Khắc tên vào tim em chương 27 | Phụ huynh gọi

03/02/2024 Tác giả: Hà Phong 215

Gia Khiêm đọc xong tin nhắn đó, khuôn mặt anh trở nên trầm trồ. Trời ơi, ai mà lại ra lệnh kỳ cục như vậy chứ? Đặc biệt là sau lời anh nói! Thấy anh tỏ ra buồn bã, Dạ Quỳnh, tò mò hỏi:
– Anh Gia Khiêm, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì à?
Mọi người đều quan sát Gia Khiêm, anh ngồi xuống ghế và nói:
– Phụ huynh nhắn tin bảo tối nay anh không đưa em về nhà ăn tối sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Bất kể trời mưa hay không, anh chỉ có thể ở vỉa hè bắt muỗi, không được phép vào khách sạn!
Quỳnh bất ngờ:
– Sao lại như vậy anh? Anh nói đùa chắc?
Khiêm nhìn Quỳnh và giải thích:
– Đây là luật quân sự, bố anh nghiêm túc hơn cả quân nhân. Thậm chí nếu không thực hiện, sẽ bị trừng phạt đấy!
Mọi người cười nảy lên, Bá Tùng nói:
– Dượng Long thực sự biết cách đưa tin đúng lúc. Ngay khi lo phụ huynh đe doạ, đã có người đe doạ ngay lập tức!
Quỳnh tò mò hỏi:
– Tại sao lại vội vã vậy?
Tú Uyên giải thích:
– Không cần lo lắng, anh đã qua mắt gia đình anh Bơ, họ thấy thoải mái và yên tâm với mối quan hệ của chúng tôi!
Quỳnh nhấn mạnh:
– Làm dâu nhà họ Hoàng cũng không dễ dàng chút nào nhỉ?
Uyên nở nụ cười:
– Tùy thuộc vào cách bà chủ muốn xem xét. Nếu muốn trở thành bà chủ tịch Hoàng Gia, gọi tôi một tiếng “chị” nhẹ nhàng và tình cảm là được. Nếu không muốn, thì…
Tùng châm chọc vợ:
– Bắt nạt em là sở thích của chị à? Em bắt nạt chồng là đủ rồi đấy!
Quỳnh vui vẻ:
– Vì tôi đã lỡ yêu rồi nên phải gọi “chị” thôi, để bà chủ tịch hài lòng!
Tú Uyên đáp:
– Đúng là đã hiểu. Duyệt!
Gia Khiêm chuyển chủ đề:
– Chị Uyên, hôm qua khám thai có ổn chứ? Em quên hỏi vì bận quá!
Uyên khẽ nở nụ cười:
– Ừ, mọi thứ đều ổn, con anh Tùng ngoan lắm!
Anh ôm vợ:
– Đúng không con?
Vương Thành nói:
– Nhìn hai đôi này mà ngứa mắt quá. Chắc là anh em tôi cũng phải tìm vợ thôi, tránh bị đuổi ra khỏi nhà haha.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Gia Khiêm chăm sóc Quỳnh, và cả hai đều hòa mình vào không khí vui tươi của gia đình và bạn bè.

Quỳnh được Gia Khiêm chăm sóc đặc biệt, anh liên tục khuyến khích cô ăn uống. Sau khi ăn xong, cô hỏi:
– Chiều nay anh có phải đến tập đoàn không? Anh về nhà lúc mấy giờ? Em muốn hỏi nhân viên xem hoa tulip xanh hôm nay có về cửa hàng không. Em muốn cắm giỏ hoa tặng cô Thư!
Gia Khiêm nhăn mày:
– Cô Thư là ai vậy? Sao con dâu lại gọi mẹ chồng là “cô” thế? Chiều nay anh và anh Kim sẽ ra công trường kiểm tra tiến độ công việc. Dự kiến khoảng năm giờ là xong!
Quỳnh tỏ ra lo lắng:
– Công trường có xa không anh? Đó chắc chắn là nơi chứa đầy vật liệu xây dựng phải không?
Trần Kim cười:
– Sếp bảo anh yên tâm, có tôi đi cùng chủ tịch, không có chuyện gì xảy ra đâu. Chủ tịch chỉ quan tâm đến tiến độ công việc và cung cấp vật liệu thôi mà!
Sonic méo mặt:
– Hóa ra họ quan tâm đến nhau thế này, chẳng khác nào đôi bạn tình.
Vương Thành cười:
– Đúng vậy. Anh em cũng phải kiếm người lo lắng thôi!
Gia Khiêm vuốt tóc Quỳnh:
– Đừng lo, anh chỉ đi để động viên mọi người thôi. Trước giờ anh vẫn làm như vậy. Năm giờ anh ghé qua tiệm hoa. Còn em, nghỉ ngơi đi, vài hôm sau sẽ khỏe hơn!
Quỳnh nói:
– Dạ, vì giờ cũng gần buổi chiều, nên hôm nay em sẽ kiểm tra sổ sách trong hai ngày vừa rồi một chút. Mai em sẽ mở cửa trở lại. Em cũng đã khỏe mạnh rồi, anh Vương chỉ đùa khi nói về việc em nằm viện thôi mà?
Mọi người cười vui vẻ, nói chuyện thêm một lát rồi sau đó mỗi người đi về công việc của mình. Gia Khiêm bảo Kim nghỉ trưa một lúc, hai giờ anh sẽ đưa anh ta đến tập đoàn để cùng đi ra công trường. Anh chở Quỳnh về tiệm hoa. Trong lúc từ hôm qua đến giờ, hoa vẫn được giao tới các cửa hàng nhỏ, chưa về tiệm hoa của Quỳnh bởi Tú Uyên đã thông báo trong nhóm của cửa hàng về tình trạng của Quỳnh. Chiều nay cô chỉ làm việc trên máy tính. Bước ra khỏi phòng tắm, cô đã nhìn thấy Gia Khiêm đã sắp xếp một đĩa trái cây trên bàn. Quỳnh ngồi xuống và bắt đầu ăn khi Gia Khiêm đi rửa tay. Anh trở lại và nói:
– Giờ anh về nhà rồi. Vì sao anh nói vậy?
Quỳnh lắc đầu:
– Em đã khỏe rồi, anh không cần phải ở đây canh em. Anh về nghỉ đi.
Gia Khiêm cười nhẹ:
– Không, anh ở đây với em. Em nhớ anh chưa?
Quỳnh lườm anh:
– Nhớ chứ. Nhưng anh phải đi làm việc, em không thể giữ anh ở lại mãi được.

Khiêm đút cho cô một miếng táo rồi nói:
– Anh thu xếp được, ăn đi rồi anh ôm em ngủ, lát nữa anh đi.
Quỳnh ngả đầu vào vai anh:
– Anh làm thế em dễ bị nghiện lắm!
Khiêm cau mày:
– Nghiện cái gì?
Quỳnh liếc anh:
– Nghiện anh chứ nghiện gì!
Gia Khiêm búng mũi cô:
– Lại nịnh! Cứ nghiện đi, anh đỡ mất công giữ!
Khiêm chờ Quỳnh ăn xong, tự dọn đĩa rồi giục cô lên nằm. Anh nằm xuống cạnh cô, đặt đầu cô gối lên tay mình rồi nói:
– Em nghỉ đi kẻo mệt!
Lần này Quỳnh không quay lưng cho Khiêm nữa, mà thoải mái áp mặt vào ngực anh và ngủ ngon lành.

Hơn một giờ chiều, Gia Khiêm nhẹ nhàng đặt đầu Quỳnh lên gối rồi rút tay anh ra. Thế nhưng cô người yêu của anh lại kéo ngang bụng anh sát lại. Anh mỉm cười, Quỳnh ngủ như một con mèo vậy, đáng yêu kinh khủng khiếp. Khiêm với lấy chiếc gối trên đầu mình chèn vào để Quỳnh ôm, nào ngờ cô nhíu mày rồi mắt nhắm mắt mở:
– Gối sao bằng người được mà thay thế hả chủ tịch?
Anh bật cười thú vị rồi nhá nhẹ lên môi cô, chất giọng khàn khàn vang lên bên tai cô:
– Đừng quyến rũ anh, em chả cần làm gì, chả cần nói gì cũng đủ làm anh mê mệt rồi. Ngủ thêm đi, anh đi làm đã!
Quỳnh ôm chặt gối của Gia Khiêm rồi gật đầu, nhắm mắt nhưng miệng vẫn nói:
– À, có hai chìa khóa cửa để ở tủ đầu giường, anh cầm một cái nhé. Còn chìa khóa cửa cuốn nữa, anh cũng cầm một cái luôn, lỡ em quên. Tính em đoảng nên làm nhiều cái lắm.
Khiêm day day mũi cô:
– Đừng quên anh là được!
Quỳnh chun mũi lên:
– N.g.u gì mà quên chứ!
Những gì Quỳnh nói khiến Khiêm hiểu cô rất tin tưởng anh chứ không chỉ mỗi việc cô hay quên đồ. Anh vui vẻ vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, rồi theo lời Quỳnh cầm hai chìa khóa trong và ngoài cửa tiệm cô và rời đi.

Khi anh và Trần Kim tới công trường, mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ. Vì đây là một công trình lớn nên bên thi công đã tuyển thêm một số lượng công nhân lớn để đảm bảo mọi việc sẽ diễn ra chỉn chu, suôn sẻ và không có sai sót trong bất kỳ khâu nào, tiến độ thi công cần được đảm bảo. Ngay cả việc cử người trực tiếp phụ trách công trình cũng được Trần Kim tuyển chọn kỹ lưỡng. Trong bộ đồ bảo hộ, Gia Khiêm cùng Trần Kim đi khảo sát từng hạng mục, động viên nhân công làm việc, dù những người lao động ở đây có người mới chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt anh. Đang cảm thấy hài lòng với tiến độ công việc, bỗng Gia Khiêm để ý thấy một người công nhân đang đứng ở một góc khuất nghe điện thoại. Quy định của công trường là công nhân không được lơ là công việc, chỉ được nghe điện thoại trong trường hợp quan trọng, việc gấp của gia đình hoặc cấp trên. Người này vừa nghe vừa ngó trước sau, có vẻ như sợ bị phát hiện. Trần Kim định lại nhắc nhở thì Gia Khiêm ngăn lại và nói nhỏ:
– Bình tĩnh. Có thể anh ấy có việc gấp của gia đình, để tôi!
Khiêm từ từ tiến lại. Đứng từ phía sau lưng, Khiêm thấy người công nhân đó đang nói chuyện với vợ:
– Vợ, anh nghe đây, anh đang làm việc. Hôm nay chắc anh sẽ về sớm hơn đấy!

Anh ta dừng lại, lắng nghe âm thanh từ bên kia điện thoại rồi tiếp tục:
– Anh biết rồi. Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta. Anh muốn cảm ơn em vì đã chung sống cùng anh trong những thời kỳ khó khăn. Anh hứa sẽ về sớm để cùng em ăn cơm. Anh cũng chuẩn bị quà cho em, đừng lo. Anh mới được giao một dự án lớn, có mức lương cao hơn một chút, sẽ giúp đỡ cho cuộc sống của em hơn.
Anh dừng lại, đợi đối phương trả lời rồi nói nhanh chóng:
– Được, em chờ anh nhé. Anh phải vào làm việc đây, nếu không chăm chỉ họ sẽ không giữ anh lâu. Yêu em!
Anh tắt điện thoại, Gia Khiêm thấy anh chàng kia lấy ra một nắm tiền lẻ từ túi áo, chỉ có vài tờ năm mươi ngàn. Người công nhân thoáng nghĩ anh ấy đang tính tiền để mua quà cho vợ. Khiêm đoán đúng và tiến lại một chút, giọng nói của anh chàng vang lên:
– À, tôi… tôi xin lỗi. Có chút việc gia đình nên tôi nghe máy một lúc. Tôi sẽ tiếp tục làm việc ngay đây!
Gia Khiêm lắc đầu, nói nhẹ:
– Không sao, đôi khi việc gia đình quan trọng hơn. Tôi xin lỗi vì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh. Tôi có thể hỗ trợ anh, đề xuất với quản lý để anh về sớm mua quà cho vợ!
Sợ bị trách nhiệm, anh chàng kia hốt hoảng:
– Không, không cần đâu ạ.
Lúc này, Trần Kim đến gần và hỏi:
– Chủ tịch cần gì ạ?
Người công nhân bỗng sợ hãi:
– Chủ… chủ tịch à? Tôi xin lỗi, đừng đuổi tôi, tôi rất cần công việc này!
Gia Khiêm lắc đầu:
– Đừng lo, tôi không đuổi anh đâu. Tôi có thể giúp anh. Anh cần đủ tiền để mua quà cho vợ chưa?
Anh ta cảm thấy hơi ngần ngại, đan hai tay lại:
– À, tôi nghĩ là đủ rồi, vợ tôi thích hoa hồng vàng, nên tôi định mua một bó hoa tặng cô ấy.
Gia Khiêm “à” một tiếng và nói:
– Tôi có một người bạn, tiệm hoa của cô ấy đang có chương trình khuyến mãi. Nếu anh là khách hàng thứ một trăm trong ngày hôm nay, chỉ cần mười ngàn đồng, anh có thể mua một bó hoa đẹp. Qua đó thử vận may, chẳng biết có may mắn nào đấy!
Ánh mắt của người đó trở nên sáng lên, nhưng rồi lại tỏ ra lù đù:
– Cuộc sống của tôi chưa bao giờ may mắn, ngoại trừ việc có vợ!
Gia Khiêm cười, đặt tay lên vai anh ta:
– Tin tôi đi, hãy thử một lần nữa, có khi nào vận may sẽ đến. Tôi nghĩ khoảng bốn giờ ba mươi phút, anh nên thử qua đó, vì trưa nay đã có người thứ bảy mươi tới rồi. Nhớ là tiệm hoa QUỲNH, ở đường X. Tôi sẽ giúp anh về sớm để thử vận may.
Người đó cúi đầu và cảm ơn:
– Chủ tịch, thực sự cảm ơn anh. Rất cảm ơn!
Người công nhân rời đi, Gia Khiêm lấy điện thoại và bấm một dãy số quen thuộc – dãy số anh đã lưu từ đêm cô say tại quán bar, số đó vẫn không đổi…

Bài viết liên quan