Khắc tên vào tim em chương 28 | Giỏ hoa đặc biệt
Quỳnh đang thưởng thức các mẫu hoa mới khi Gia Khiêm gọi đến, cô mỉm cười và nhấc điện thoại:
– Em đây ạ! Có chuyện gì anh?
Gia Khiêm vui vẻ đáp:
– Anh mới gọi cho người yêu à?
Quỳnh lắc đầu:
– Không phải. Anh nghĩ em bận rộn ở cửa hàng nên có chuyện gì mới mới gọi đến chứ!
Khiêm gật đầu:
– Đúng đấy! Anh muốn hỏi xem cửa hàng có hoa hồng vàng không?
Quỳnh cười:
– Hoa hồng màu gì cũng có anh ạ, vì đó là hoa quốc dân mà anh. Nhưng anh cần hoa hồng vàng để làm gì?
Gia Khiêm nhìn công nhân đang làm việc:
– Anh nghĩ em sẽ hỏi anh mua hoa hồng vàng tặng ai đó phải không?
Quỳnh cười giòn:
– Được rồi, để em đổi câu hỏi cho anh hài lòng nhé?
Khiêm chia sẻ ý định của mình và Quỳnh hồi hương:
– Em hiểu rồi, lát nữa anh ấy qua đây. Giờ em sẽ bảo nhân viên mang thêm mấy chậu hoa khác sang đây, có chương trình khuyến mãi.
Khiêm cảm ơn:
– Cảm ơn em. Tiền hoa lát anh sẽ đưa thẻ lương, em giữ thẻ nhé!
Quỳnh tươi cười:
– Không cần, đó là quà của em. Còn anh ấy, em chỉ giữ trái tim, không giữ tiền đâu. Anh lấy thân trả nợ nhé!
Gia Khiêm nói lém lỉnh:
– Nhớ nhé, lấy thân trả nợ đấy!
Quỳnh đỏ mặt:
– Thôi, không nói nữa, để em gọi nhân viên!
Gia Khiêm chào và nói:
– Ừ, em làm việc đi! Yêu em nhiều!
Trần Kim nhắc nhở:
– Nói chuyện đơn giản mà, đôi bạn đang yêu nói nhiều quá!
Gia Khiêm phản ứng:
– Trước đây anh không thế sao?
Vinh cười:
– Chứ trước đây anh ấy còn hơn nhiều đấy sếp!
Cả ba tiếp tục công việc. Khi đi qua công nhân Hiệp, Gia Khiêm hỏi:
– Anh tên là gì?
Hiệp kính trọng:
– Tôi tên Hiệp ạ!
Gia Khiêm cho Hiệp hai tờ năm trăm ngàn:
– Lát nữa mua hoa xong thì mua đồ ăn ngon về chăm sóc vợ nhé. Kỷ niệm ba năm cưới, làm chỉn chu một chút!
Hiệp từ chối:
– Không ạ. Chủ tịch đã chỉ dẫn rõ rồi. Nếu không là người thứ một trăm, tôi sẽ mua mấy bông hồng vàng tặng vợ. Còn tiền thì tôi không dám nhận ạ!
Khiêm vui vẻ đưa tiền cho Hiệp và nói:
– Anh cầm đi, đây là quà tôi tặng vợ chồng anh. Tôi bận rộn nên không có thời gian mua quà, nhưng thà là tôi không biết, chứ biết đến dịp kỷ niệm đặc biệt như thế này, tôi tặng quà là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà ngại!
Người công nhân cảm phục:
– Chủ tịch, tôi cảm ơn anh, tôi biết ơn anh nhiều lắm!
Khiêm vỗ vai Hiệp:
– Cố gắng nhé và phải thật hạnh phúc đấy! Phải biết trân trọng hạnh phúc mà mình có!
Anh ta tiếp tục đi, Vinh hỏi:
– Chủ tịch, anh không sợ lòng tốt dễ bị lợi dụng à?
Khiêm cười:
– Thứ nhất, nếu anh ta hiểu được những gì tôi làm thì sẽ tận tụy hơn với Hoàng Gia. Tôi nghĩ, cách đơn giản nhất để có được sự chân thành, nhiệt huyết cống hiến chính là tôn trọng người lao động. Thứ hai, nếu anh ta phản bội tôi thì tôi nghĩ từng đồng tiền để hiểu lòng người không phải là cái giá quá đắt!
Vinh gật đầu, cảm phục tài trí và tâm hồn của Gia Khiêm. Anh tỏ ra trẻ trung, nhưng lại đầy tri thức và lòng nhân ái.
Chuyển đến tiệm hoa Quỳnh, một người đàn ông đi xe máy cũ đứng trước cửa, lúng túng nhìn xung quanh trước khi quyết định bước vào. Hỏi về tiệm, cô gái xinh đẹp Quỳnh xác nhận và hỏi anh ta muốn mua hoa gì. Người đó lúng túng, thậm chí nói rằng nếu không phải thì cô bỏ qua.
Quỳnh nhanh chóng xác định anh ta đến vì chương trình khuyến mãi và giới thiệu:
– Nếu là khách hàng thứ một trăm, anh sẽ được mua một bó hoa bất kỳ với giá mười ngàn đồng.
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
– Vậy sao? Vì tôi không thấy treo biển khuyến mãi nên…
Quỳnh lịch sự giải thích:
– Cửa hàng đã treo biển hai ngày trước và hôm nay là ngày cuối. Nhưng rất vui khi mọi người vẫn nhớ.
Người đàn ông bối rối:
– Vậy tôi là người thứ mấy trong ngày hôm nay?
Quỳnh kiểm tra và mừng rỡ:
– Chúc mừng anh, anh là khách hàng thứ một trăm của ngày hôm nay. Tuyệt vời quá! Anh tên gì và muốn chọn hoa nào? Anh cứ thoải mái, giá chỉ mười ngàn đồng thôi ạ.
Hiệp rất vui, với đôi tay nghịch ngợm xoa vào nhau:
– Thế này sao chị? Hóa ra người đó nói đúng, cuối cùng tôi cũng gặp may mắn. Tôi tên Hiệp đấy. Tôi muốn mua hoa hồng vàng!
Quỳnh nhận ra Hiệp là người mà Gia Khiêm đã nhắc tới trước đó. Cô mỉm cười:
– Tôi sẽ ghi lại và đăng tin chúc mừng trên trang Facebook của cửa hàng. Lát nữa anh chụp tấm hình cho tôi nhé. Giờ anh chọn hoa đi, thoải mái!
Hiệp vui vẻ chọn một giỏ hoa vừa phải, có vẻ anh ta không muốn chọn lẵng hoa to quá. Quỳnh khuyến khích:
– Anh đã ưng ý với giỏ hoa này chưa? Cứ thoải mái chọn lẵng hoa lớn hơn đi.
Hiệp cười hiền lành:
– Không cần đâu, giỏ này là đẹp rồi. Phòng trọ nhỏ, để lẵng hoa to vào không hợp lý lắm. Hoa đẹp, có khuyến mãi, chỉ với mười ngàn đồng thôi, tôi thấy…
Quỳnh cười:
– Anh cứ chọn thoải mái nhé.
Hiệp vẫn quyết định chọn giỏ hoa đó. Quỳnh xin anh ta chụp một tấm hình cùng giỏ hoa, không phải để khoe mà để lưu lại một kỷ niệm ý nghĩa. Sự hạnh phúc trong ánh mắt của Hiệp khi cầm giỏ hoa làm cho Quỳnh cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc trong lòng.
Hiệp rời đi, Quỳnh đăng bức ảnh đó lên trang Facebook của cửa hàng với status: “Khách hàng đặc biệt, giỏ hoa đặc biệt, cho một ngày đặc biệt. Chúc anh chị mãi hạnh phúc!”.
Người đầu tiên thả tim và bình luận lại chính là Hoàng Gia Khiêm:
– Yêu người đặc biệt của anh!
Sự thăng hoa trong câu bình luận này gây sốc hơn cả bức ảnh. Vì khi Gia Khiêm công khai “chuỗi ngày nghiêm túc bắt đầu,” anh ta chỉ chụp hai bàn tay đan vào nhau. Nhưng bây giờ, câu bình luận này đã tiết lộ người đó là Võ Dạ Quỳnh. Do đó, thay vì chúc mừng người trong ảnh, cộng đồng mạng lại chúc mừng người đăng tin và người bình luận đầu tiên.
Năm giờ mười lăm phút chiều, Gia Khiêm xuất hiện tại tiệm hoa. Quỳnh vừa cắm xong giỏ hoa tulip xanh rất đẹp. Anh ta mỉm cười khi nhìn thấy cô hoàn thành công việc cuối cùng:
– Người yêu anh giỏi quá, khéo tay lắm!
Quỳnh đưa mắt lên:
– Anh về rồi à? Có mệt không? Ban nãy vào phá cái status của người ta đấy!
Gia Khiêm ngồi xuống gần cô, cúi người thơm lên trán Quỳnh:
– Anh muốn cả thế giới biết, tránh trường hợp vợ bị người ta tán tỉnh. Em xong chưa?
Quỳnh cười:
– Nhưng em không muốn nổi tiếng đâu, một mình anh nổi tiếng đã mệt rồi! Em xong rồi, anh chờ em sửa soạn một chút nhé!
Khiêm bước vào trong để rửa tay và thay đồ, nói:
– À, lát qua nhà anh một chút, anh tắm rửa thay đồ rồi mình qua nhà bố mẹ.
Quỳnh hỏi:
– Sao anh không tắm xong lại sang đây đón em? Đã muộn rồi!
Khiêm cười:
– Vì người ta nhớ Dạ Quỳnh mà. Em chuẩn bị đi, anh sẽ nhanh thôi!
Dạ Quỳnh đã chuẩn bị sẵn váy áo từ chiều, tắm rửa xong xuôi và chỉ còn chờ mặc đồ, trang điểm nhẹ nhàng. Sau khoảng hai mươi phút, cô vui vẻ cùng Gia Khiêm về nhà anh. Hôm nay, vú Năm cũng đến nhà bác sĩ Long, nên nhà chỉ còn lại mình anh. Đây là lần thứ hai Quỳnh đến đây, nhưng với tư cách hoàn toàn khác. Cô thoải mái ngắm nhìn căn nhà của Khiêm trong khi chờ anh sửa soạn. Ngôi nhà rộng lớn nhưng ấm cúng, ngăn nắp tạo nên một không gian ấm áp, là nơi thực sự là tổ ấm. Trong lúc ngắm nhìn căn bếp, một vòng tay ôm từ phía sau:
– Muốn nấu ăn cho anh hả?
Quỳnh quay lại ôm lấy cổ anh:
– Phải xem chủ tịch có muốn ăn không đã chứ?
Khiêm cúi người và hôn nhẹ cánh môi cô. Thay vì đẩy anh ra như lần trước, lần này Quỳnh lại chờ đợi. Anh luồn lưỡi vào khoang miệng cô, tìm lưỡi cô rồi cuốn lấy nó mạnh mẽ. Cảm giác đầu tiên với một người đàn ông khiến Quỳnh ngất ngây. Nụ hôn đầy đam mê và nồng thắm khiến cơ thể và trái tim cô rung động. Khi cô đẩy anh ra, hô hấp của cả hai trở nên hỗn loạn. Anh lau vết son lem trên môi cô. Quỳnh áp mặt vào ngực anh thổn thức:
– Anh quyến rũ em!
Rồi cô vội lấy cây son trong túi và chạy vào nhà tắm chỉnh lại dung nhan, chuẩn bị cùng Gia Khiêm đến nhà bác sĩ Long.