Khắc tên vào tim em chương 32 | Cà Chua bị sốt nhập viện

04/02/2024 Tác giả: Hà Phong 224

Sáng hôm sau, khi bầu trời sáng quang và mây tanh, cuộc sống của Quỳnh tiếp tục diễn ra như mọi ngày. Cô vẫn bận rộn với công việc kinh doanh tiệm hoa và những ý tưởng mới. Sống trong tình yêu với Gia Khiêm đã làm cho cuộc sống của cô thêm phần thú vị và đầy cảm hứng. Mỗi sáng, Quỳnh luôn bắt đầu ngày mới bằng việc đọc tin nhắn từ anh, và chờ đợi những bữa ăn cùng anh. Không còn cảm giác cô đơn như trước kia, bởi bữa cơm giờ đây không chỉ là thời gian ăn mà còn là khoảnh khắc thăng hoa trong tình yêu, được chăm sóc như một đứa trẻ. Cô cười với bản thân và tự hỏi tại sao không yêu sớm hơn, nhưng cũng nhận ra rằng nếu không như vậy, có lẽ cô sẽ không gặp được Gia Khiêm.

Tối hôm đó, sau khi dẫn Quỳnh về tiệm hoa từ bữa tối, Khiêm ngồi xuống sofa, chuẩn bị gọt một trái táo cho Quỳnh, thì điện thoại của anh reo lên. Với một tay cầm dao, một tay cầm trái táo, anh hỏi Quỳnh:
– Em yêu, xem ai đang gọi điện?
Quỳnh nhìn vào điện thoại trên bàn và trả lời:
– Cà Chua đang gọi đấy anh ạ!
Khiêm tiếp tục:
– Không biết bé có chuyện gì đâu nhỉ?
Quỳnh bấm nút nghe rồi đặt điện thoại lên tai Khiêm. Anh hiểu ý cô và nói:
– Cà Chua ơi, anh nghe đây!
Phía bên kia, giọng nói trầm lên:
– Dạ, chào anh Gia Khiêm ạ. Em là nhân viên tại quán ăn của chị An. Anh có thể đến đây đưa chị An đi bệnh viện được không ạ? Chị ấy đang làm việc mà tự nhiên lên cơn sốt, chúng em cho uống thuốc hạ sốt nhưng thấy chưa khỏi. Anh quản lý nhân sự vừa ra ngoài, chúng em không có ai để đưa đi vì giờ này quán đông khách quá ạ!
Khiêm đang suy nghĩ khi Cà Chua nói tiếp:
– Anh đừng phiền lòng, vì quán đang đông khách, em không muốn làm phiền anh đâu ạ! Chắc chú Nhật và cô ấy cũng đang bận rộn vì thế em gọi cho anh!
Quỳnh nhẹ nhàng lắc tay Khiêm:
– Anh nhanh lên đi, nếu bé có việc gì thì sao?
Khiêm gật đầu và đứng dậy:
– Được, anh sẽ đến ngay đây!
Anh tắt điện thoại và nhìn Quỳnh:
– Em chờ anh một chút nhé. Vì không có ai đưa bé đi bệnh viện. Lúc này quán đông khách lắm!
Quỳnh gật đầu:
– Em biết mà, anh đi nhanh lên, đến bệnh viện sẽ dễ dàng hơn.
Gia Khiêm cười:
– Chưa gọt xong trái cây cho người yêu ăn mà!
Quỳnh đáp:
– Để em làm đi, không sao cả!
Khiêm vuốt nhẹ trán cô rồi ra xe đi thẳng đến nhà hàng của Tuệ An. Khi anh đến, thấy một số nhân viên đang ở trong phòng riêng của cô. Đây là căn phòng kế bên phòng họp, nơi mà Cà Chua thường nghỉ trưa hoặc tối muộn nếu cô ghé qua đây. Khiêm bước vào và nghe một nhân viên nói:
– May quá anh đã đến. Khách đang đông, em không biết phải làm sao. Thấy anh thân thiết với chị An nên em tìm số điện thoại của anh trên điện thoại của chị ấy ạ!
Khiêm sờ trán Cà Chua – cô bé đang sốt cao. Anh bế cô lên và nghe Cà Chua thì thầm:
– Khát nước… anh Gia Khiêm… khát nước…

Có lẽ Cà Chua đang gọi điện trong tình trạng mê man, nhưng An vẫn đang nhắm mắt, làm thế nào cô ấy có thể biết Gia Khiêm đang đưa mình đi chứ? Tuy nhiên, ngay cả trong trạng thái mê man, cô gái vẫn kêu tên anh, rõ ràng Cà Chua đang nghĩ về anh. Khiêm không hiểu được nhưng anh cảm thấy tiếc nuối cho cô bé, như là cô đang phải chịu đựng nhiều áp lực. Có lẽ cô bé đã kiệt sức rồi. Khiêm đưa Cà Chua lên xe qua cửa sau để tránh sự chú ý của khách đang ăn. Anh ngồi vào ghế lái và để Cà Chua nằm gối trên đùi anh. Khiêm gọi điện cho Thiên Vương:

– Anh Kem ơi, anh có ở bệnh viện không ạ?

Bác sĩ Kem nói lém lỉnh:

– Sao thế? Quỳnh có bầu rồi muốn đến khám thai à? Mai cũng được, gấp gì cả đêm thế?

Khiêm méo mặt:

– Em lạy anh, chúng em mới yêu nhau được mấy ngày. Người chứ không phải gà mà lại mang thai chứ anh? Cầm tay và hôn cũng có thai hả anh?

Kem lắc đầu:

– Kém! Quá kém! Rồi sao, thế gọi cho tôi làm gì?

Khiêm nói:

– Dạ Cà Chua bị sốt, nhân viên của con bé gọi cho em, giờ em đang đưa con bé đến bệnh viện.

Kem nói:

– Ừ, anh tối nay trực, em đến đi! Mà sao họ lại nhờ em nhỉ?

Khiêm lắc đầu:

– Nhân viên không gọi được cho chú Nhật cô Nhi, thấy em có chơi với Cà Chua nên họ gọi thôi. Em đến rồi đây rồi ạ!

Dừng xe trước cổng Bệnh viện Thiên Vỹ, Khiêm bế Cà Chua đặt lên băng ca và ngồi chờ bên ngoài. Anh tranh thủ gọi video cho Quỳnh:

– Em đang làm gì đấy?

Quỳnh đang kiểm tra doanh thu trên máy tính, đĩa táo để một bên:

– Em đang làm việc chủ tịch ạ! Cà Chua sao rồi anh?

Khiêm chĩa máy về phía phòng cấp cứu:

– Anh đang chờ em ạ! Em ngồi một mình lát rồi anh về, đừng buồn nha. Anh đang cố liên lạc với chú Nhật, vì em trai của Cà Chua đang du học, chẳng có ai đến cả. Nếu liên lạc không được thì lát nữa anh sẽ bảo nhân viên đến thay rồi anh về nha! Quán lát nữa sẽ đỡ đông khách hơn.

Quỳnh phì cười:

– Trời ạ, anh làm như em là con nít không bằng. Em có công việc làm bạn mà, anh lo gì chứ? Cứ để con bé ổn định đã.

Khiêm gửi cho cô một nụ hôn qua màn hình điện thoại rồi tắt máy. Bác sĩ Vương cũng vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, Khiêm nói:

– Con bé sao thế anh? Hôm qua không biết nó có dầm mưa không nhưng uống khá nhiều, chú Nhật phải đến đưa về đấy!

Vương gật gật đầu:

– Ừ, Cà Chua bị sốt virus thôi, đang có dịch mà. Giờ anh đang cho chuyền hạ sốt. Lát nữa các y tá đưa con bé về phòng bệnh. Mà hôm qua sao nó lại say thế? Có tiệc à?

Gia Khiêm lắc đầu:

– Không, nó uống một mình. Nó có gọi cho em nhưng lúc đó em đi ngủ rồi nên em gọi cho chú Nhật. Hình như nó có chuyện gì đó buồn anh ạ.

Vương vỗ vỗ vỗ vai Khiêm:

– Giờ em chính thức là người yêu của Dạ Quỳnh rồi, thế nên phải cẩn thận trong hành xử với người khác giới. Dĩ nhiên là anh biết em không có ý gì, nhưng nhiều khi nể nang quá lại sinh họa, nên để ý đến cảm giác của Quỳnh nhé.

Khiêm gật đầu:

– Dạ, em hiểu ạ. Lúc nãy con bé nhân viên nói không biết gọi cho ai nữa ngoài em nên mới gọi cho em. Thực ra, nó cũng như Chipu mà anh, còn trẻ con lắm, em cũng xem Cà Chua như một người em gái thôi. Em cũng nói rõ với Quỳnh rồi, em nghĩ là Quỳnh tin em.

Thiên Vương nói:

– Ừ, tốt nhất nên chọn cách xử lý phù hợp thì hơn, vì bố của chúng ta và cả bố của Cà Chua nữa đều chơi với nhau thân thiết. Anh biết em bị đặt vào thế không còn cách nào khác, nhưng anh cũng nhắc nhở thế thôi.

Gia Khiêm nói:

– Em biết ạ. Em vẫn chưa liên lạc được với chú Nhật. Khổ thế, biết vậy đẻ thêm vài ba đứa nữa, có gì còn chạy đi chạy lại cho khỏe.

Thiên Vương bật cười:

– Vậy thì chăm sóc Quỳnh cho tốt, sau này đẻ dăm bảy đứa nha!

Gia Khiêm phì cười:

– Rồi rồi, hết bố mẹ giục bọn em sinh em bé, giờ đến lượt anh đấy!

Vương cũng cười thành tiếng:

– Thì đấy, anh nói có gì sai đâu! Thôi, em ở đây với Cà Chua một lát nhé, vì con bé vẫn đang ngủ. Mười lăm phút nữa anh có ca phẫu thuật nên không thể thay cho em lúc này được. Nếu cần thiết thì cứ nói với y tá rồi về đi, không sao đâu!

Gia Khiêm cảm ơn bác sĩ Vương rồi cùng các y tá đưa Cà Chua về phòng bệnh. Có vẻ lúc nãy trước khi tới quán, Cà Chua đã đi đâu đó vì khuôn mặt được trang điểm rất kỹ và xức được hoa thơm lừng. Khiêm cùng các y tá bế Cà Chua lên giường bệnh rồi anh lại sofa ngồi, tiếp tục gọi điện thoại cho chú Nhật.

Đến gần mười giờ chú ấy mới nghe máy:

– Chivas!

Gia Khiêm mừng rỡ:

– Sao chú không thể liên lạc với cô chú ạ?

Chú Nhật nói:

– À, tối nay cô chú có việc ở ngoại thành, chỗ đó sóng nhập nhèm quá, sao thế con trai?

Khiêm nói nhanh:

– Dạ, Cà Chua bị sốt virus chú ạ. Nhân viên tiệm ăn gọi cho cháu, giờ cháu đang ở với em trong bệnh viện Thiên Vỹ ạ!

Giọng chú Minh Nhật hốt hoảng:

– Trời ơi, con bé ổn chưa? Chú đang về đây!

Tiếng cô Nhi bên cạnh cũng không bình tĩnh hơn:

– Trời ạ, sao thế nhỉ? Lúc trưa em thấy con vẫn bình thường mà!

Gia Khiêm trấn an hai người:

– Cô chú cứ bình tĩnh ạ. Ở đây có bác sĩ, y tá, em cũng hạ sốt rồi nhưng đang ngủ. Vì con không liên lạc được với cô chú nên con lo và gọi cho bằng được thôi ạ. Giờ con sẽ nhờ một nhân viên vào với Cà Chua, con về nhà một chút, cô chú cứ đi từ từ cho an toàn ạ. Em nằm phòng VIP nên được chăm sóc chu đáo lắm.

Chú Minh Nhật gật đầu:

– Chivas, thực sự cảm ơn con. Mỗi lần Cà Chua có chuyện là con lại có mặt kịp thời, chú cảm kích lắm!

Gia Khiêm cười:

– Dạ không sao ạ, anh em chơi với nhau từ bé mà chú, con xem Cà Chua như Chipu mà.

Chú Nhật nói:

– Rồi, vậy để chú gọi điện cho nhân viên tới bệnh viện thay cho con về nhé. Con bận rộn lắm, chú biết mà. À, hôm nào dẫn người yêu tới nhà chú ăn cơm nhé. Cảm ơn con trai!

Nghe tiếng ” dạ ” từ Khiêm, ông Nhật tắt máy rồi gọi điện thoại cho nhân viên, nhờ hai bạn vào bệnh viện trông chừng Tuệ An để Gia Khiêm về nhà. Ông vừa kết thúc cuộc gọi thì bà Nhi ngồi bên cạnh nói:

– Gia Khiêm tốt bụng quá, con bé Cà Chua nếu có một người như anh thì thật là hạnh phúc, mình cũng yên tâm đấy, anh nhỉ?
Ông Minh Nhật nhìn vợ:
– Tình yêu không thể ép buộc được, đúng không em? Trước đây, Tuệ Nhi xinh đẹp thu hút nhiều người, kể cả Khắc Duy của anh cũng mê mệt, nhưng cuối cùng, hạnh phúc vẫn tìm đến với Cao Minh Nhật này phải không?
Tuệ Nhi lườm chồng:
– Được rồi, vì Cao Minh Nhật luôn ở bên khi cần, lại còn đẹp trai và chín chắn. Nói chung là thuộc hàng cực phẩm!
Nhiều năm trôi qua, Cao Minh Nhật vẫn giữ tình cảm và quan tâm đặc biệt đối với vợ mình, như lời hứa ngày họ tổ chức đám cưới. Ông Cao Minh Nhật đã xóa đi những giọt nước mắt trong quá khứ của bà Tuệ Nhi và mang lại hạnh phúc cho bà. Con trai của họ – Khoai Tây là một người đàn ông mạnh mẽ và tốt bụng. Mặc dù bà Tuệ Nhi muốn có thêm con nhưng ông không chấp nhận vì lo sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của bà. Đối với ông, Cà Chua không khác gì con ruột. Cà Chua cũng cảm nhận được điều này nên rất yêu quý bố Nhật. Đôi khi, ông hiểu tâm tư của cô hơn cả mẹ Nhi.

Trong khi đó, ở bệnh viện, Gia Khiêm tắt máy một lúc sau đó thấy nhân viên của tiệm ăn đến. Anh giới thiệu tình trạng của Cà Chua và dặn dò:
– Khi Tuệ An tỉnh dậy, hãy chắc chắn cho cô ấy ăn gì đó. Em nhờ người nào đó ở tiệm hầm cháo cho An nhé. Bây giờ anh cần phải về, có một số công việc chưa hoàn thành.
Nhân viên cô bé cúi đầu:
– Anh đã nói về tình hình của Cà Chua rồi, em sẽ làm theo. Lúc Tuệ An tỉnh dậy, em sẽ yêu cầu người đưa thức ăn từ cửa hàng tới đây.
Gia Khiêm chuẩn bị rời khỏi đó khi bất ngờ nghe tiếng Cà Chua nói:
– Anh Gia Khiêm, em đau đầu quá!
Anh nghĩ cô nói như tối qua khi mê man, nên quay lại và vỗ vỗ tay cô:
– Cà Chua hãy ngủ đi. Sẽ ổn thôi, anh Gia Khiêm phải đi một lúc.
Tuy nhiên, Cà Chua mở mắt nhìn anh:
– Em hết sốt rồi, không cần phải ngủ nữa. Anh ngồi với em một lát đi!
Cô vừa nói vừa cầm tay Gia Khiêm, anh cười:
– Được rồi, không phải trẻ con nữa. Hết sốt thì sẽ có người mang thức ăn tới cho em, giờ này cửa hàng không có khách nên họ rảnh. Còn anh phải về làm việc một chút, nếu rảnh thì mai anh lại qua thăm em. Nhưng chắc là sáng mai em sẽ được về, đừng làm việc quá sức nha!
Cà Chua giọng nhõng nhẽo:
– Tối nay anh không ở lại sao? Nếu em sốt lại thì sao?
Gia Khiêm lắc đầu:
– Anh còn phải làm việc mà. Tối nay anh ăn xong là nhân viên em gọi đến đấy. Em đang nằm ở bệnh viện, không có gì phải lo lắng cả!
Ý của Gia Khiêm là anh chưa hoàn thành công việc nào, nhưng Cà Chua hỏi:
– Bây giờ anh về chỗ chị Quỳnh ạ?
Khiêm gật đầu:
– Ừ, anh qua xem Quỳnh thế nào vì cô ấy thường thức khuya, ảnh hưởng đến sức khỏe!
Cà Chua bặm môi rồi nói:
– Anh… yêu chị Quỳnh lắm phải không?
Gia Khiêm lại gật đầu:
– Ừ, đúng rồi, anh yêu Quỳnh nhiều. Nhưng với anh, em vẫn là cô em gái nhỏ như thuở còn bé, anh sẽ không quên đâu, đừng làm việc như vậy nữa, anh về nha!

Anh Gia Khiêm quay sang cô nhân viên, đề nghị cô ấy gọi người đưa cháo đến cho Cà Chua trước khi anh rời khỏi bệnh viện.

Khi mười một giờ, Gia Khiêm đã trở về tiệm hoa và nhận thấy cửa đã đóng. Anh mở cửa một cách nhẹ nhàng, thấy Quỳnh vẫn ngồi làm việc bên máy tính.

– Em chưa ngủ à? – Gia Khiêm hỏi.

Quỳnh nhìn anh và cảm thấy một chút tủi thân tự nhiên. Cô trả lời:

– À, em chuẩn bị đi ngủ. Cà Chua có ổn chưa anh?

Anh Gia Khiêm gật đầu:

– Ổn rồi em ạ. Chú Nhật và vợ đi ngoại thành, chắc lát nữa mới về. Anh đã nhờ nhân viên trông bé rồi.

Khiêm nói xong, anh ngồi xuống gần Quỳnh. Cô tắt máy tính và nói:

– Anh về ngủ đi, giờ đã khá muộn. Đáng lẽ anh nên về nhà, tại sao lại đến đây?

Gia Khiêm ôm Quỳnh:

– Vì nhớ em đấy. Xin lỗi em, tối nay để em ở đây một mình.

Quỳnh trả lời ” không sao “, nhưng mùi hương nước hoa phụ nữ từ anh thoang thoảng, khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng…

Bài viết liên quan