Hoa hồng có gai chương 9 | Cuộc gặp gỡ định mệnh

13/11/2023 Tác giả: Hà Phong 29

Chia tay với Vũ và trở về, Khánh Ngân cảm thấy tâm hồn cô hoàn toàn trống rỗng. Trong khi cô đang tính toán kế hoạch trả thù, thì Hoàng Vũ lại hoàn toàn vô tư. Cô đã lợi dụng cậu ấy, nhưng trong tình huống này, cô không còn cách nào khác. Chính mẹ của cậu ấy đã đẩy gia đình cô đến cảnh khốn cùng như vậy. Trên đường về, cô bỗng nhiên bị một thanh niên đâm phải, làm cả hai ngã xuống đất. Bị xe đè lên chân, Ngân không thể đứng dậy. Một thanh niên từ trong hẻm lao ra đúng lúc cô vừa đi tới.

Rầm…
Quá bất ngờ, cậu ấy đâm vào đuôi xe máy của Ngân làm cả hai té xuống đất. Vì bị xe đè lên chân, Ngân không thể đứng dậy được. Cậu ấy bỗng nhảy ra, giúp Ngân đứng dậy. Tuy nhiên, do đau nên cô không thể đứng lên được. Người thanh niên lại gần và đề xuất cô vịn vào vai anh ta để anh ta dìu cô.

Đau quá, chắc gãy chân rồi… – Ngân nhăn mặt đau đớn.

Vịn hai tay vào cổ tôi nào, bám chặt vào nhé… – Anh ta nhẹ nhàng nói.

Anh ta bế Ngân và đưa cô vào lề đường. Hơi thở của họ gần nhau, và lần đầu tiên Ngân cảm nhận sự tiếp xúc với một người khác giới. Cảm giác tim cô đập nhanh, và cô thấy anh ấy cũng như vậy. Khuôn mặt anh ấy đỏ bừng, hơi thở gấp, và tim đập thình thịch. Anh ta mất tay và đặt cô xuống nền đất, làm cô đau.

Ui da, đau quá…

Tôi… tôi xin lỗi… – Anh ta đỏ mặt ấp úng.

Tôi phải cảm ơn anh mới đúng… – Ngân nói không tự nhiên.

Chờ một chút, tôi gửi tạm xe rồi đưa cô đi bệnh viện xem có bị sao không?

Còn người thanh niên đụng vào tôi đâu rồi?

Anh ta say xỉn, khi tỉnh dậy đã bỏ trốn luôn rồi. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta… – Anh ta bực bội.

Thôi bỏ đi, bây giờ nhờ anh kêu xe giúp tôi đi bệnh viện…

Xe tôi đậu ngay đây, để tôi tìm nơi gửi xe của cô đã…

Sau khi gửi xe xong, Kiên lại cúi xuống bế Ngân đến chiếc xe hơi gần đó. Nhìn anh mồ hôi ướt đầm lưng áo, cô thấy ái ngại. Cô nói lí nhí:

Xin lỗi anh, nếu hôm nay không gặp anh thì tôi không biết phải làm sao…

Tôi không giúp thì cũng có người khác giúp, tình người với nhau mà… Cậu thanh niên đâm vào cô, nhất định tôi sẽ xử lý anh ta…

Anh tên là gì ạ?

Tôi tên Kiên, còn cô?

Em tên Khánh Ngân, sinh viên trường đại học Kiến trúc…

Khánh Ngân? Tên này nghe quen quen, mà lại trường kiến trúc nữa?

Có chuyện gì không anh? – Cô lo lắng.

Nhất định là chúng ta đã gặp nhau rồi…

Gặp nhau ở Vũng Tàu… Cả hai bỗng thốt lên sau đó ngại ngùng vội im bặt…

Đúng vậy, ngày đó trường Đại học Cảnh sát tổ chức giao lưu với trường Đại học Kiến trúc. Trong phần thi đơn ca, Khánh Ngân hát “Mùa Xuân Bên Cửa Sổ” và đã chiến thắng trước tiết mục “Người Chiến Sỹ Ấy” của Trần Kiên đại diện cho trường Cảnh sát.

Anh đang cười gì thế? – Cô thấy anh mỉm cười nên thắc mắc.

Hình như hôm đó ban giám khảo thấy em đẹp rồi, nên cho thêm điểm à. Anh cũng hát hay mà, không thể thua được.

Hihi, bao lâu rồi mà vẫn còn cay cú? Mà sao em không nhận ra anh nhỉ?

Từ nãy giờ, em đã nhìn vào mặt anh đâu mà nhớ? – Kiên cũng đùa lại.

Khi xe đến cổng bệnh viện, Ngân nhổm dậy định ra ngoài nhưng Kiên nói cô cứ ngồi im để anh đỗ xe sát phòng cấp cứu.

Em đỡ rồi, anh làm vậy phiền quá…

Không phải phiền mà anh sợ không bế nổi, người đâu mà nặng quá… – Kiên trêu đùa làm cô ngượng đỏ mặt.

Khi Ngân được đẩy vào phòng cấp cứu, Kiên đứng bên ngoài chờ đợi. Có điện thoại của sếp Quang:

Này, cậu đi đâu thế hả? Bây giờ mấy giờ rồi mà chưa đến cơ quan…

Em đang trên đường đi làm thì gặp một vụ va chạm xe, nên em giúp chở họ đến bệnh viện…

Đã liên lạc được với gia đình họ chưa?

Dạ chưa, nay em báo cáo đến trễ nhé…

Khẩn trương nhé, giao nhiệm vụ cho cậu đây…

Nghe sếp nói được giao nhiệm vụ, Kiên vui lắm. Kể từ ngày ra trường đến giờ, anh phải thử sức ở nhiều lĩnh vực nhưng chưa bao giờ chính thức được sếp tin tưởng phụ trách một vụ án nào. Kiên nhìn vào trong tỏ vẻ sốt ruột, nhưng cô ấy đang như vậy thì làm sao anh có thể đành lòng bỏ đi được. Cuối cùng, anh đành ngồi xuống chờ…

Khoảng một tiếng sau, Ngân được một cô y tá đẩy ra ngoài. May mắn chân cô chỉ bị bầm dập do xe đè lên và té xuống đường. Anh quan tâm:

Chân cô ấy có bị sao không bác sĩ?

May không bị gãy, giờ anh xuống làm thủ tục nhập viện cho cô ấy…

Không, em không thể nhập viện lúc này. Anh chở em về rồi anh sẽ cho người mang xe tới…

Về nhà? Vậy thôi cũng được…

Ngồi trên xe để Kiên chở về, Ngân suy nghĩ mãi. Có nên chỉ nhà cho anh ấy biết không? Bởi ngôi nhà này, mẹ cô đã bán để lấy tiền đóng viện phí cho Ba. Người mua yêu cầu họ phải dọn đi trong vòng 3 tháng. Cô cũng không muốn anh ấy biết chuyện này. Nhưng trong tình huống khó khăn như thế này, cô không còn cách nào khác…

Đưa Ngân về nhà, xong Trần Kiên vội vàng trở về đơn vị. Anh nóng lòng muốn biết vụ án mà sếp giao cho anh là vụ nào. Anh hứa với lòng mình rằng bằng mọi giá phải hoàn thành nhiệm vụ…

Cậu biết Quán Karaoke Hoàng Tiến không?

Dạ, công ty này có 2 quán Karaoke và còn nhà hàng nữa…

Quán trong hẻm 32…

Em biết rồi, em cũng đã từng nghe về mại dâm, anh giao cho em…

Phải hết sức cẩn thận, chỉ cần một sơ sẩy là nguy hiểm, kể cả tính mạng…

Em có cách, anh cứ yên tâm giao cho em… Em sẽ làm sơ bộ kế hoạch hoạt động rồi trình anh ạ…

Trong lúc nói chuyện với sếp Quang, trong đầu Kiên bỗng nghĩ ra ý tưởng với Ngân. Anh không hiểu tại sao, ra khỏi đơn vị, anh không về nhà ngay mà đến nhà Ngân. Nhìn thấy Kiên đến, cô bỗng thấy bối rối. Xe thì đã có người mang đến cho cô rồi. Giờ anh ấy còn đến làm gì nữa?

Chào em, chân đỡ đau chưa?

Sao anh về sớm thế ạ? – Cô không biết hỏi câu gì đành hỏi thăm lấy câu chuyện làm quà…

Ngành nghề của anh là ra ngoài. Chỉ mấy cô làm việc hành chính mới ngồi ở văn phòng thôi…

Thế anh có bị sếp la không? Em xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến anh…

Vậy mới phải cùng anh chuộc lỗi nhé…

Là sao em không hiểu?

Anh muốn em đóng vai làm bạn gái của anh, xâm nhập vào quán Karaoke.

Ui da, ngại chết đi được. Nhỡ may vợ anh tưởng em là trà xanh rồi bẻ gãy cái chân đau là khỏi đi. Hihi.

Anh chưa có vợ cũng như chưa có người yêu. Em yên tâm chưa?

Là hai anh em mình vào đó hát hả?

Đúng luôn…

Nhưng quán nào?

Quán Karaoke Hoàng Tiến…

Chợt Ngân giật mình, Karaoke Hoàng Tiến chính là của gia đình Vũ hiện nay đang quản lý. Cô cũng chưa nghĩ ra cách nào để tìm hiểu, tự nhiên ông trời xui khiến thế nào cô lại gặp được Trần Kiên, và dự án mà anh được giao lại cũng chính là nơi cô đang muốn biết.

Em đồng ý…

Hả? Em đồng ý đóng vai bạn gái anh đúng không?

Đúng. Nhưng phải chờ chân em khỏi đã…

Chẳng nhẽ người yêu chân đau mà rước đi hát hay sao?

Hai người bỗng im lặng. Trần Kiên đang vạch ra các bước bắt đầu hoạt động. Làm sao để bọn chúng không nghi ngờ, còn một việc nữa là Ngân trong vai bạn gái anh phải ăn mặc hở hang. Không biết cô ấy có chịu không?

Còn Ngân cứ phân vân, có nên kể hết mọi chuyện cho Trần Kiên biết không? Một mình cô không thể làm nổi. Nếu có anh giúp sức thì tốt quá. Nhưng liệu có đủ tin cậy không khi cô chỉ mới quen anh được một ngày? Hẳn Trần Kiên chưa thể hiểu được tại sao mà cô lại dễ dàng nhận lời đến thế. Thấy Khánh Ngân có tâm sự, Trần Kiên thắc mắc.

Em có chuyện gì không?

Dạ, không có gì? – Cô trả lời chậm rãi.

Riêng anh thì có chuyện…

Chuyện gì? Em nhận lời rồi mà…

Vì em nhận lời quá nhanh nên anh mới thắc mắc. Tại sao mới biết anh có một ngày mà em nhận lời đi với anh đến những chỗ mà một người như em không bao giờ dám đến?

Em cảm ơn anh đã giúp em vụ tai nạn sáng nay…

Chỉ đơn giản vậy thôi là sẵn sàng đi à? Sao em dễ thế?

Anh coi thường em đúng không?

Anh không coi thường em, nhưng anh ngạc nhiên và thắc mắc nếu không có lời giải thích…

Em có chuyện khó nói…

Đây thẻ ngành của anh, em xem rồi quyết định có nên nói với anh không?

Ngân nhìn ra ngoài sân, đã gần 5 giờ chiều mà trời vẫn còn gắt nắng. Cô không trả lời vào câu hỏi của Kiên, như nói với chính mình:

Ước gì lòng em cũng được như ánh nắng ngoài kia…

Bài viết liên quan