Hôn nhân không hẹn hò chương 5 | Chính thức thoát ế
!
Phong bế tôi vào phòng làm việc theo hướng tay tôi chỉ. Vào tới phòng, chúng tôi lao vào ôm hôn nhau như kiểu chúng tôi yêu xa phải nửa thế kỷ mới gặp ý. Tôi cảm thấy dạo dực khắp người, cảm xúc thăng hoa khó tả, biết yêu mà thích thú như thế này thì tôi đã yêu từ mấy năm trước rồi.
Phong lột áo của anh ra, tôi sờ hai bàn tay lên ngực Phong.
Trời ơi, người gì mà chắc chắn thế nhỉ?
Phong cười nháy mắt:
Thích không?
Sờ thì có vẻ thích thích đấy!
Có cái ở dưới sờ còn thích hơn, muốn thử không?
Tôi ngại ngần, Phong liền nói:
Ôi lại ngại cơ à?
Phong lột hết quần áo ra, anh ta đứng trần trụi trước mặt tôi.
Em cởi đi.
Tôi cũng ném hết sĩ diện đi. Lâu rồi, tôi kéo khoá váy nhưng khoá ở phía sau, tôi khó kéo quá.
Phong cởi hộ… với!
Phong kéo mãi không được, tôi bảo:
Sao lâu thế hả?
Khó kéo thế nhở.
Phong kéo không được, anh ta thò đầu vào trong váy của tôi và nói:
Sao trong này tôi thế nhở, chả nhìn thấy gì cả??
Tôi vén váy lên:
Đã đỡ tối chưa?
Đỡ rồi, đỡ rồi.
Phong bắt đầu hôn, rồi đá lưỡi. Tôi bắt đầu đứng dạng chân ra, toàn thân tê cứng và bắt rên nhẹ.
Ư… ưm…
Phong thấy tôi thích, anh càng hưng phấn, một tay bóp mạnh vào mông tôi, tay kia anh lách nhẹ nhàng rồi luồn sâu một ngón vào bên trong.
Ư… không chịu nữa rồi, Phong ơi.
Phong liền đứng dậy, luồn dương vật sâu vào bên trong rồi dập thật mạnh.
Ư… ư… sâu quá… ư…!
Phong thích thú, hai tay anh bóp mạnh vào mông tôi.
Ưm, thích không, em?
Ư… thích quá…
Phong lại càng được đà dập mạnh hơn, tiếng dập lạch bạch, tiếng thở mạnh, tiếng rên vang vọng khắp căn phòng.
…
7h sáng, tôi mở mắt ra thấy ánh nắng mặt trời đã chiếu qua cửa sổ. Bên cạnh là Phong, anh đang vòng tay ôm tôi ngủ. Nhìn Phong hôm nay, tôi thấy anh đẹp lạ thường.
” Người gì mà ngủ cũng đẹp thế này”.
Liếc nhìn đồng hồ.
” Đã 7h sáng rồi”.
Tôi cuống cuồng lên gọi Phong:
Phong ơi, dậy, dậy đi muộn mất rồi!
Phong mở mắt ra nói giọng ngái ngủ:
Vẫn sớm mà em yêu.
7h rồi, dậy mặc quần áo nhanh lên, không mấy đứa nhân viên đến bây giờ đấy.
Phong mới vội dậy mặc quần áo. Tôi với Phong vừa mặc quần áo xong thì hai đứa nhân viên mở cửa đi vào, chúng nó thấy tôi và Phong bước ra từ phòng của tôi, chúng nó hơi ngạc nhiên nhưng thấy đầu tóc tôi bù xù, quần áo xộc xệch, thì chúng nó biết ý không hỏi gì nữa. Tôi thấy xấu hổ quá, liền lôi Phong ra ngoài.
Phong về đi, còn đi làm nữa.
Phong ghé vào tai tôi nói nhỏ:
Đêm qua Lam tuyệt vời lắm, chúng mình chuẩn bị cưới đi là vừa đấy!
!
Mặt tôi đỏ tưng bừng.
Cưới thì cưới, Phong nghĩ tôi sợ Phong à?
Phong nhìn tôi nháy mắt.
Gọi một câu chồng yêu xem nào.
Không gọi!
Gọi đi mà.
Tôi không gọi mà đi thẳng ra xe, cười tủm tỉm. Phong liền nói:
Em về cẩn thận nhé, tối anh qua.
Vâng ạ!
…
Tôi lái xe về tới cổng, thấy có xe ô tô lạ đỗ ở đó. Ngó vào trong nhà, tôi thấy mẹ của Phong đang ngồi nói chuyện với mẹ tôi. Bà ấy đã mò tới tận nhà tôi rồi đấy. Nhưng vì ngại, tôi quay lại nhà hàng luôn. Không biết bà tới chơi bình thường hay có mục đích gì nữa, chỉ thấy hai bà cười phớ lớ với nhau trong nhà.
Rồi mấy ngày sau, gia đình Phong sang nói chuyện và xem ngày đẹp để tổ chức hôn hễ. Cả hai bên gia đình đều muốn tổ chức trong năm nay.
Tôi và Phong đang trúng tiếng sét ái tình nên hưởng ứng nhiệt tình luôn. Tính ra từ lúc gặp nhau rồi yêu tới lúc cưới chỉ vẻn vẹn một tháng. Chúng tôi còn chưa có một buổi hẹn hò nào lãng mạng mà đã tổ chức hôn lễ rồi.
Vậy là tôi chính thức thoát ế, chính thức có chồng. Hiện tại, cuộc hôn nhân không hẹn hò của tôi đang ngập tràn trong hạnh phúc. Nhưng những ngày tháng sau này, cuộc sống của tôi sẽ thế nào và lựa chọn vội vàng của tôi có phải là sự lựa chọn đúng đắn không.