Khắc tên vào tim em chương 15 | Thiên thời địa lợi nhân hoà
Bữa tiệc tan cũng đã chín giờ tối. Lúc này, trời bất chợt đổ cơn mưa. Mưa mỗi lúc một to dần, tiếng sấm đì đùng, những tia chớp lóe lên khiến từng khoảng trời vụt sáng trong thoáng chốc. Có lẽ nãy giờ đã mưa nhỏ, nhưng không gian ấm cúng, vui vẻ của bữa tiệc, tiếng nhạc, tiếng nói cười khiến mọi người không để ý đến. Giờ ra tới sảnh tòa nhà, ai nấy đều mới biết trời đang mưa to. Gia Khiêm nói vào micro:
Thật là hơi ngại khi nói với mọi người rằng trời bên ngoài mưa khá to. Nhưng tất cả quý vị cứ yên tâm, Tập đoàn chúng tôi có những lối đi xuống tầng hầm an toàn. Mời quý vị đi theo sự hướng dẫn của nhân viên chúng tôi xuống tầng hầm để xe. Nếu vị nào để xe ở phía ngoài cũng cứ đi xuống khu vực đó, rồi nhân viên của tập đoàn sẽ che dù để quý vị ra xe, yên vị trong xe mà không bị ướt. Rất mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này!
Lời vừa dứt, mọi người lần lượt theo các nhân viên đi lối xuống tầng hầm để xe. Dạ Quỳnh ban nãy đến trễ hơn do việc lựa chọn váy áo, vì thế xe của cô để bên ngoài tòa nhà. Quỳnh dự định ra về cho nhanh, nào ngờ giờ lại thành ra khó xử. Cô cùng mọi người theo lối riêng xuống tầng hầm, xem ra ai nấy đều nói cười vui vẻ, chẳng để ý gì để mưa gió, cũng chả thấy bất tiện tẹo nào!
Đến nơi, những người để xe phía ngoài sẽ được nhân viên bật dù ra che cho khách tới xe của họ, chờ người vào trong xe rồi mới quay trở lại. Quỳnh đang nhìn màn mưa trước mặt thì nghe tiếng Gia Khiêm ngay sát cạnh:
Em có lạnh không?
Đúng là có hơi lành lạnh, nhưng Quỳnh lắc đầu cười:
À không, cũng bình thường ạ. Lát vào trong xe lại nóng ấy chứ!
Cũng vừa lúc ấy, một tia sét vạch ngang như có ai vẽ một đường sáng loáng lên trời khiến Quỳnh rùng mình. Bất chợt, cô thấy một bàn tay ấm ôm ngang lưng kéo cô xích lại gần cùng với đó là giọng nói ấm áp ban nãy:
Em sợ hả? Hay để anh đưa em về nhé! Cứ để xe lại đây, ngày mai lấy!
Quỳnh xua tay, cố che đi sự ngượng ngùng:
Không… không cần đâu, tôi chỉ hơi bất ngờ khi nghe sấm sét thôi. Tôi tự đi xe về sẽ tiện hơn!
Chợt Quỳnh thấy điện thoại mình đang reo lên, cô vội mở túi xách lấy điện thoại – là Tú Uyên. Nhưng con bé chỉ nháy máy chứ không gọi. Bá Tùng đến sớm nên chắc chắn xe sẽ ở trong khu vực tầng hầm. Quỳnh đang định cất điện thoại đi thì thấy tin nhắn hiện lên – thì ra con bé nháy máy để báo hiệu cho cô đọc tin nhắn:
Tiếng sét ái tình vừa đánh, bầu trời đã lóe sáng, tình yêu sẽ đến haha…
Con ranh, thấy sét người ta đã sợ hết hồn mà nó còn trêu được. Vừa hay, một chiếc xe quen thuộc đi ở làn dành cho xe từ tầng hầm lướt qua Quỳnh. Kính xe được hạ xuống, Tú Uyên nháy mắt:
Bà chủ, em về trước nhé!
Quỳnh thiếu nước lao vào cho con bé một trận. Cô không hề để ý nãy giờ Gia Khiêm đứng sát cạnh mình và tầm mắt cũng vô tình đọc được tin nhắn ấy. Đôi môi phong tình vô thức vẽ ra một nụ cười đẹp đẽ….
Khi người nhân viên vừa đưa một vị khách ra xe và trở lại, anh ta nói với Quỳnh:
Dạ, mời chị cùng em đi ra xe ạ!
Gia Khiêm đỡ lấy cây dù và nói:
Để tôi đỡ cô ấy ra xe!
Anh chàng nhân viên có vẻ ngần ngại vì sợ Chủ tịch bị ướt. Gia Khiêm buông một câu:
Không sao, tôi biết vị trí cô ấy để xe mà!
Anh chàng kia đưa cây dù cho Chủ tịch rồi tránh ra một bên để Gia Khiêm che cho Quỳnh ra xe. Trong màn mưa, cô vẫn nghe tiếng anh:
Em để xe ở đâu?
Quỳnh phì cười:
Chủ tịch vừa bảo biết vị trí tôi để xe cơ mà!
Gia Khiêm cũng bật cười:
Em không chịu nói thì một là để anh đi tìm, hai là anh đưa em lại xe của anh!
Quỳnh luống cuống:
Không… không… ở ngay đây rồi!
Tới xe, cô bấm nút mở khóa. Gia Khiêm vừa chạm tay đến nắm cửa để mở cho Quỳnh vào xe thì một chiếc siêu xe lại lượn đến. Cửa xe hạ xuống, ông bố bác sĩ cười tươi:
Bố mẹ về trước nhé hai đứa!
Gia Khiêm gật đầu ” dạ chào bố mẹ!”. Còn Quỳnh, cô hơi bối rối trước câu nói vừa rồi -” hai đứa ư?”. Hình như, càng ngày việc họ được gán ghép với nhau lại càng sát sao hơn – gán ghép mọi lúc, mọi nơi luôn. Cô cúi đầu:
Dạ, cháu chào cô chú ạ!
Ông Bảo Long còn nháy mắt:
Cố lên con trai! Có cần bố về làm lễ cầu mưa cả đêm không? Cứ đứng như vậy cho lãng mạn. Mưa càng to, tình càng sâu đậm.
Ông bố soái ca nói xong thì nhẫn tâm kéo cửa kính xe lên và nhấn ga đi. Gia Khiêm chỉ kịp nghe tiếng cười giòn tan của mẹ Thư chứ hai con người ngồi êm ấm trên xe không thèm nghe con trai họ nói gì. Quỳnh cũng chào anh rồi lên xe. Chờ xe cô lăn bánh xuống đường, anh mới vào trao dù lại cho anh chàng nhân viên ban nãy. Đang định đi lên phòng nhưng Gia Khiêm lại đụng ngay trợ lý Kim:
Chủ tịch gặp tôi có chút việc quan trọng!
Gia Khiêm nhíu mày:
Có vấn đề gì sao?
Trợ lý Trần Kim mặt lạnh tanh nói:
Lên phòng chủ tịch bàn bạc sẽ hợp lý hơn!
Khiêm chào một vài người còn lại chuẩn bị ra xe rồi cùng Trần Kim lên phòng. Anh cởi chiếc áo vest bên ngoài đã thấm nước mưa rồi ngồi xuống ghế. Trần Kim rót ra hai tách trà ấm, đặt trước mặt Gia Khiêm một tách rồi nói:
Chủ tịch uống đi cho ấm bụng!
Anh uống một ngụm trà rồi sốt sắng:
Bữa tiệc có vấn đề gì sao anh?
Trần Kim tỉnh bơ:
Không!
Gia Khiêm ngạc nhiên:
Chứ anh bảo có việc hệ trọng mà?
Kim ngả người ra ghế:
Ừ, nhưng đâu phải công việc mới quan trọng ? Có việc còn trọng đại hơn!
Khiêm nói:
Việc gì thế anh?
Kim không trả lời mà nhẹ nhàng hỏi lại:
Bao giờ chủ tịch định lấy vợ?
Khiêm ngơ ngác:
Trời ạ, anh làm em hoảng, cái đó em đâu biết được? Phải tùy ông trời chứ! Em biết cưới ai bây giờ?
Trần Kim cau có:
Này, sao chiến lược kinh doanh thì chủ tịch tài thế, gặp gỡ đối tác thì nói hay thế, phát biểu thì tốt thế mặt tán gái không được là sao? Cưới con bé Dạ Quỳnh chứ ai nữa!
Khiêm lại càng khó hiểu:
Ơ, nhưng…. chúng em đã yêu nhau đâu mà cưới?
Kim nói:
Thế có thích người ta không?
Khiêm còn chưa biết trả lời ra sao thì anh chàng trợ lý bồi thêm một câu:
Thích rồi đúng không? Không thích sao che dù cho người ta trong mưa?
Khiêm phân bua:
Nhưng… mới chỉ là che dù thôi mà anh, chưa gì anh đã bảo cưới là sao?
Trần Kim nói:
Thì thế đấy, cứ che dù che ô mãi thế thì chủ tịch định khi nào cưới?
Khiêm chưng hửng:
Chứ anh bảo em phải làm gì bây giờ?
Trần Kim thở dài và nói:
Trời ạ, chủ tịch ơi là chủ tịch. Người ta bảo thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trời đã tạo cho một cơn mưa quý giá, đất đã tạo không khí se se lạnh để hai người lại gần nhau rồi. Vậy mà chỉ còn mỗi yếu tố là con người không chốt điều đó? Chủ tịch cần phải đến và đưa người ta về!
Gia Khiêm nhẹ nhàng:
Em đã nói rồi, nhưng Quỳnh không chịu, cô ấy tự lái xe về nhà cho tiện!
Anh chàng trợ lý không kiềm chế được nổi và nói với chủ tịch:
Trời ạ! Chủ tịch thì chẳng hiểu gì về phụ nữ, suốt ngày chỉ biết học và làm việc. Họ nói như vậy chỉ là muốn được che chở thêm trong cơn mưa gió này thôi!
Gia Khiêm xịu mặt:
Người ta chỉ cho em che dù thôi, còn gì. Cũng phải từ từ, vội vàng quá em cảm thấy không hay.
Trần Kim nhăn mặt:
Đấy, chủ tịch cứ từ từ, cứ che dù đi. Rồi mãi mãi sẽ trở thành người luôn che dù, để một người khác ngồi sẵn trong xe rước Quỳnh về dinh. Lúc đó đừng than với tôi nhé. Tới lúc ấy, tôi cấm mọi lời như “Ôi nhìn người ta có đôi có cặp mà em buồn” hay “Người ta con đàn cháu đống mà em thấy cô đơn”. Cấm tuyệt đối nha!
Khiêm càng rối:
Vậy em phải làm gì? Trước kia anh tán vợ thế nào ạ?
Trần Kim lắc đầu:
Mỗi người một hoàn cảnh, không ai giống ai cả, không thể áp dụng cách của tôi cho chủ tịch được. Nhưng trong tình yêu, muốn có được người mình yêu thì phải sấn tới, phải để người ta thấy được tình cảm chân thành của mình, hiểu chưa?
Gia Khiêm ngơ ngác:
Anh nói cụ thể hơn được không?
Trợ lý Kim lắc đầu ngán ngẩm:
Giờ nhắn tin hỏi han người ta, rồi tìm cớ gặp gỡ người ta.
Khiêm rút điện thoại và hỏi:
Giờ nhắn tin thế nào anh?
Kim trừng mắt:
Không lẽ tôi lại nhắn tin tán gái hộ cậu nữa hả? Hỏi xem người ta về chưa? Có mệt không? Rồi ví dụ như chẳng có dịp gì cũng tới mua hoa, nhờ người ta tư vấn các loại hoa này nọ. Bảo Bá Tùng nói cho! IQ cao để làm gì hả? Tôi thấy báo chí ca ngợi cậu sống có tình yêu thương con người lắm mà? Chứ đầu óc đâu, dâng hiến tình cảm để người ta thấy! Cậu cứ im như thế thì ăn rồi chỉ đi che dù thôi nhé!
Trong đầu óc của chủ tịch Hoàng Gia, những gợi ý từ vị trợ lý trở nên rõ ràng hơn, khóe miệng anh mỉm cười và nói:
Như là chiến thuật vậy anh nhỉ?
Trần Kim liếc chủ tịch:
Còn hơn thế! Không nghe thì để ế đi!
Nói xong, vị trợ lý đứng dậy và nói:
Mặc kệ cậu đấy! Không sớm cho vợ chồng tôi ăn cỗ thì đừng anh em gì hết. Giờ tôi về ôm vợ ngủ đây, cậu ngồi đó gặm nhấm nỗi cô đơn nha!
Rồi anh chàng trợ lý quay lưng đi thẳng ra cửa…