Khắc tên vào tim em chương 24 | Chủ tịch tỏ tình
Cửa vừa đóng lại, Gia Khiêm ngồi chểnh mình lên chiếc sofa, trầm mặc trước thách thức mới. Cảm xúc ban đầu mà anh trải qua dường như không thể khôi phục được. Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhận thức rằng lý thuyết vững chắc của mình đã không còn giá trị. Mọi chuẩn bị có vẻ như đã sẵn sàng, chỉ đợi người khác nói lời cuối cùng, nhưng cuối cùng lại bị trói buộc.
Trong khi Gia Khiêm đang lẻn vào trong suy nghĩ, Quỳnh đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của anh và không thể kiềm chế nổi tiếng cười. Nhìn thấy Gia Khiêm nhăn nhó, cô không giữ được mình và bắt đầu cười nhanh chóng. Khi anh thể hiện sự khó hiểu, Quỳnh vẫn tiếp tục cười vui vẻ.
Gia Khiêm, nhìn Quỳnh mỉm cười, nói:
– Em cười lớn vì thấy anh bị “ăn hành” sao?
Quỳnh vẫn cười, nói:
– Em thấy vui quá, nhìn mặt chủ tịch…
Khiêm muốn đập cô một cái vì cười quá mạnh:
– Em cười thế à? Anh bị mắng như chịu tai nạn vậy mà em còn cười nổi!
Quỳnh nhấc mày:
– Anh tự làm mình khổ thế mà còn trách em. Trước đó em còn mắng anh nhiều lắm, bảo anh xối xả, giờ đâu có ai bênh nổi!
Gia Khiêm quay sang nhìn cô:
– Ai lại đi nhờ người mình yêu tư vấn tỏ tình? Anh chỉ muốn đảm bảo rằng em hài lòng thôi!
Quỳnh ngồi nghiêm túc:
– Nhưng chúng ta đã lớn, có cảm xúc riêng. Hai mẹ chúng ta chỉ muốn xem hai đứa có hợp nhau không thôi. Không có áp đặt, nếu không hợp, thôi cũng được. Chẳng ai muốn bị ép duyên cả. Anh đừng phải tự ép mình tỏ tình nếu không muốn, đừng để mẹ buồn.
Gia Khiêm nhăn mày:
– Gia Khiêm này chịu ép mình ư? Nếu chỉ là nói thì không khó, không cần phải hỏi nhiều như vậy. Thương thảo các hợp đồng kinh doanh khó khăn hơn nhiều so với tỏ tình!
Quỳnh cười to, mặt đỏ bừng:
– Anh nói vậy làm em xấu hổ. Nhưng mà, phải từ từ đã, nghe người ta nói rõ ý đã chứ! Phải có chút “chảnh” chứ? Con gái mà!
– Vậy không ép cũng được, tỏ tình với người em thích đi. Làm gì phải nói lời yêu với người không yêu?
Gia Khiêm nhìn thẳng vào Quỳnh và bày tỏ quan điểm của mình với câu:
– Ai bảo không yêu thì tỏ tình làm gì? Đấy, cái lý thuyết tình yêu cao cả của em đấy, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng như ý muốn của em. Giờ hậu quả là thế này đây!
Quỳnh nhìn Gia Khiêm và đáp lại:
– Ý em không sai đâu, chỉ cần anh yêu người đó thì tỏ tình ở đâu cũng được, đó là quan điểm của em.
Gia Khiêm cảm thấy hồi hộp và nói ra câu hỏi đang ám ảnh trong tâm trí:
– Vậy… em có yêu anh không?
Tuy nhiên, trước khi Quỳnh có thể trả lời, tiếng gõ cửa vang lên. Lần này, Gia Khiêm thực sự cảm thấy thiếu may mắn với sự xuất hiện của một người khác vào thời điểm quan trọng như thế. Anh đứng dậy và mở cửa, chỉ để nhận được sự gặp mặt không đúng lúc từ cô y tá thân thiện:
– Dạ, anh Khiêm ơi, đây là thuốc buổi tối của chị Quỳnh. Chị ấy đã ăn rồi, nên anh cho chị uống thuốc nhé. Bác sĩ Vương nói nếu chị không muốn truyền thuốc, thì thuốc sẽ được chuyển sang dạng uống. Nếu có việc gì, anh chỉ cần bấm chuông, em sẽ giúp đỡ.
Gia Khiêm nhận thuốc và đáp lại:
– Ừ, cảm ơn em! Điều gì tốt cho Quỳnh, em hãy làm cho chị ấy!
Sau khi cô y tá rời đi, Gia Khiêm nhớ lại một điều và nói:
– À, anh có thể nhờ em một chút được không?
Khi cô y tá đồng ý, anh tiếp tục:
– Anh có thể chốt cửa bên trong không? Quỳnh mệt và muốn yên tĩnh, nên anh muốn đảm bảo không có ai gây ồn trong khi cô ấy nghỉ ngơi. Nếu có việc gì từ bệnh viện hoặc ai đến thăm Quỳnh, hãy gọi cho anh trước, để không làm phiền Quỳnh.
Sau khi cô y tá đồng ý và rời đi, Gia Khiêm đóng cửa lại và quay lại phòng. Trong lúc Quỳnh chọc tức anh về việc chốt cửa, anh nói:
– Ừ, nếu bắt vợ được nhanh thì cũng không tồi chứ, cứ phải giải quyết việc quan trọng trước đã. Anh lo lắng quá mức rồi đấy!
Anh đưa thuốc và nước cho Quỳnh và nói:
– Em uống đi, để em được yên bềnh, không phải lo lắng về sức khỏe của em nữa.
Trong khi Quỳnh đang uống thuốc với tâm trạng hạnh phúc, bác sĩ Thiên Vương bước đến và hỏi cô y tá:
– Thuốc cho bệnh nhân Quỳnh đã được đưa chưa? Cô ấy có gặp vấn đề gì không?
Cô y tá báo cáo với Thiên Vương:
– Dạ, em đã đưa thuốc rồi ạ. Chị Quỳnh ổn, không có dấu hiệu sốt, tâm trạng cũng ổn định. Anh muốn vào thăm không ạ?
Thiên Vương gật đầu:
– Ừ, anh vào xem Quỳnh thế nào, nhân tiện thông báo ngày mai cô ấy cần lấy máu xét nghiệm và làm một số thủ tục.
Cô y tá chuẩn bị sẵn điện thoại và card visit của Gia Khiêm:
– Vậy anh để em gọi anh Gia Khiêm, anh ấy dặn xin chốt cửa bên trong để chị Quỳnh yên tĩnh. Nếu có ai đến thăm, em sẽ thông báo trước, để không làm phiền chị ấy.
Thiên Vương từ chối:
– Không cần, anh sẽ nhắn tin cho Gia Khiêm hoặc thông báo sớm mai, để họ nghỉ ngơi.
Cô y tá gật đầu và đưa điện thoại và card visit vào túi áo. Thiên Vương mỉm cười lém lỉnh và nói:
– À vậy thì không cần, anh sẽ nhắn tin cho Khiêm hoặc sáng mai nói sớm, để họ có thời gian nghỉ.
Các bạn trong nhóm Zalo “anh em” đang trò chuyện về tình hình của Gia Khiêm và Dạ Quỳnh. Bá Tùng đưa ra ý kiến:
– Không biết đến giờ đang thế nào? Chẳng thấy họ nói gì cả!
Gia Bảo nghi ngờ:
– Có thể họ đang mặn nồng quá, chẳng muốn làm gì cả.
Thiên Vương tham gia cuộc trò chuyện:
– Mình đã khóa cửa, bác sĩ cần gặp cũng phải thông báo qua điện thoại.
Vương Thành thả một biểu tượng cười rồi viết:
– Có khả năng là họ đang mặn nồng quá, còn say sưa không tỉnh, đến sáng mai mới thức dậy và đọc tin nhắn của chúng mình. Hoặc chàng đang bị nàng cho ăn hành, ngại ngùng không muốn ai vào.
Bá Tùng bổ sung:
– Khả năng thứ nhất cao hơn, vì nếu nàng đang cho ăn hành thì chắc chắn không ngủ được, haha. Men này say thì lâu mới tỉnh, say đến suốt đời!
Mọi người đều cười vui vẻ, sau đó Bá Tùng kết luận:
– Thôi anh em đi ngủ đi, họ đang bận, chẳng có thời gian đọc tin đâu!
Trong khi đó, tại phòng bệnh, Dạ Quỳnh, sau khi uống thuốc, lên giường và gặp Gia Khiêm đang nhìn mình ngơ ngác:
– Ơ, em làm gì đấy?
Quỳnh đáp lại mỉm cười:
– Chủ tịch nói phải để em yên nghỉ, vậy là em đi ngủ đây. Còn anh làm gì nữa?
Gia Khiêm nhăn mày:
– Đến em cũng không chịu nghe anh nói à? Người ta nói thế thì phải hiểu chứ! Ngủ đâu giờ này?
Quỳnh giả vờ nai tơ:
– Em thật tính lắm chủ tịch à, nghe thế thì hiểu vậy thôi!
Cô nói xong, nằm xuống giường, quay mặt vào trong, để lưng cho Gia Khiêm. Anh chàng chủ tịch cau có, định nói gì đó nhưng cô nàng còn nhàn nhã mở nhạc để nghe. Bài “Mình Yêu Nhau Đi” của Bích Phương vang lên, làm Gia Khiêm rối bời:
” Hình như anh có điều muốn nói
Cứ ngập ngừng rồi thôi
Và có lẽ anh không biết rằng em cũng đang chờ đợi
Ở cạnh bên anh bình yên lắm
Anh hiền lành ấm áp
Cứ tiếp tục ngại ngùng thì ai sẽ là người đầu tiên nói ra ”
Cô nàng vẫn tiếp tục lẩm nhẩm hát, không để ý đến ánh mắt kiên nhẫn của Gia Khiêm. Chàng chủ tịch không thể chịu đựng nổi, đứng dậy bước lại gần giường và xoay Quỳnh ra để nhìn thẳng vào mặt:
– Này Võ Dạ Quỳnh, em đang làm cái trò gì vậy?
Anh giữ điện thoại của cô và tắt nhạc ngay. Bất ngờ, Quỳnh nằm lọt thỏm trong vòng tay của anh:
– Em chưa trả lời câu hỏi của anh đấy!
Tình huống trở nên khó chịu, Quỳnh cảm thấy bối rối:
– Trả lời câu gì vậy? Cho em điện thoại, em nghe nhạc mới dễ ngủ!
Gia Khiêm cúi xuống, tạo ra khoảng cách giữa hai gương mặt, tình cảm trở nên gần gũi hơn:
– Em có dám ngủ không? Trả lời câu anh vừa hỏi đi!
Quỳnh tuy rõ ràng biết câu hỏi là gì, nhưng vẫn cố chấp nhận:
– Em quên rồi, ngày mai anh hỏi lại đi!
Tất nhiên, Gia Khiêm không chấp nhận yêu cầu đó. Anh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh:
– Không chờ ngày mai, anh sẽ hỏi ngay bây giờ. Em có yêu anh không?
Câu hỏi đã được đặt ra, và sự chờ đợi câu trả lời trở nên căng thẳng. Quỳnh không dám đối mặt với ánh nhìn của anh, cô chỉ nói:
– Em phải suy nghĩ đã chứ. Chuyện này quan trọng lắm! Anh tránh ra đi, anh à!
Gia Khiêm tỏ ra mỉm cười trước vẻ dễ thương của cô:
– Yêu hay không, em cảm nhận rõ trong lòng mình. Anh không ép buộc gì cả!
Quỳnh cố gắng đẩy Khiêm ra:
– Anh đang ép em đấy à? Cho em ngồi dậy đi!
Anh giúp cô đứng lên, đặt gối sau lưng Quỳnh và tự ngồi xuống bên cạnh. Quỳnh nhẹ nhàng nói:
– Gia Khiêm, nếu anh thật lòng yêu em, em cần thật sự đánh giá đúng mối quan hệ này. Chúng ta đã trưởng thành, và anh quá hoàn hảo. Thực sự… em cảm thấy áp lực đấy…
Tình huống trở nên khó xử. Gia Khiêm nhận ra giọng cô trở nên rụt rè, và anh nói:
– Quỳnh! Tim của em làm từ gì vậy? Em không có tình cảm gì với anh sao? Hay em không nhận ra tình cảm của anh?
Quỳnh lắc đầu:
– Không phải vậy! Vì… vì em… em không biết… không biết thế nào cả…
Gia Khiêm cảm nhận được giọng cô đang dao động, anh nói:
– Quỳnh! Anh muốn nói rằng, dù tim em có lạnh lùng như băng, anh cũng sẽ khắc tên mình lên đó. Dù băng có tan, anh cũng sẽ tan theo em, em có hiểu không?
Anh chàng chủ tịch tỏ ra ngạc nhiên về những gì mình nói, có lẽ tình cảm đã khiến cho lời nói trở nên bay bổng. Quỳnh nghe đến đó đổ đứ đừ rồi, nhưng vẫn giữ chút kiêu hãnh cuối cùng:
– Thật không? Chủ tịch không hối hận chứ?
Khiêm gật đầu mạnh, giọng chắc chắn:
– Không bao giờ hối hận!
Hai người vẫn nắm chặt tay nhau, và Quỳnh không có ý định rút tay ra, vì sự ấm áp của nó. Nhưng sau cùng, khi nhớ lại ý định ban đầu của mình, cô lại cười. Khiêm bất ngờ:
– Trong khi chờ em trả lời, sao em lại cười?
Quỳnh liếc nhìn Khiêm trước khi thoải mái tựa đầu lên vai anh:
– Em nghĩ ban đầu ai đó thích chị Cà Chua, nên hỏi em tư vấn cách tỏ tình.
Khiêm bất ngờ:
– Sao em có thể tưởng tượng xa như vậy? Anh chỉ xem em như em gái thôi, không có ý linh tinh đâu!
Quỳnh ngồi thẳng và nhìn thẳng vào Khiêm:
– Ai biết được!
Anh chợt thơm lên trán cô rồi ôm Quỳnh vào:
– Quỳnh à, anh có thể ở trong trái tim em không?
Dạ Quỳnh gật đầu một cách lặng lẽ, Khiêm nói với giọng khàn khàn:
– Cảm ơn em!
Chưa đầy vài giây sau đó, ảnh đại diện trên Facebook của chủ tịch Hoàng Gia Khiêm đã thay đổi – hình ảnh hai bàn tay nắm chặt nhau, kèm theo một status rất đặc sắc: “CHUỖI NGÀY ĂN CHƠI KẾT THÚC. CHUỖI NGÀY NGHIÊM TÚC ĐƯỢC MỞ ĐẦU”.