Khắc tên vào tim em chương 11 | Bắt Lục Văn Vinh
Cũng vào buổi tối đó, trong căn biệt thự sang trọng và ấm cúng của mình, Bá Tùng chia sẻ với Tú Uyên về sự kiện trong ngày. Nghe xong, cô vợ không giấu được sự tò mò:
Anh nói thật à chồng?
Tùng mỉm cười:
Anh có nói dối vợ đâu!
Uyên đánh đùng:
Vậy thì em phải trêu chị Quỳnh một tí mới được!
Bá Tùng ngăn chặn vợ muốn gọi điện cho Quỳnh:
Thôi em, chuyện chưa đến lúc, để nó diễn ra tự nhiên đi. Em làm vậy sẽ khiến Quỳnh ngần ngại đấy! Hãy để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên!
Uyên suy nghĩ một lát rồi nói:
Cũng đúng, họ chưa yêu nhau đâu! Nếu họ thành đôi, sẽ thật tuyệt vời!
Tùng vuốt vuốt lưng vợ:
Anh cũng mong vậy, cả hai đều là người tốt, nhưng quan trọng là họ có hòa hợp không?
Uyên nói:
Đúng! Không phải chỉ cần tốt là họ sẽ thành cặp, anh và em lúc đầu cũng không ưa nhau đâu, nhưng sau khi tìm được điểm chung, tự thấy không thể thiếu nhau.
Bá Tùng đưa ánh mắt cưng chiều nhìn vợ:
Vậy giờ vợ còn ghét anh không?
Uyên tự nhiên sà vào lòng chồng:
N.g.u gì mà ghét!
Rồi cô nói:
À, hay là tối nay mình về nhà bố mẹ chơi đi anh!
Bá Tùng ra dấu ” OK ” rồi nói:
Em thích là được!
Uyên cười:
Để em qua tiệm hoa mua giỏ hoa tặng mẹ, tiện thể xem thái độ chị Quỳnh thế nào!
Tùng nhéo mũi vợ:
Đấy, cuối cùng là vẫn muốn gặp Quỳnh đúng không?
Uyên cười tít mắt, cả hai vui vẻ rời khỏi nhà. Tới tiệm hoa, Tú Uyên vừa bước vào, Quỳnh đã cười:
Chào bà chủ tịch!
Uyên ríu rít:
Dẹp nha! Em chỉ là Tú Uyên bình thường thôi!
Cô vừa chọn hoa vừa nói:
À, chị Quỳnh này, cái vụ xem mắt lần trước bố mẹ chị còn nói gì nữa không? Hai người đã liên lạc lại với chị chưa?
Quỳnh liếc thấy Bá Tùng thong thả đi phía sau Uyên nên nói:
Thôi, hôm sau nói đi! Có điều bất ngờ đấy!
Uyên vờ như chưa biết chuyện gì, tỏ ra ngạc nhiên:
Vậy sao chị? Em hóng quá! Nhớ kể nha! Ngày mai nha!
Quỳnh cười:
Ừ, có gì chị alo, đừng có sốc đấy!
Uyên ghé tai chị:
OK, yên tâm đi! Mạng em lớn lắm!
Câu nói đùa của Uyên khiến Quỳnh bất giác nghĩ tới những gì cô bé phải chịu trước khi có một cuộc sống an nhiên bên cạnh Bá Tùng. Nghĩ lại những ngày đó, Quỳnh vẫn ngậm ngùi xót xa…
Sáng hôm sau…
Gia Khiêm mặc trang phục lịch lãm bước vào địa điểm diễn ra buổi đấu thầu. Mục tiêu là một dự án lớn của thành phố C, là cơ hội để Hoàng Gia khẳng định vị thế và anh cũng chính làm mình là người lãnh đạo. Không giống những lần trước khi đi với trợ lý Trần Kim, hôm nay Khiêm đến với một số thành viên trong hội đồng quản trị. Lục Gia và Hoàng Gia là hai bộ hồ sơ đang được xem xét cho dự án lớn này. Khi bước vào sảnh của địa điểm đấu thầu, Lục Văn Vinh nhìn Gia Khiêm với ánh mắt chán ghét. Một doanh nhân có kinh nghiệm như ông ta lại phải đối đầu với một chàng trai trẻ như thế này sao? Tuy nhiên, với bộ mặt hồ hởi và lòng tự tin của một lãnh đạo, lão Lục đáp trả:
Chào ông bạn trẻ tài năng! Thật là không uổng công ông Hoàng Thông đã giao lại Hoàng Gia cho cậu, đến với vòng này không phải dễ dàng!
Hoàng Gia Khiêm lịch sự cúi chào:
Xin lỗi về sự vội vã, tôi không nhận ra ông trong lượng đông. Tôi cảm ơn ông đã chào trước và tình cảm ông dành cho tôi. Tôi thật sự rất vinh dự khi được ông chú ý.
Lão Lục, dáng người thấp lùn lại béo ục ịch, hiểu rõ rằng Gia Khiêm đang mỉa mai, nhưng vẫn giữ phong thái bậc cha chú. Khiêm là gai trong mắt mà Lục muốn loại bỏ nhanh chóng. Đây là cơ hội để Lục cho Khiêm biết thế nào là độc ác của “gừng già”. Lục Văn Vinh nhìn qua một cái rồi nói:
Trợ lý Trần Kim hôm nay không đi cùng ông à? Hay có sự cố gì xảy ra?
Gia Khiêm, tay đút túi quần, nhìn thẳng vào mắt Lục:
Xin lỗi, tôi nghe không rõ, phải cúi xuống để nghe ông. Anh Kim sao ấy?
Lão Lục nắm chặt hai tay nói:
Hoàng Gia Khiêm! Loại ngựa non háu đá! Hôm trước buổi đấu thầu, Trần Kim bị bắt vì âm mưu ti.ê.u d.i.ệ.t Chủ tịch để c.ư.ớ.p cổ phần, đẹp mắt cho Hoàng Gia!
Lão Lục nói lớn khiến nhiều người nghe thấy. Gia Khiêm cười ha hả:
Phóng viên chưa biết, sao ông biết sự thật nội bộ của chúng tôi? Hay ông muốn làm Trần Kim phản tôi? Nhưng mọi người thấy, tôi đứng đây hoàn toàn trong sạch. Nếu Trần Kim thực sự muốn làm tôi thất bại, cổ phần của tôi cũng không thuộc về anh ấy, Hoàng Gia có thiếu người thừa kế à? Ông lớn tuổi mà suy nghĩ chậm chạp và đầy non vậy?
Lục Văn Vinh tức bầm gan, nghiến răng nói:
Hoàng Gia Khiêm, hỗn xược! Tự suy diễn mình lại còn nói người khác non à?
Khiêm cười:
Ông không nói, tôi không diễn!
Lão Lục “hừ” một tiếng rồi đi vào, buông lại một câu:
Chuẩn bị nhận kết đắng đi! Hoàng Gia lần này thảm bại là chắc chắn!
Hoàng Gia Khiêm không đáp, tự tin bước vào khu vực chờ công bố kết quả. Sau một thời gian thảo luận, đại diện hai nhà thầu vào nghe kết quả cuối cùng. Người cầm trịch nói:
Cả hai tập đoàn đều có ưu và nhược điểm riêng. Đây là một công trình lớn nên chúng tôi cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Quyết định này không phản ánh ưu tiên về bất kỳ bên nào mà dựa vào tiêu chí đặt ra cho dự án.
Ông ta chưa kịp nói thêm thì một người mặc cảnh phục bước vào:
Xin lỗi về sự bất tiện, tôi đến đây vì có việc gấp!
Người đang phát biểu hỏi:
Đồng chí đến có chuyện gì?
Người mặc cảnh phục bước vào, trình thẻ ngành và nói rõ:
Tôi là Trương Cẩm Trang, đến từ phòng cảnh sát hình sự của Cảnh sát thành phố C. Tôi đến đây để trình bày về một vấn đề liên quan đến ông Lục Văn Vinh. Ông ấy có liên quan tới một vụ việc thuê người s.á.t h.ạ.i ông Hoàng Gia Khiêm vào đêm ngày…tháng…năm…. Camera an ninh đã ghi lại cảnh một người lao thẳng xe và ông Gia Khiêm, cố gắng giết ông ấy nhưng không thành công vì có người đi ngang qua đã can thiệp và giúp ông Khiêm thoát chết. Kẻ đi xe mô tô sau đó bị bắt nhờ ông Khiêm đã khiến hắn ngã ra đường.
Người cầm trịch buổi đấu thầu ngạc nhiên:
Lạ thật! Thương trường của Việt Nam không thể tồn tại những nhân tố bẩn như vậy!
Lục Văn Vinh tức bầm gan, đập bàn đứng dậy
Hỗn láo! Thứ nhất, chỉ dựa vào camera an ninh quay cảnh một tên nào đó lao xe vào chủ tịch Hoàng Gia mà dám đổ hết tội lỗi lên đầu tôi là vô căn cứ, tôi sẽ kiện các người về tội vu khống. Thứ hai, nếu tôi thuê người như lời cô cảnh sát nói thì với mục đích gì? Chẳng lẽ để Hoàng Gia Khiêm không đến buổi đấu thầu được ư? Thứ ba, cô Trương Cẩm Trang đây là một cảnh sát trẻ tài ba có tiếng, đã phá rất nhiều vụ án nghiêm trọng nhưng đồng thời cũng là chị họ của Hoàng Gia Khiêm. Phải chăng họ tự biết Hoàng Gia sẽ thua cuộc nên cố tình dàn dựng ra vụ tai nạn, rồi đổ vấy cho tôi, xúc phạm danh dự của tôi?
Cô cảnh sát Bắp mỉm cười nói:
Xin lỗi ông Lục, tôi không bao giờ để tình cảm cá nhân xen vào công việc, tôi xin chịu trách nhiệm về những lời mình vừa nói. Tôi không thể vì tình cảm riêng mà để ảnh hưởng đến sự nghiệp gây dựng lâu nay cùng hoài bão đem lại sự bình yên cho nhân dân được. Tất cả những gì tôi nói đều có căn cứ!
Lục Văn Vinh vắt chéo chân, ngửa mặt lên trần nhà nói:
“Nói có sách, mách có chứng”, đừng đem chuyện này ra đùa, tôi sẽ kiện đến cùng, không để các người yên thân đâu. Trứng mà đòi khôn hơn vịt sao?
Trương Cẩm Trang khẳng khái:
Tôi xin lấy danh dự cá nhân của tôi ra để đảm bảo và tôi có bằng chứng cho những gì mình vừa nói!
Nói xong, cô Bắp đi lại màn hình phía sau người cầm trịch và chỉ mấy giây sau, hình ảnh về gã áo đen cùng những lời khai tối qua của hắn hiện lên trước mặt mọi người. Lục Văn Vinh tái mét mặt, lắp bắp:
Không… không thể nào… rõ ràng mấy ngày trước chính nó đã khai mọi chuyện là do Trần Kim, trợ lý của Gia Khiêm gây ra cơ mà? Cảnh sát đã bắt Trần Kim rồi còn gì?
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:
Ông thính tai tinh mắt quá! Ngồi ở tập đoàn Lục Gia mà vẫn biết được kết quả hỏi cung của cảnh sát, vẫn biết tôi bị bắt ư? Chẳng hay ông có tay trong? Hay ông nhột hả?
Lão Lục quay lại. Trợ lý Trần Kim một thân tây lịch lãm bước vào phòng và ngồi xuống cạnh Gia Khiêm:
Xin lỗi chủ tịch, tôi tới muộn!
Gia Khiêm mỉm cười:
Không sao, anh xuất hiện đúng lúc mà!
Ông Lục vẫn chưa hết sửng sốt:
Chả phải mày.. mày… đã bị bắt sao?
Hoàng Gia Kiên cười lớn:
Bị bắt? Trợ lý của tôi một lòng một dạ trung thành với Hoàng Gia, đem lại bao nhiêu điều tốt đẹp cho Tập đoàn, cũng là một công dân tốt của xã hội, hà cớ gì mà bị bắt? Ông nuốt không trôi rồi đổ thừa cho người ta, giờ lại còn già mồm. Đừng để cái miệng vượt quá số tuổi của ông đấy!
Lục Văn Vinh ngồi phịch xuống ghế, trân trân nhìn mọi người. Vị cầm trịch buổi đấu thầu nói:
Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã cho chúng tôi biết sự thật. Thương trường Việt Nam không thể tồn tại những kẻ như thế. Nhưng thực ra, trước khi những tội ác của ông Lục Văn Vinh được vạch trần thì chúng tôi đã quyết định chọn Hoàng Gia, bởi tập đoàn này có nguồn vốn vững vàng, nguyên liệu đảm bảo và giá cả phải chăng, nhân công có kỹ thuật tốt. Chỉ là Lục Gia lúc này đã trở thành con sâu làm rầu nồi canh, thật đáng buồn!
Lục Văn Vinh đập bàn:
Bọn nhãi ranh! Mới nứt mắt mà đã dám qua mặt tao à? Rõ ràng kết quả chưa công bố!
Vị cầm trịch đưa chiếc phong bì giơ lên và nói:
Phong bì vẫn được niêm phong. Kết quả đã có sẵn chứ tôi không tự biên tự diễn đâu. Chúng tôi cũng chưa hề sửa kết quả, chẳng qua điều tôi vừa nói là kết quả của cuộc họp, còn kết quả được ghi bằng giấy thì ở đây, mời mọi người xem!
Chiếc phong bì được mở. Những thành viên trong Hội đồng quản trị của cả hai Tập đoàn hôm nay đi theo hai chủ tịch đều lần lượt được xem và khẳng định lời vừa nói của người cầm trịch. Lục Văn Vinh ngồi thất thần trước thất bại thảm hại. Cẩm Trang bước lại, đưa ra một tờ giấy:
Tôi xin đọc lệnh bắt ông Lục Văn Vinh!