho việc học hành.

Sau cuộc trò chuyện, bà Hà thuê người xe ôm để theo dõi vợ chồng nhà kia. Bà muốn biết sự thật về chồng cũ và tại sao bà mất trí. Dần dần, thông tin từ người xe ôm kết hợp thành một câu chuyện. Người đàn ông kia là Hoàng Tiến, chồng cũ của bà Thanh Hà, và bây giờ sống hạnh phúc cùng vợ mới là Kiều và con trai Hoàng Vũ.

Hoàng Tiến… Kiều… hai người…
Bà Hà mím môi đến chảy máu, vì bà nhớ ra hình ảnh trong bức ảnh là chồng và người bạn thân của mình. Hết mưa phải có nắng, những mây đen trong cuộc đời bà sẽ bị xua đi bởi ánh nắng mặt trời, và giọt nước mắt của sự uất hận đã rơi xuống gò má người phụ nữ xinh đẹp…

Bài viết liên quan